Khi đại sự chân chính bày ra ở trước mắt, Ngọc La Sát là loại người tuyệt không do dự và trì hoãn.
Cho nên dù có mờ mịt vô thố cũng chỉ tồn tại trong khoảnh khắc, một lát sau, nàng cất bước tiến lên, không nói một lời mà nhanh chóng xuất chưởng đánh hôn mê Thiết San Hô.
Đánh hôn mê một Thiết San Hô đã bị thương thực dễ dàng, khi muốn mang cả hai người đi liền lại có chút khó khăn, này ngược lại đều không phải là Luyện trại chủ không đủ sức mạnh để gánh trọng lượng, mà là người bị đánh ngất xỉu kia, vẫn như cũ chặt chẽ ôm lấy một người khác không chịu buông tay.
Lôi kéo một chút liền phát hiện không dễ tách các nàng ra, Luyện trại chủ sắc mặt liền càng trầm xuống vài phần, lại không chút mềm lòng, siết thật chặt khớp hàm lại dùng sức một chút, không lưu tình mà đem hai người tách ra, sau đó một cõng một ôm, dưới chân phát lực vận động thân hình, dẫm lên mặt tuyết hướng về phía sơn trại.
Sau đó nhanh chóng quay về, trại chủ sắc mặt âm trầm cái gì cũng không nghĩ, sau khi vào sơn trại cũng là không nói một lời, cho đến một đường yên lặng tiến vào dược lư, dưới ánh mắt kinh ngạc của trại binh đang lưu thủ cẩn thận đem hai người buông xuống, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Ngươi tới.” Ngay sau đó nàng kéo lấy những thuộc hạ am hiểu y thuật sang bên cạnh., đem đẩy đến trước mặt Mục Cửu Nương: “Nhìn xem còn có biện pháp vãn hồi sao?”
Tuy rằng đã có những phán đoán của người học võ, nhưng ở trong mắt người học y thuật có lẽ còn có một đường sinh cơ cũng không chừng, người thuộc hạ này lúc trước từng vì mình chữa bệnh, y thuật đã đượv người nào đó thừa nhận, vì thế Luyện trại chủ mới có hành động này.
Đáng tiếc lần này nàng chính là thất vọng rồi, phụ nhân kia cúi người nghiêm túc xem xét một chút, liền đứng dậy nơm nớp lo sợ mà ôm quyền nói: “Khởi bẩm trại chủ, Mục đầu lĩnh nàng... Hơi thở nàng đã đoạn, mạch tượng toàn không có... Này, này đã chuyện an bài, thuộc hạ vô năng, không có phương pháp xoay chuyển.”
“Vậy sao? Như vậy liền thôi.” Sau khi nghe hồi đáp Luyện trại chủ cũng không thương tâm, chỉ là mặt vô biểu tình mà gật gật đầu, tiếp tục chỉ huy vài thuộc hạ nói: “Vậy ngươi, còn có ngươi ngươi, các ngươi vì Mục đầu lĩnh dọn dẹp một chút đi, một thân đầy tuyết này qua một lát sẽ tan chảy, nàng chình là đã ra đi, cũng không nên ướt át chật vật như vậy.”
Trại binh bị điểm danh nhanh chóng đáp ứng, ngay sau đó ra ra vào vào rối ren thực hiện.
Trại chủ cũng không liếc mắt nhìn đến cảnh tượng kia thêm nữa, chỉ ra là ra cửa lại gọi người thủ hạ lại đây, để các nàng đi đến tuyết cốc xảy ra chuyện kia thăm dò tình hình, thuận tiện báo cho người nào đó tình hình hình của mình một tiếng.
Sau khi dăm ba câu đều phân phó thỏa đáng, nàng mới tự mình động thủ đem Thiết San Hô vẫn còn nhắm mắt chưa tỉnh đưa đến góc giường, cúi đầu xem xét vết thương cho nàng.
Chữa bệnh cứu mạng gì đó hoặc là những vấn đề liên quan đến y thuật chuyên môn liền cần dựa vào người khác, nhưng nghiệm thương đặc biệt là nghiệm nội thương, Luyện nữ hiệp không nhường một tấc, mới là chuyên gia đứng đầu trong sơn trại.
Cho nên một lát sau, nàng đã cẩn thận nghiệm thăm ra kết luận -- thương thế Thiết San Hô không coi là nặng, ít nhất không có thương đến phế phủ, hiện giờ sở dĩ sắc mặt kém cỏi hơi thở thoi thóp, thứ nhất chính là nỗi lòng kích động quá mức khiến cho nội lực hỗn loạn; thứ hai, hẳn là do trúng phải chiêu số âm độc nhất của Kim lão tặc kia, Âm phong độc sa chưởng.
Chiêu này tuy là âm độc, cũng may vẫn không tổn thương đến nơi yếu hại, chỉ cần giải được độc trong chưởng cũng liền không đáng lo, về phần biện pháp giải độc này như thế nào...
Luyện trại chủ có hảo trí nhớ liền có chút trầm ngâm, chợt nhớ đến Thiết lão gia tử từng nói với mình một điểm.
Năm đó khi truy kiếm phổ, sau khi ở Kinh thành tìm được tung tích của Kim Độc Dị, Thiết Phi Long liền không ngừng dặn dò phải phòng bị tuyệt chiêu kia.
“Phiền toái nhất chính là độc chưởng, bị đánh trúng cho dù không mất mạng, cũng sẽ bị phát độc trong vòng hai mươi canh giờ.”
Lúc ấy lão nhân là nói như thế này: “Bất quá nhất vật hàng nhất vậy*, nói đến Võ Đang Tử Dương chân nhân am hiểu nhất chính là trị liệu tà độc, đúng lúc có môn nhân Võ Đang ở Kinh thành, nếu vô ý trúng chiêu liền có thể thử tìmđến bọn họ, tốt xấu cũng là đồ tử đồ tôn của Tử Dương, cũng không đến mức quá vô dụng đi.”
(*Là hình ảnh ẩn dụ cho sự đồng tồn tại và khắc chế của vạn vật có một loại vật, sẽ có một thứ khác khuất phục được nó.)
Luyện Đại trại chủ không thích hầu hết môn nhân Võ Đang, nhưng nếu là hữu dụng lại cũng không ngại dùng, huống chi trước mắt liền có một đệ tử chân truyền của Tử Dương lão đạo ở đây, mới chính là không lãng phí.
Sự tình không thể trì hoãn, phân phó trại binh chăm sóc tốt San Hô, nàng liền lập tức rời dược lư đi thẳng đến chỗ nghỉ ngơi cho nam khách, vì phòng vạn nhất còn mang theo thuộc hạ là y sư kia.
Không ngờ khi chạy tới phòng nhỏ khách xá mới phát hiện, khách nhân cư nhiên không tuân thủ quy củ nghiêm ngặt ở yên trong phòng, lại không biết đã chạy đến nơi nào!
Lúc trước dẫn dắt Hồng Hoa Quỷ Mẫu rời đi, Luyện trại chủ vẫn chưa suy xét nên an bài Võ Đang Trác thiếu hiệp như thế nào, hoặc là trong tiềm thức cảm thấy người này thành thật, như thế nào đều là không sao.
Hiện giờ tìm không được người liền cảm thấy buồn bực, đang mặt lạnh muốn triệu tập trại binh tìm kiếm khắp sơn trại, lại xa xa nhìn thấy có một người cõng theo thứ gì đó đi về phía khách xá, không phải họ Trác kia thì là ai?
“Luyện cô nương! Ngươi thế nhưng ở nơi đây, thật sự là quá tốt, thỉnh trợ giúp tại hạ một tay, Nhạc huynh không biết vì sao thế nhưng lại muốn tự sát!”
Họ Trác cách thật xa liền đã đầy mặt nôn nóng mà hét lên, lại thấy người hắn đang cõng trên lưng, đúng là Nhạc Minh Kha với ánh mắt đã tan rã.
Nguyên lai lúc ấy Luyện trại chủ cùng Hồng Hoa Quỷ Mẫu một trước một sau mà rời khỏi sơn trại, Trác thiếu hiệp đang đầy mặt khó hiểu lại không ai bận tâm đến, liền cũng ma xui quỷ khiến mà theo sát phía sau, đi theo cùng phương hướng.
Luận nội lực hắn không bì kịp nội lực hồn hậu của Hồng Hoa Quỷ Mẫu, luận khinh công càng không bì kịp khinh công tinh vi của Ngọc La Sát, đuổi theo không quá xa liền bị mất bóng dáng hai người phía trước, lại thêm không quen thuộc địa hình, một mình ở phụ cận tuyết cốc xoay quanh hồi lâu.
Khi đang lang thang khắp nơi vô tình lại khiến cho hắn tìm được địa điểm chính xác, chỗ kia bụi tuyết vốn đã lắng xuống, trên nền tuyết quạnh quẽ, trừ bỏ vết máu loang lổ cùng thi thể hoành đảo, người còn sống, thế nhưng chỉ có một mình Nhạc Minh Kha.
Liền một người sống duy nhất đó cũng không quá bình thường, Trác Nhất Hàng lúc đó chính là nhìn thấy Nhạc Minh Kha một tay xách theo đầu của Kim Độc Dị, một tay lại cầm kiếm đặt lên cổ của chính mình, rõ ràng là tư thế muốn tự vận!
Hắn kinh hãi nhanh chóng tung một chưởng, vốn là hy vọng đi bay đi thanh kiếm liền hảo, không ngờ Nhạc huynh luân phiên ác đấu sớm đã là nỏ mạnh hết đà, bị một chưởng của hắn đánh ngã xuống đất, liền có chút mơ hồ.
Lúc ấy Trác Nhất Hàng không còn sự lựa chọn nào khác, cũng không thể bảo đảm có thể làm Nhạc Minh Kha lập tức chuyển biến tốt lên, liền cứ như vậy mà đem Nhạc Minh Kha cõng trở về sơn trại, muốn cùng Luyện trại chủ cộng thương đối sách.
“Một người kế đoản hai người kế trường, ta không biết Nhạc huynh rốt cuộc là gặp phải chuyện gì, bất quá hành động tìm chết là trăm triệu không ổn, Luyện cô nương cùng tại hạ hảo hảo khuyên nhủ Nhạc huynh đi.”
Võ Đang Trác thiếu hiệp vẻ mặt chính khí khẩn cầu, lại nâng không dậy nổi gợn sóng trong lòng Luyện cô nương.
Nếu không phải cũng nhớ đến tình thế ở tuyết cốc, trại chủ đại nhân thậm chí đều không kiên nhẫn nghe hắn một phen dong dài tường thuật, ngay cả xảy ra chuyện gì đều không rõ liền lại luôn miệng muốn khuyên bảo người khác, thật sự là quá mức khinh suất.
Huống chi Luyện trại chủ kỳ thật cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, khi nghe nhắc đến chỉ có một mình Nhạc Minh Kha sống sót bỗng chốc liền kinh ngạc nhảy dựng, sau khi hỏi lại để xác nhận trên mặt đất chỉ duy nhất thi thể của Kim Độc Dị mới có thể yên lòng, rồi lại âm thầm lo lắng, không biết gia hỏa nào đó đã chạy tới nơi nào.
Tình hình lúc ấy, người kia tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ một mình rời đi, mà hiện giờ ngay cả Nhạc Minh Kha cũng đã được họ Trác cõng về, nàng đều còn chưa trở về, rốt cuộc......
Luyện trại chủ trong lòng lo lắng, cũng hiểu được cái nào nặng cái nào nhẹ, trước mắt thương tích của San Hô rõ ràng càng cần nàng kịp thời xử lý, cho nên dù lo âu cũng cố gắng đè xuống, chỉ là không muốn lại nhiều lời, những thứ cần biết đều đã biết không sai biệt lắm liền trầm mặt cắt ngang đề tài, trực tiếp hỏi nam tử trước mặt có am hiểu giải độc trong Âm phong độc sa chưởng hay không.
Họ Trác này chỗ khác không được, tâm địa lại không xấu, bị cắt ngang lời nói cũng không để ý, ngược lại là thiệt tình quan tâm đến người trúng độc. Hắn đầu tiên là rất thủ lễ mà nói không có phương tiện xem bệnh cho nữ tử, sau đó liền ống trúc đảo đậu* mà đem biện pháp giải độc nói ra thật kỹ càng tỉ mỉ, không chút che giấu.
(*Một phép ẩn dụ về sự thẳng thắn)
Sự tình đến đây rốt cuộc có chuyển cơ, sắc mặt Luyện trại chủ cũng hòa hoãn một chút, huống chi nàng tuy không kiên nhẫn khuyên bảo người nào, nhưng chung quy cũng không muốn thấy Nhạc Minh Kha thật sự tự mình kết liễu, liền sau khi lấy được phương thuốc, liền có chút hảo tâm nói một câu với chưởng môn Võ Đang.
“Ta không biết tại sao trong lòng hắn luẩn quẩn, nhưng nếu ngươi không ngại thì sau khi hắn thanh tỉnh liền hỏi hắn một câu, đòi chết đòi sống như vậy, có xứng với một thân bản lĩnh mà ân sư của hắn truyền lại hay không!”
Ném lại một câu này, nàng liền đem thủ hạ bước nhanh rời đi, không lại nói thêm lời nào.
Nếu một câu chất vấn này cũng không thể đả động họ Nhạc, vậy chết liền chết đi, đệ tử môn hạ Hoắc Thiên Đô bất quá cũng chỉ như thế mà thôi.
Đem việc này hoàn toàn vứt đến sau đầu, Luyện trại chủ cùng thủ hạ vội vàng đi đến dược lư, chuyện đầu tiên là phân phó y sư nhanh chóng kiểm kê dược liệu, nếu là đầy đủ liền có thể dựa theo phương thuốc mà ngao dược.
Cũng may sau khi trải qua nguy cơ thiếu hụt lương thực, mấy năm nay quản sự sơn trại đều thực chú trọng tồn trữ vật tư mấu chốt, chỉ một lát y sư liền có được những dược liền cần thiết, không những không thiếu, còn đều là tồn trữ rất nhiều.
“Như thế liền hảo.” Nghe xong thuộc hạ hồi bẩm, lại xem xét các loại dược liệu trong tay nàng một chút, Luyện trại chủ sắc mặt liền lại tốt lên vài phần, gật gật đầu nói: “Vậy ngươi liền đi xuống ngao dược, cẩn thận một chút, ngao nhiều chút cũng không sao, cứu người trong nhà không cần cố kỵ cái gì lãng phí.”
“Ân, ngài yên tâm, thuộc hạ nhất định tận tâm tận lực.” Phụ nhân kia trịnh trọng nói, khi nói chuyện lại liếc mắt nhìn Thiết San Hô một cái, trên mặt không khỏi liền lộ vẻ thương xót: “Chỉ tiếc Mục đầu lĩnh đã là không thể xoay chuyển... Ai, chờ sau khi Thiết đầu lĩnh tỉnh lại biết được đã mất đi người yêu, không biết sẽ như thế nào.”
Lần đó sau khi bá tánh tự tiện xông vào sơn trại làm loạn, quan hệ của Thiết Mục hai người mọi người trong trại liền đã sớm là trong lòng biết rõ, tuy rằng chưa chắc mỗi người đều là chúc phúc, nhưng hiện giờ thấy các nàng sinh tử cách biệt, phàm là người có điểm giao tình cũng khó tránh khỏi thở dài.
Một câu nói này của y sư chẳng qua là xúc cảnh sinh tình mà phát ra, nói xong âm thầm gạt lệ, cũng liền lui xuống vội vàng ngao dược.
Cho nên nàng cũng không chú ý tới, một câu cảm thán vô tình này, khiến cho sắc mặt thật vất vả mới hòa hoãn của trại chủ, trong khoảnh khắc liền lại trầm xuống.
Nỗi đau mất đi người yêu, sẽ như thế nào? Lại là tư vị gì? Tâm tình mơ hồ bị đè nén trong lòng lúc trước, liền lại như sóng triều lại lần nữa thổi quét trong lòng.
Nghiêm túc mà nói, trong nhân sinh của Luyện nữ hiệp cũng từng trải qua một màn như vậy, trong đống đổ nát của Định Quân sơn, nơi rừng trúc, khi nhìn thấy một nấm mồ khắc tên của người nào đó, trong khoảnh khắc nàng liền chính là đã nếm trải qua tư vị đó.
Nhưng thời gian trôi qua, cảm xúc lúc ấy hiện giờ đã sớm bị lãng quên sạch sẽ, đây là cố tình quên đi, quá khó chịu, liền tính là một hồi hiểu lầm sợ bóng sợ gió nàng cũng không muốn lại nhớ tới.
Hơn nữa, cho dù lúc đó có khó chịu đến như thế nào, Luyện trại chủ cũng không thật sự cảm thấy đã mất đi nàng, một khắc cũng không thật sự cảm thấy như vậy, từ đầu đến cuối đều là tuyệt đối không tin.
Cho nên tư vị đau đớn khi mất đi người yêu là cái gì, nàng đến nay kỳ thật vẫn không tính là rõ ràng, càng sẽ không nhàn rỗi đến mức sẽ nghĩ đến những chuyện đó.
Nàng chỉ biết sinh ra trên thế gian, tụ tán là khó tránh khỏi, đối với chuyện này Luyện trại chủ cũng đã nhìn thấu triệt, trong xương cốt so với đa số mọi người trên thế gian đều càng là lãnh khốc bạc tình.
Là bản thân lựa chọn cũng vậy là thân bất do kỷ cũng thế, mỗi người đều có một số phận và định mệnh của riêng mình, tựa như sư phụ, tựa như bầy sói, tựa như trại binh, tựa như Thiết Mục hai người.
Vô luận mối quan hệ thân thiết gần gũi đến đâu, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cùng những người này vĩnh viễn đồng hành, có thể làm bạn một đoạn đường liền làm bạn một đoạn đường, chờ cho đến khi có lối rẽ, dùng một tiếng cười dài nói lời biệt ly là được.
Nhưng nàng xác thật chưa từng nghĩ đến, bản thân Thiết Mục hai người là muốn dừng chân ở đâu, thế nhưng chính là bất đồng, là như thế bất đồng.
Sinh lão bệnh tử mỗi người đều khó tránh khỏi, nhưng sao có thể dễ dàng liền bất đồng như vậy, dễ dàng liền kết thúc như vậy?
Rõ ràng quãng đời còn lại còn có rất nhiều ngày tháng rất nhiều niên đại, như thế nào lại đột nhiên liền hoàn toàn chấm dứt?
Vì sao đã nói hai người sẽ cùng nhau đồng hành, đột nhiên liền phiêu tán, liền khó gặp lại?
“Trong lòng ta chỉ có một người, nàng không phải nam nhi, lại đã cùng ta lấy máu mà thề, muốn họa phúc cùng nhau, cả đời bất ly bất khí!”
Mới khi nào Thiết San Hô từng kiên định nói qua như thế, lời hứa ngày xưa vẫn còn văng vẳng bên tai, những lại đã sớm là gió thổi mây tan.
Không kịp cảm hoài, bởi vì có một câu hứa hẹn tương tự giờ phút này đột nhiên mà hiện lên trong đầu.
“Từ nay về sau vẫn sẽ luôn ở đây, không rời khỏi ngươi, cùng tiến cùng lui, sống chết có nhau, có được không?”
Dòng tư tưởng dâng lên khiến cho nữ tử bỗng chốc liền cau chặt mi, trong mắt xẹt qua một tia sắc bén, chỉ vì một cảm giác cấp bách mà trước nay chưa từng có đột nhiên trào ra khỏi lồng ngực, thế nhưng khiến cho nàng tâm sinh...Hoảng loạn.