Nói là không đi xa, không tới vài ngày là có thể gặp lại, thế nhưng sau khi chính thức rời đi, quả nhiên vẫn là rất nhiều vướng víu.
Minh Nguyệt Hạp vốn ở chỗ núi cao, quanh đỉnh núi còn là núi trọc rừng sâu, địa thế hiểm trở. Bách tính như dược nông thợ săn thì sẽ không dễ dàng đi lên, sau khi bị nữ binh trong trại gần đó chiếm núi làm vua thì càng không dám tùy tiện tiếp cận. Vì thế có thể "hiếm dấu chân người" như mọi người kỳ vọng; hơn nữa quả thật cũng không xa, nếu chỉ tính khoảng cách đường thẳng, nói không chừng còn không bằng khoảng cách từ sơn trại đến trấn Quảng Nguyên hơn bảy mươi dặm đường kia.
Chẳng qua là, so với đi đường trên đất bằng, mỗi một bước đi ở đây phải bỏ ra sức lực gấp mấy lần.
Chuyến này có năm người cùng đi với tôi, họ được chọn ra từ nhóm nữ binh hỗ trợ mọi người leo vách đá rút khỏi Định Quân Sơn lần trước. Họ chẳng những là cao thủ ra vào thâm sơn hiểm địa, mà còn đều từng hái dược thảo để kiếm sống, do đó họ rất thông thạo con đường này. Họ sớm đã chuẩn bị đầy đủ dựa theo phân phó, sau đó lại nghe nói là hái thuốc cho trại chủ, mỗi người đều xắn tay áo lên, rất lấy làm vinh hạnh.
Việc này không nên chậm trễ. Đêm hôm đó, Thiết San Hô và Mục Cửu Nương đến trấn trên thử tìm vận khí ở các hộ nhà giàu, còn phía bên tôi thì trời chưa tối đã dẫn người âm thầm xuất phát. Tình huống tốt nhất là ngày đầu tiên có thể tìm được một chút thành quả đem về, như vậy cho dù bên Thiết Mục kia thuận lợi hay không thì cũng không đến mức trì hoãn bệnh tình của Luyện nhi.
Đương nhiên, cái gọi là tình huống tốt nhất, có nghĩa là phần lớn tình huống đều sẽ không suông sẻ như vậy.
Quyền chủ động không thuộc về bản thân mình. Chung quy nói đến hái thuốc, bản thân chỉ có một chút kinh nghiệm cơ duyên xảo hợp lúc bé, đối với vị thuốc Thiên Ma này thì hoàn toàn khuyết thiếu nhận biết cần thiết, cho nên thay vì nói năm người kia đi theo tôi, chẳng thà nói rằng tôi đi theo năm người đó. Quyết định đường đi tới và phương hướng đều là các nàng, riêng tôi chỉ có tác dụng tiên phong mở đường khi gặp phải đoạn đường trắc trở, tránh lãng phí quá nhiều thời gian quý giá cho phương diện này.
Rất nhanh đã thương nghị xong tuyến đường đi ngày đầu tiên. Mấy người này nghe nói là hái Thiên Ma, đều "trăm miệng một lời" đề nghị đi sâu vào các cánh rừng rậm của dải núi phía Nam. Việc này yêu cầu phải vượt qua rất nhiều dặm đường, nhưng hiện tại không đúng mùa sẽ không dễ dàng tìm được, chỉ có thể tận khả năng tìm kiếm ở những chỗ điều kiện môi trường thích hợp thì mới có nhiều hy vọng.
Cho nên ngày nay hơn một nửa thời gian chỉ có thể tiêu phí trên đường đi, đến được dãy núi phía Nam thì sắc trời đã chạng vạng, vì vậy chỉ có thể nghỉ ngơi tại chỗ.
Một đêm này vẫn không cách nào yên giấc, thế cho nên ngày hôm sau khi vừa mới lộ ra những tia nắng sớm, đã nhịn không được mà trở mình đứng dậy kiên quyết đánh thức mọi người bắt đầu tìm kiếm. Tôi thì đi cùng với một người kinh nghiệm nhiều nhất trong nhóm, là thầy tốt bạn hiền hiếm có nhất, đi theo trò chuyện với nàng quả nhiên học được không ít kiến thức, quan trọng nhất là, mấy canh giờ sau, rốt cuộc ở trong bụi cây trên sườn núi, lần đầu tiên bọn tôi tìm được cây thực vật kia.
Lúc đó chỉ thấy trại binh đeo sọt reo lớn một tiếng giống như nhặt được của quý, lập tức hướng về phía gốc cây màu nâu xám tầm thường bị che đậy bên dưới màu xanh biếc, nếu không phải trên ngọn cây có một cái hoa nhỏ, tôi thật sự đã cho rằng nó là cọng hành khô rồi. Thế nhưng trại binh lại quỳ rạp xuống dùng tay gạt lá úa và bùn đất ra, cẩn thận từng chút từng chút mà đào củ to dày bên dưới mặt đất lên, vui vẻ reo lên:
- Có rồi!
Những người còn lại nghe vậy cũng lập tức tìm kiếm ở vùng xung quanh. Vì vậy chưa đến buổi trưa ngày thứ hai thì chúng tôi đã lục tục có chút thu hoạch, tuy chỉ hai ba củ nho nhỏ, nhưng chắc cũng đủ để giải nguy. Lúc đó không dám chậm trễ, nhanh chóng phân phó một người tốc độ nhanh nhất mang theo một chút thu hoạch đó về lại sơn trại, cần phải đích thân giao cho một trong hai người Thiết Mục, hoặc chí ít phải là vị thầy thuốc kia.
Cụm vật phẩm khẩn cấp đầu tiên đã được đưa đi, tâm lập tức buông lỏng hơn phân nửa, tất cả thành viên nghỉ ngơi một lát, sau giờ ngọ lại tiếp tục tìm kiếm hơn mấy canh giờ, lại tìm được một ít, ban đêm ngồi quanh đống lửa bàn bạc ngày mai sẽ đổi sang chỗ khác, lúc này mới an tâm mà tự mình nghỉ ngơi.
Lần này theo lý phải ngủ ngon hơn đêm trước, thứ nhất là vì ít nhiều đã ổn định được tảng đá lớn trong lòng; thứ hai, thật sự mấy ngày liên tiếp chưa được thả lỏng mà ngủ một giấc thật ngon rồi. Từ lúc Luyện nhi phát bệnh, tôi vốn lo lắng tiếp tục ngủ chung sẽ quấy nhiễu không tốt cho bệnh tình của nàng, định chuyển ra ngoài, nhưng lại sợ lúc nàng cần thì lại không ai bên cạnh, cộng thêm Luyện nhi cũng cương quyết không đồng ý, vì thế chỉ đành thôi, sau đó mỗi khi ngủ đều sẽ rất thận trọng, cho nên đa phần là ngủ thiển, dần dần tích lũy cơn buồn ngủ.
Hiện tại núi vắng đêm tĩnh người an không gió, bên tai chỉ có âm thanh củi cháy "tách tách", tiếng côn trùng mơ hồ, chính là lúc nên phủi xuống một thân mệt mỏi mà nghỉ ngơi dưỡng sức. Nhắm mắt lại, ý thức mông lung, dần dần chìm vào trong bóng tối, thế nhưng không biết từ lúc nào, tôi lại đặt mình vào trong tiềm thức thanh tỉnh của riêng mình...
Mưa bụi kéo dài đan xen giữa trời đất. Trong màn mưa, một bé gái bị lôi kéo chạy nhanh về phía trước, phần cuối của vùng hoang vu là bầy sói. Một con sói con thở thoi thóp nằm co quắp bên cạnh mẹ của nó, vết thương của nó đang chuyển biến tốt đẹp, vậy mà bên trong lại đang thối rữa, cơ thể khỏe mạnh bị máu nhiễm trùng ăn mòn, làm cho nó hóa thành khối thịt thối rữa không có sự sống... Bé gái ôm nó đưa qua đây, phải đỡ lấy sao? Đang do dự, tiếp theo loáng một cái, lại trơ mắt nhìn nàng và nó cùng nhau bắt đầu tan biến...
Không hoảng sợ kêu lên, bởi vì đây rõ ràng là mộng, đã không phải là lần đầu tiên đặt mình trong khung cảnh tương tự như vậy, cho nên không có gì phải sợ, cho nên không có gì phải kêu gào, không thể kêu gào, không thể... bởi vì lên tiếng sẽ ảnh hưởng nàng, nàng đang nằm bên cạnh...
Hoảng hoảng hốt hốt đã quên bản thân đang ở nơi nào, vẫn tự cho rằng còn đang ngủ bên cạnh người kia, cho nên cắn răng ngậm miệng, im lặng nhìn toàn bộ ảo cảnh trước mắt, chờ đợi nó trôi qua giống như mọi khi. Đây là đặt mình trong mộng, mộng do tâm sinh, vì vậy những gì nhìn thấy trước mắt, chẳng qua chỉ là hình chiếu phản ánh tâm sự của bản thân mà thôi.
Lần này việc xảy ra trên người Luyện nhi, dù không hung hiểm như tưởng tượng, nhưng chuyện cũ trong trí nhớ vẫn bị khơi dậy. Mạng sống của con sói nhỏ kia, nếu không có cái bẫy do tôi làm ấy, có lẽ sẽ không xảy ra trí mạng ngoài ý muốn như vậy, mà nàng...
Nếu không có tôi, nàng sẽ xảy ra trận bệnh đau này sao? Biết rõ không nên suy nghĩ lung tung, nhưng vẫn không nhịn được mà nghĩ như vậy.
Hiệu ứng cánh bướm xoay chuyển vận mệnh, lo lắng và tự trách mấy cũng là vô ích.
Duy trì thanh tỉnh trong cơn ác mộng là chuyện kỳ lạ. Đã biết hết thảy trước mắt đều không thật, cho nên người sẽ thở phào một hơi, tiếp sau suy nghĩ từ từ đi xa, thậm chí còn có thể cảm giác rõ ràng mộng cảnh đang dần dần phai nhạt, biến mất... Theo đó, rốt cuộc đầu óc thanh tỉnh cũng dần mất theo, một lần nữa chìm vào thế giới hỗn độn vô tri vô giác...
Ý thức khôi phục lần nữa là do chim hót và nắng sớm. Đống lửa đã tắt, khói xanh vẫn lượn lờ, không có lửa sưởi ấm, buổi sớm trong rừng hơi ẩm thấp, ánh mặt trời ban sơ hơi nhạt, từng tia nắng len lỏi cành cây chiếu xuống, nhưng lại không thể xua tan sương mù nhàn nhạt trong rừng.
Ngây người chốc lát, sau đó dụi dụi mắt vươn người, chỉ cảm thấy cả người khoan khoái. Tuy vẫn nhớ rõ mọi thứ trong mộng, có điều sau đó lại ngủ thẳng giấc hiếm thấy, cực kỳ an an ổn ổn là cảm giác mà rất nhiều ngày qua chưa được thể nghiệm. Tức thì tinh thần bỗng dưng phấn chấn hẳn lên, rồi lại phát hiện bốn người kia đã dậy trước từ lúc nào, đủ thấy mình ngủ sâu bao nhiêu.
- Trúc cô nương chào buổi sáng...
Bốn người kia thấy tôi thức dậy, vẻ mặt tự nhiên sôi nổi chào hỏi. Chỉ là... có lẽ tôi quá đa nghi rồi, luôn cảm thấy trong vẻ tự nhiên đó hình như ẩn chút... không được tự nhiên. Trong lòng hơi kỳ quái, còn lo lắng có phải mình đã nói mớ gì đó không nên nói, không cẩn thận bị mấy người cùng ngủ quanh đống lửa nghe được hay không. Nhưng mà sau đó tìm cơ hội lôi kéo hỏi mấy câu, cuối cùng không hỏi ra được nguyên nhân, chỉ đành quên đi.
Việc này chẳng qua là do mình tự suy đoán, mà giả sử nó là sự thật thì cũng không có gì to tát. Nhưng dù sao nói mớ bị nghe thấy cũng không làm người ta vui vẻ gì, nên buổi đêm mấy ngày tiếp theo đều nhóm hai đồng lửa tách nhau ngủ. Bản thân lấy lý do là nói mớ làm ồn mọi người, mà các nàng cũng đáp ứng, thoạt nhìn không có ý kiến gì, có vẻ còn rất vui lòng.
Vì vậy mấy đêm sau đó, cũng là ngủ say như trước. Có lẽ do thay đổi chỗ ngủ, những cơn ác mộng kia cũng dần dần không xuất hiện nữa. Mà nhờ phúc ngủ ngon này, tinh lực và thể lực tích góp được đầy đủ, cũng làm cho việc hái thuốc ban ngày được tiến hành vô cùng suông sẻ.
Thiên Ma phần nhiều sinh trưởng ở chỗ thực vật cũ mục mà ẩm ướt trong rừng, cũng có thể mọc chỗ lùm cây và bụi cỏ ở sườn núi có điều kiện thích hợp. Có mấy vị kinh nghiệm phong phú dẫn dắt, đoạn đường kế tiếp lại đi tìm dựa theo điều kiện đó, dù không đến mức thu hoạch lớn, nhưng chung quy cũng liên tục tìm được chút chút. Mỗi ngày buổi chiều luôn sẽ có một người mang thu hoạch ngày hôm đó đem về sơn trại. Mới đầu là lo phía bên kia không đủ thuốc dùng, về sau là vì có người nói Thiên Ma cần phải làm chút xử lý kịp thời mới không ảnh hưởng đến dược tính. Dù thế nào đi nữa, đem cái tươi mới nhất của ngày đó về là phương pháp ổn thỏa nhất, không nhất thiết phải mạo hiểm.
Mỗi một ngày sẽ đổi một chỗ, rời đi một người. Cứ như vậy đến sáng sớm ngày thứ năm, bước chân đã lên đến đỉnh của dãy núi phía Nam, lúc này cũng chỉ còn lại tôi và một người cuối cùng, cũng là nàng nữ binh thạo nghề đào thảo dược nhất trong số nhóm người.
Đến lúc này đã không có gì phải gấp gáp nữa, kinh nghiệm tích lũy được cũng không ít, chỗ cũng là chỗ tốt, người bình thường ít có khả năng lên tới được, cho nên đồ quý khắp nơi. Hôm nay ngoài Thiên Ma ra, bọn tôi cũng thu thập thêm một ít thảo dược tốt khác, dù sao càng nhiều càng tốt. Vì vậy sắp đến giữa trưa, cái sọt của mỗi người gần như đã được nhét đầy rồi.
- Trúc cô nương, ta thấy kế tiếp chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian quay về chứ? - Lần uống nước nghỉ ngơi cuối cùng, nữ binh kia đề nghị:
- Số lượng chúng ta hái hôm nay, cộng thêm của mọi người đem về mấy ngày trước, chỉ riêng Thiên Ma đã đủ dùng trong khoảng hai tháng rồi, số dược liệu còn lại cũng tích trữ không ít, chúng ta không cần tìm nhiều thêm nữa, nếu không chỉ sợ đoạn đường quá xa sẽ không về kịp, đêm nay còn phải nghỉ ngơi một đêm ở trong núi đó!
Nhìn sắc trời một lát, ngẫm nghĩ lộ trình một chút, cô nàng nói cũng không sai:
- Ừ, hôm nay chúng ta cần phải quay về!
Tôi gật đầu, bất chấp nghỉ ngơi nữa, ngồi dậy khiêng sọt đồ lên, lên đường trở về, chấm dứt cuộc sống hái thuốc trong núi mấy ngày qua.
Vốn dĩ không có cảm giác gì, chỉ khi bước trên đường về, bỗng nhiên sốt ruột tựa như "quy tâm tự tiễn"*. Tạm xa sáu ngày, đối với tôi và Luyện nhi, nó không phải đại sự gì mới đúng. Thế nhưng, sáu ngày này cũng là sáu ngày nàng trong thời kì mang bệnh. Tuy lúc tôi đi bệnh tình đã dần chuyển biến tốt, nhưng mà vẫn không thể xem thường. Mình không ở bên cạnh nàng, thật không biết cái người không sợ trời không sợ đất kia có ngoan ngoãn điều dưỡng không.
(*) quy tâm tự tiễn: "mong mỏi trở về như mũi tên" = mong ngóng trở về nhà/ nỗi nhớ nhà canh cánh
Ban đầu không nghĩ đến, bây giờ một loạt suy nghĩ xông ra, bước chân bất giác càng lúc càng nhanh, chỉ là bên cạnh còn một người đi theo, không thể khinh thân đề khí chạy đi. Mà lộ trình xác thực đã đi quá xa, lúc này suốt một buổi chiều chạy nhanh cũng chỉ đi được hai phần ba đường về. Khi sắc trời dần tối xuống, còn lại khoảng mười dặm đường không thể đuổi kịp.
Lúc đó chỉ một lòng nghĩ đêm nay phải gặp được nàng nên vẫn không nghỉ ngơi dưỡng sức buổi tối như trước, mà là đốt đuốc cành thông, mò mẫm tiếp tục chạy đi.
Nào ngờ mình gấp gáp, vậy mà thiếu chút nữa đã liên lụy người khác xảy ra tai nạn.
Đường núi vốn khúc khuỷu hung hiểm. Nói là đường, thực chất không có đường, chẳng qua chỉ là đường đi do mình tìm kiếm đạp lên. Hiện giờ cây đuốc trong tay chiếu sáng có hạn, ban đêm tối đen như mực, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy sự vật trong khoảng một tấc vuông. Tôi đi trước hấp tấp mở đường, nhờ thuở nhỏ sống trong núi cùng với công phu khinh thân nên đi cũng thuận lợi. Nhưng đột nhiên nghe sau lưng vang lên tiếng "soạt soạt", ngay sau đó là một tiếng thét chói tai, quay đầu lại, đã không có ai!
- Trúc... Trúc cô nương, cứu mạng...
Tiếng kêu cứu truyền đến từ sườn dốc bên cạnh, yếu ớt đến nỗi làm người ta tưởng rằng cô nàng bị thương tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc. Mà khi tôi ló đầu ra dùng cây đuốc chiếu thử, mới phát hiện cô nàng thật sự đang ngàn cân treo sợi tóc, có điều không phải vì bị thương mà bởi vì cả người nàng đều dựa vào lực treo của một cánh tay, còn mỏm đá níu giữ tính mạng của nàng, hiển nhiên là một mỏm đá nguy hiểm bị gió bào mòn, sợ rằng nói chuyện lớn tiếng một chút cũng sẽ làm nó vỡ vụn.
- Đừng động, giữ vững!
Tôi vừa nhỏ giọng đáp vừa gác cây đuốc mở sọt ra, bên dưới thảo dược là nhu yếu phẩm sinh tồn cùng với một vài dụng cụ leo núi. May thay trong đó có một ít bó dây thừng, tuy sợi mảnh nhưng khẩn cấp nên như vậy là đủ rồi. Không tìm được vật cố định ở phụ cận, chỉ đành buộc một đầu dây quanh eo mình, đầu kia thì thả xuống, nói:
- Nắm lấy, ta kéo ngươi lên.
Đối phương cũng hành động theo lời mình, thuận lợi nắm chặt sợi dây thừng cứu mạng này. Nhưng đến lúc kéo cô nàng lên thì mới phát hiện một vấn đề lớn -- lực tay của mình không đủ.
Nếu chỉ đơn giản ôm một người, sức nặng này không tính là gì. Có điều bây giờ vì tránh cho dây mảnh bị đá trên sườn dốc cọ sát cắt đứt, tôi phải đứng sát mép mà xách dây thừng ấy. Muốn kéo người, hoàn toàn không có cách mượn lực eo hay lực khác, chỉ có thể dựa vào hai cánh tay từng chút từng chút kéo đối phương lên theo góc thẳng đứng. Việc này đối với mình hiện tại mà nói, gần như không cách nào làm được, trừ phi...
Trừ phi, sử dụng ba phần nội lực phần trên để trợ sức.
Lúc này, cách nửa năm cầm cố kia, chỉ còn lại không đến mười ngày.
Dưới tình huống này, cũng không thể buông tay thả dây mặc cho đối phương tìm chết, mà nếu cứu thì nhất định phải cứu đi lên, nếu do dự càng lâu thì càng lãng phí nhiều sức lực. Tôi quyết tâm, hấp khí vận lực, đang định mạnh mẽ dẫn nội lực lên, đột nhiên kinh lạc sau lưng bị quặng một cái, cơ thể đột ngột mềm nhũn, đừng nói tới vận khí, sức lực vốn có đều gần như mất sạch. Nếu không nhờ một đầu dây thừng còn đang trên eo, suýt nữa đã thật sự buông tay làm đối phương tìm chết rồi!
Chẳng qua ngay khoảnh khắc mình không tự chủ được mà buông tay, có một cái tay vô thanh vô tức vươn ra từ phía sau lưng. Cái tay này chợt kéo dây lại, chỉ nhẹ giật lên, đã dễ dàng túm được toàn bộ cả người lẫn dây ở đầu kia đi lên.
Trại binh thoát khỏi nguy hiểm, nằm bên vách núi thở hổn hển, không chờ hô hấp ổn định, câu nói đầu tiên là:
- Đa tạ trại chủ cứu mạng!
Cứng ngắc quay đầu, dưới ánh trăng nhàn nhạt, quả nhiên là gương mặt tươi cười quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa.
Chỉ là lúc này đây, trong lòng đột nhiên vô cớ nổi giận.