Có một việc, kỳ thực, vẫn luôn mơ hồ cảm thấy kỳ quái, đó chính là mấy năm qua, sư phụ đối với tôi luôn là tùy ý. Lúc đầu, bởi vì khó có thể khắc chế rung động của chính bản thân nên mới ra sức tránh né Luyện nhi, người lại hiểu lầm thành tôi nhớ song thân ở xa, liền để tôi rời đi, thậm chí có thể nói là khuyến khích tôi rời đi. Mà sau chuyện của Hồng Hoa quỷ mẫu, người cũng không nói thêm điều gì, tôi nói phải về nhà thu xếp cho cha rồi sẽ trở lại, người cũng hoàn toàn đồng ý. Tất cả đều đồng ý, chưa bao giờ nói nửa câu kiến nghị. Kỳ lạ không? Kỳ lạ chỗ nào? Đã từng một mình nghiêm túc suy nghĩ, rồi lại cảm thấy hợp tình hợp lí, việc này việc kia, đều là sư phụ săn sóc quan tâm đệ tử mà thôi. Vì lẽ đó, loại cảm giác kỳ quái kia đã bị tôi ném ra sau đầu, tự cho là chính mình theo tật xấu suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng là, giờ khắc này, đọc lá thư mạt danh trên tay, vô tình mình cùng những vật dụng kia đều có quan hệ, trong đầu nảy lên một ý nghĩ, sau lưng đột nhiên phát lạnh, trong lòng bỗng chốc giống như sóng gió cuồn cuộn.
Tôi cùng với chỗ đồ này - vò rượu này, chén rượu này, chỉ tiếp xúc duy nhất một lần, đó chính là mấy năm về trước, nhân ngày chúc sanh thần của sư phụ, thầy trò ba người chúng tôi ngồi bên ngoài động, gió nhẹ và ánh tà dương, cùng nhau thưởng thức bữa tối. Cho dù nhiều năm đi qua, nhớ lại, buổi chạng vạng hôm ấy vẫn hiện hữu rõ ràng trước mắt, màu sắc tươi sáng, đó là màu vàng của hoàng hôn, vò rượu chính là rượu ngon năm xưa, ly rượu là thành phẩm vừa mới ra lò, trên bàn đá bày ra mấy món ăn mà tôi cùng Luyện nhi mua về từ dưới núi. Hôm đó sư phụ uống rất nhiều, lúc đầu vui vẻ ăn uống no say, cuối cùng lại có chút cô đơn, còn Luyện nhi, lần đầu tiên trong đời được nếm mùi rượu, uống đến say ngất ngây. Còn nhớ bữa cơm này là im lặng kết thúc, Luyện nhi say ngất ngủ thiếp đi, sư phụ đi tản bộ để tiêu rượu, mà tôi... Mà tôi, thân bất do kỷ, đã hôn Luyện nhi...
Giật mình như người vừa tỉnh khỏi cơn mê, cúi đầu xem lại đoạn thơ nhỏ trên giấy, không biết là do ảnh hưởng của tâm lý hay sao, lúc này nhìn lại đoạn thơ, dường như cảm thấy không hề đơn giản, càng nhìn càng nhận ra giữa những dòng chữ nơi nơi đều có ẩn ý riêng, này “Lục trúc bán hàm thác, tân tiêu tài xuất tường” chẳng lẽ ám chỉ tâm tình của tôi? Mà “Sắc xâm thư dật vãn, ẩn quá tửu hạ lương” không lẽ ý chỉ vị trí của sư phụ ngay lúc đó? Lẽ nào, người thật sự đã thấy cảnh kia? Cẩn thận ngẫm lại, đây cũng không phải là không thể, ngược lại vô cùng có khả năng, tuy nói khi đó tôi chính mắt nhìn người đi xa, nhưng có thể có nhiều lí do làm người quay lại, hơn nữa sư phụ khinh công không thua Luyện nhi, nếu như lúc ấy người phiêu đãng lướt vào động, vừa lúc....
Cầm tờ giấy mỏng trong tay không khỏi dùng sức, nội tâm lâm vào trạng thái vô định hình, tôi vẫn cho rằng tình cảm kia chỉ có trời mới biết, nhưng nếu sư phụ từ lâu đã phát hiện, như vậy khiến người ta làm sao chịu nổi? Mặt khác, giả sử người thật sự phát hiện, những việc sau đó, ủng hộ tôi rời đi, thậm chí khuyên bảo, chẳng lẽ không hợp tình hợp lí sao... Thế nhưng, sư phụ, như vậy sư phụ, thật sự xem rằng đệ tử của mình là phiền phức, mới mong chờ thậm chí là khuyên nhủ tôi một mạch rời đi sao?
Không muốn tin lời giải thích này, nếu thật sự là như vậy, sợ là so với suy nghĩ sư phụ sớm đã nhận ra càng khó có thể tiếp thu, cũng tương phản với ấn tượng về lão nhân gia người mà tôi đã quan sát đánh giá từ lâu, tôi bỗng nhiên lắc đầu, đem những ý nghĩ cực đoan kia đuổi ra khỏi đầu, đi quanh hai vòng, sau đó đứng lại, bình tâm tĩnh ý, nỗ lực lý giải một lần nữa.
Buông lỏng tâm tư, suy nghĩ lại từ đầu. Nếu dựa vào ý nghĩ vừa rồi, cho dù miễn cưỡng hiểu được hai câu trước, vẫn không cách nào giải thích được hai câu sau, huống hồ, cẩn thận ngẫm nghĩ, còn có một vấn đề, buổi chạng vạng kia, dù cho trùng hợp sư phụ thấy hết một màn kia thì sao, liền có thể đoán ra chân ý trong lòng tôi? Ám muội, si mê, thần trí say mê hướng tới, nhớ không lầm, chính mình bất quá cũng chỉ hôn hai gò má Luyện nhi mà thôi. Vừa rồi có tật giật mình rối rắm, nhưng lúc này, tĩnh tâm suy nghĩ, tôi không cho rằng sư phụ chỉ dựa vào cảnh đó liền có thể nhìn ra tâm ý chân chính bên trong, chí ít không thể nhìn thấu triệt để.
Lẽ nào... chỉ là do bản thân quá mức đa tâm rồi? Từ lúc bắt đầu đã nghĩ sai phương hướng? Hình như không phải...
Lại nghĩ thêm nữa, trừ nụ hôn này ra, chẳng lẽ còn có cái gì đặc biệt sao? Nhớ lúc đó, đầu óc trống rỗng cúi người hôn Luyện nhi, tiếp theo phản ứng lại, nhất thời tràn đầy ảo não, vì không thể kiềm chế mà ảo não, vì phân tình cảm này mà ảo não, đó là tình cảm không nên có, thức tỉnh bế tắc đã bị chôn sâu dưới đáy lòng, vì lẽ đó.... Vì lẽ đó, tôi gọi cái tên đó, cái tên đã chết, cái tên vĩnh viễn không bao giờ muốn nghe lại, tôi thẫn thờ nhìn mặt mình trong nước phản chiếu, cười lạnh nói, ngươi muốn chết một lần nữa sao?
Nếu là sư phụ bắt gặp một màn này, người cũng sẽ không bỏ qua. Một màn trước đó còn không đến nỗi khiến người nghi ngờ nhiều, nhưng một màn này, bất kể ai nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy không bình thường. Huống hồ sau đêm đó, tôi liền khác thường, bắt đầu trầm mặc ít lời, bắt đầu xa lánh Luyện nhi, thậm chí đến mức không muốn nhìn thẳng Luyện nhi cùng nàng đối kiếm. Tôi không biết sư phụ có nhìn thấu tình cảm của tôi hay không, nhưng tôi nghĩ, sư phụ người chí ít có thể nhìn ra được trong lòng tôi có một khúc mắc, đối với người nào cũng chưa nói qua, khúc mắc gần như bế tắc, mà Luyện nhi không thể nghi ngờ đã chạm đến nó. Do đó sau lần đối kiếm thất bại, người liền cho tôi lựa chọn rời đi. Người cho tôi lựa chọn này, là vì bảo vệ Luyện nhi sao?
Nhìn hai câu thơ cuối cùng, tôi liền loại bỏ suy nghĩ này. “Đãn lệnh vô tiễn phạt, hội kiến phất vân trường” - một câu nói này, hàm nghĩa chính là, chỉ cần không bị trói buộc phá hủy, nhất định có thể nhìn thấy nó phát triển đến tận trời mây.
Sư phụ người, chỉ sợ là muốn mượn câu này nói với tôi, người cho tôi, cùng với suy nghĩ của tôi, sự tôn trọng, và không can thiệp. Giống như người cho tôi lí do cùng lựa chọn rời đi, nhưng rời đi chính là chọn lựa của tôi, để thở một hơi, sửa sang lại tâm tình, bất cứ lúc nào, chỉ cần nguyện ý, đều có thể quay về. Này, mới thật sự là tâm ý của sư phụ.
Hiện tại người không ở đây, tất cả chỉ là suy đoán, dù hơi gượng ép, nói là miễn cưỡng giải thích gán ghép cũng tốt, tôi tin tưởng phán đoán trong lòng không sai, càng nghĩ càng chắc chắn nên là như thế này, cũng chỉ có như vậy mới giải thích được.
Để xác minh suy đoán này, tôi cầm tờ giấy mỏng xem đi xem lại, từng câu từng chữ đều ghi vào trong lòng, cuối cùng ửng hồng mắt chuẩn bị trả lại chỗ cũ, vô tình phát hiện mặt sau của bì thư có một nhóm chữ nhỏ bút tích giống với bút tích trong tờ giấy - chu đáo, thận trọng, phân minh, phẩm hạnh thuần hậu. Đồng thời, tôi không cần suy nghĩ cốt ý của hàng chữ này cũng hiểu được ý tứ của sư phụ.
Tay bất tri bất giác nắm sợi dây trên cổ, đây là thói quen nhỏ mà những tháng gần đây mới có. Luyện nhi cho tôi món quà này cũng không có nhiều dụng tâm, nàng không biết tôi tự chủ trương đem dây chuyền này phú cho ý nghĩa gì. Từ lần thứ hai gặp gỡ cho tới nay, tâm tư sâu kín vốn dĩ đã chìm vào giấc ngủ cơ hồ bị viên đá màu nho nhỏ này đánh thức. Mà lúc này, gần như trùng hợp, một phong thư đến muộn của sư phụ, lại dùng phương thức mịt mờ cực điểm nhưng lại nhắm thẳng vào lòng người, chạm đến khúc mắc trong lòng mà tôi luôn cố che đậy, thậm chí còn chỉ dẫn nên làm sao.
Chỉ cần không nghĩ đến là tốt rồi, đem gác lại, để cho ngủ say, tốt nhất làm nhẹ, lãng quên, xóa bỏ, cho rằng nó không tồn tại. Cho tới nay tôi đều cho rằng đây là phương pháp xử lý tình cảm này tốt nhất, đối với mình hay Luyện nhi đều tốt, chỉ cần có thể dùng thân phận hiện tại chăm sóc nàng, bảo hộ nàng bình an vô sự, không bị tổn thương, đã đủ rồi - cho đến bây giờ, tôi vẫn nghĩ nên làm như thế.
Nhưng là, sư phụ làm đủ loại, cho không gian, cho tự do, cho tôn trọng, cũng không muốn người khác trốn tránh, cho dù người không biết đệ tử của mình vướng mắc ở đâu, nhưng lại dụng tâm để cho trưởng thành cùng đối mặt, cũng đã hết sức tinh tường rồi. Người thậm chí không nói đúng sai, chỉ cần đối phương suy nghĩ thận trọng, phân minh, phẩm hạnh thuần hậu. Đây chính là Lăng Mộ Hoa, lúc này mới là Lăng Mộ Hoa.
Cúi đầu, trong mắt nóng ran, lòng bàn tay nắm dây chuyền đến nóng lên, tầm mắt dần dần mơ hồ, trong cổ phát ra âm thanh trầm thấp giống như tiếng cười, đột nhiên muốn cười, không nhịn được muốn cười.
Hay lắm Lăng Mộ Hoa, ngươi đối với đệ tử của mình có thể dung túng cùng bao che khuyết điểm như vậy, buông thả không gò bó, chỉ vì nàng ấy có một cái khúc mắc, thế làm sao đến trên đầu mình, liền nghĩ không thông như vậy, chỉ là bán thân bất toại (liệt nửa người), liền trốn chạy tự tử? Ngươi gia hỏa này, nếu ta đoán không sai, ngươi nhất định còn sống, nhất định phải sống sót mới đúng! (*)
(*) Đoạn này mình thay đổi xưng hô vì mình cảm nhận được Tiêm nhi vừa tức giận vừa buồn bực khi hiểu được sự thật, giận sư phụ có thể gỡ rối cho Tiêm nhi mà lại không thể tự giải quyết cho chính mình, hơn nữa tuổi thật sự của Tiêm nhi cũng không nhỏ hơn sư phụ bao nhiêu mà ;)
Tâm tình nhẹ nhõm, giống như trong một đêm gỡ bỏ tảng đá lớn trong lòng bấy lâu, thời gian còn lại giải quyết những việc dang dở, đem tiểu thạch thất này dọn dẹp thỏa đáng sạch sẽ, không còn hoài niệm không đành lòng, người kia chắc chắn đang ở một góc nào đó trong thế gian này.
Như vậy một mình trải qua hơn một canh giờ, bên ngoài sắc trời chuyển âm u, sấm vang không ngừng, chỗ cửa động lóe lên một bóng người, Luyện nhi từ bên ngoài trở về, thấy tôi liền cười nói đã làm mọi chuyện xong xuôi, ngươi xem trời còn chưa kịp mưa ta đã trở về rồi đi? Tôi mỉm cười nói xong hai câu liền dẫn nàng đến thạch thất xem đồ vật sư phụ lưu giữ, lá thư đó cũng không giấu nàng. Quả nhiên, Luyện nhi nhìn thấy vò rượu cùng chén rượu, cầm trong tay, ánh mắt lưu chuyển, vẻ mặt hoài niệm, thưởng thức một lúc lâu mới thả xuống, chỉ là lá thư nàng sẽ không hiểu, lật qua lật lại nhìn hai lần, cuối cùng bĩu môi nói:
- Sư phụ lại văn chương, lưu lại là để ngươi xem, liền bắt nạt ta đọc không hiểu.
Tôi cao giọng nở nụ cười, cất phong thư thật kĩ, nói:
- Nhìn không hiểu cũng không sao, sư phụ chỉ nói cho ta biết, chuyên tâm làm việc mình muốn làm cho thật tốt mà thôi.
- Nha? Vậy ngươi muốn làm chuyện gì?
Nàng quay sang nhìn tôi, hiếu kì hỏi:
- Lâu như vậy ta đều không biết.
Đón nhận ánh mắt kia, tôi mỉm cười xoa đầu nàng, nói:
- Ta nghĩ làm gì à, chính là chăm sóc ngươi thật tốt, bảo vệ ngươi thật tốt, có được không?
Động tác này lâu rồi chưa làm, bởi vì Luyện nhi từ nhỏ không thích tôi ở trên cao nhìn xuống nàng, sau đó tách ra mấy năm, càng không có cơ hội thực hiện, bây giờ đột nhiên bị sờ đầu, nàng đầu tiên là sững sờ, sau đó phản ứng lại, không khách khí né tránh, nói:
- Ai cần ngươi chăm sóc, ta chăm sóc ngươi còn được. Xem đi, trước khi đi rõ ràng kêu ngươi nghỉ ngơi, ngươi lại đi quét dọn thạch thất, thật không khiến người ta bớt lo!
Ồn ào hai câu, Luyện nhi sẽ không buông tha cho, kéo tôi đến bên giường, buộc tôi nhất định phải nghỉ ngơi mới được. Tôi tuy rằng không cảm thấy mệt, nhưng trong lòng thong thả, cũng không muốn cùng nàng trêu chọc, bị nàng đẩy một cái liền thuận thế ngã lên giường, bỗng nhiên nảy lên ý nghĩ, kéo nàng nhẹ giọng yêu cầu:
- Cùng ta nghỉ ngơi đi?
Mấy tháng qua đều là ngủ cùng giường, chính mình dần dần đã thành thói quen, Luyện nhi càng không nghĩ ngợi nhiều, huống chi lúc này ngoài động sấm chớp ầm ầm báo hiệu trời sắp mưa lớn, cũng không thể làm việc khác, nàng trừng mắt nhìn tôi một chút, rồi lại cười nói:
- Cùng ngươi liền cùng ngươi, buổi trưa xuất môn, hiện tại vừa vặn ngủ trưa bù vậy.
Dứt lời vươn người tiến đến bên trong giường, nằm ở vị trí quen thuộc, liền ngủ mất. Thấy nàng hướng về bên trong ngủ ngon lành, tôi cũng nhích người nằm bên cạnh, hơi chần chừ, vẫn là đưa tay ra, lần đầu tiên ôm eo nàng.
Đây là lần đầu tiên ngủ cùng giường mình lại chủ động chạm vào nàng, nàng dường như quen thuộc, cũng không biểu hiện khó chịu gì, chỉ hơi dịch chuyển vị trí, tìm tư thế thoải mái, liền nằm im lại.
Ngoài động sấm mùa xuân liên miên, mưa to sắp tới. Bên trong động say sưa đi vào giấc mộng.