(*): đập tay ba cái
Diễn biến trận đấu ra sao, tôi không biết, giằng co kéo dài bao lâu, tôi cũng chẳng rõ, thậm chí Luyện nhi có nghe lời dặn chăm chú xem xét hay không, kỳ thực tôi đều mơ hồ không phân biệt nổi. Nhịn đau qua thời gian dài, cả người rơi vào trạng thái mơ hồ, mơ hồ đau đớn, cũng mơ hồ hết thảy. Nhưng kết quả của cuộc tỷ thí tôi lại nhớ rất rõ ràng, bởi vì cuối cùng, bản thân bị một giọng quát lớn khiến cho lý trí tỉnh lại.
- Ngươi đây là ý gì!
Một tiếng quát to, đến từ Hồng Hoa quỷ mẫu, mang theo một chút thẹn quá hóa giận, trong màn đêm như tiếng sấm rền vang. Trước đó chỉ nghe âm thanh binh khí giao đấu cùng y phục tung bay lay động, khi trái khi phải không hề có tiết tấu nhịp điệu gì, đột nhiên một tiếng rống vang dội bên tai khiến người ta không khỏi giật mình. Đang nằm trong lồng ngực của Luyện nhi, tôi mờ mịt ngẩng đầu lên, mở mắt nhìn xuyên bóng tối, biết bản thân vẫn còn tỉnh táo, cũng chưa từng mất ý thức, nhưng trong đầu cứ như có một đoạn thời gian trống rỗng đến nỗi đã qua bao lâu thời gian cũng không nhận thức được, càng không rõ mảnh hắc ám bên kia đã xảy ra chuyện gì sẽ chọc đến Hồng Hoa quỷ mẫu này phản ứng dữ dội như vậy.
Phản ứng đầu tiên là định hỏi người phía sau, hỏi người đang ôm mình đã có chuyện gì, rồi lại có chút lưỡng lự. Từ lúc gặp lại đến bây giờ, Luyện nhi trước sau như một vẫn không cùng tôi nói một lời, cho dù nghe tôi căn dặn việc hệ trọng cũng không nói được một chữ “ừ“. Thực ra ước chừng có thể đoán được nguyên do vì sao nàng lại như thế, nhưng lại không còn sức để nghĩ biện pháp ứng đối, chỉ đành tạm thời chịu đựng bầu không khí kì quái này. Cũng may, không cần do dự quá lâu, không hỏi cũng được, vì bên kia màn đêm vẫn tiếp tục cuộc đối thoại, âm thanh có thể phân biệt rõ ràng.
- Có ý gì là ý gì?
Nương theo sư phụ trả lời chính là âm thanh cành lá lay động, dường như đứng trên một cây đại thụ cách đó không xa, khí tức ổn định:
- Bỗng nhiên ngừng tay chính là ngươi, hỏi ta làm gì?
- Biết rõ còn cố hỏi!
Giọng của Hồng Hoa quỷ mẫu ở phía đối diện, thậm chí độ cao cũng tương đương, nhưng đối lập với sư phụ, bà ta rất nóng nảy:
- Ngươi và ta thực lực ngang nhau, giao chiến nên là toàn lực ứng phó mới thỏa thích. Mà qua hơn trăm chiêu, ngươi ra tay đều dè chừng, tự vệ làm chủ, chẳng lẽ xem thường đối thủ ta đây hả?
- Tại sao nói là xem thường? Ngươi và ta không thù không oán, trước đó cũng đã nói thật là học hỏi thêm, đã như thế, tự nhiên phải biết chừng mực.
- Hừ! Cao thủ so chiêu, sai một ly đi một dặm. Tuy là trau dồi, cũng không thể lưu lại cho hậu bối, ngươi sao lại bó chân trói tay như vậy, uổng phí ta mấy năm tưởng nhớ, thì ra là đồ nhát gan sợ chết!
Hồng Hoa mỹ phụ ngôn từ đả kích, nói móc cay nghiệt, xem ra là muốn khích tướng. Tôi tỉnh táo không ít, lập tức cảm thấy không ổn, sư phụ là người thích mềm không thích cứng, không thích bị khinh miệt, sợ là sẽ đánh cược tính mạng vật lộn sống mái rồi. Đó chính là kết cục mà mình lo lắng nhất, muốn ngăn cũng không ngăn được!
Chính lúc lòng đang như lửa đốt không biết nên làm thế nào cho phải, sự việc phát triển không đáng lo ngại như tôi tưởng. Yên tĩnh trong chốc lát, sư phụ mở lời, khí tức vẫn bình ổn như thường:
- Mặc dù ta không phải hạng người nhát gan, nhưng coi như ngươi nói đúng một chút, lúc này ta còn chưa muốn chết.
Trả lời như vậy, không chỉ tôi ngạc nhiên, này Hồng Hoa quỷ mẫu cũng hoàn toàn không ngờ tới, chỉ bật thốt một câu:
- Cái gì?
Dường như nghi ngờ bản thân bà nghe lầm. Nhưng bà ta không có nghe lầm.
- Chính xác mà nói, hiện tại ta không thể chết được - ước hẹn gặp lại cố nhân, tự nhiên không thể xem thường tính mạng.
Sư phụ vẫn là bình thản ung dung, chậm rãi nói:
- Bằng không sinh tử là nhỏ, thất tín mới là lớn, không phải mong muốn của ta.
- Ngươi...
Hồng Hoa quỷ mẫu nghe xong, đầu tiên là sững sờ, sau khi phục hồi tinh thần liền phản đối tức khắc:
- Ta thấy ngươi có rất nhiều cớ, cái gì trùng phùng? Huống chi việc phải có trước có sau, này mấy năm trôi qua rồi, chẳng lẽ trước ước đấu giữa ta và ngươi sao?
Bà ta không hiểu, tâm tôi nhẹ buông mấy phần.
- ... Nói hay lắm, chuyện phải phân trước sau. Ước định này, đúng là trước cả hẹn ước của ta và ngươi.
Vừa lúc bắt đầu sư phụ còn do dự chút, tốc độ nói hơi chậm, dù sao cũng là tâm sự lớn nhất của người, tôi cùng Luyện nhi không phải không biết, lại không nghĩ tới người sẽ vào lúc này thản nhiên nói ra với một người ngoài:
- Hơn mười năm trước ta cùng người ước hẹn, tách ra để sáng chế một phái kiếm thuật riêng, hai mươi năm sau so tài cao thấp xem ai mạnh. Những năm gần đây ta đều vì chuyện này mà sống. Ước hẹn đến gần, sao có thể để chính mình liều mạng vì chuyện khác được. Ngươi và ta ước đấu tranh luận, đối với ngươi là không kiêng dè muốn tận hứng, nhưng với ta, chỉ có thể đến đây thôi, xin lỗi.
Sau lời này, bầu không khí trở nên căng thẳng rồi. Hai người không hề nói chuyện, cũng không còn âm thanh giao thủ, bên trong mảnh hắc ám chỉ có tiếng lá cây lay động cùng côn trùng kêu vang, giống như không có một bóng người. Tôi dựa vào Luyện nhi, không nhìn thấy phía trước nhưng trong lòng vẫn có thể hình dung được hình ảnh giương cung bạt kiếm. Tối nay đến đây, dưới góc nhìn của tôi xem như là sư phụ thẳng thắn, hết lòng quan tâm giúp đỡ, nhưng về phía đối phương tính khí quái lạ không hẳn sẽ cảm kích, mà Hồng Hoa quỷ mẫu nếu muốn sư phụ động thủ liều mạng cũng không phải không có biện pháp... Tôi cùng với Luyện nhi, có thể nói là uy hiếp lớn nhất của sư phụ...
Có thể nghĩ tới khả năng xấu nhất, nhưng không nghĩ ra được nên làm gì mới có thể hóa giải nó, chỉ đành trơ mắt nhìn sự tình tùy ý phát triển. Đây là loại cảm giác rất tồi tệ, hình như trong bóng đêm có người đang cười nhạo sự bất lực của ngươi. Hy vọng chỉ bị cười nhạo mà thôi.
Trải qua một khoảng nặng nề giằng co, Hồng Hoa quỷ mẫu rốt cục mở miệng, giọng nói chứa đầy mùi không cam lòng, bởi vậy nên thiếu đi rất nhiều âm trầm lạnh lẽo:
- Ngươi nói! Hai mươi năm hẹn ước này, còn bao lâu?
- Không tính năm nay, còn bốn năm.
Sư phụ trả lời không chậm trễ chút nào, hiển nhiên là luôn tâm tâm niệm niệm trong lòng.
- Được!
Dường như vừa quyết định cái gì, Hồng Hoa mỹ phụ la lớn:
- Tri kỷ dễ kiếm, đối thủ khó cầu, đã có nỗi khổ tâm trong lòng, ta không quan tâm phải chờ bao nhiêu năm. Ngươi cùng người có hai mươi năm hẹn ước, ta liền thêm một năm, cùng ngươi quyết định hai mươi mốt năm ước hẹn. Ngươi có can đảm tiếp nhận?
Đáp lại bà, là một trận cười lớn, tiếng cười thật lâu không ngừng. Tôi chưa bao giờ nghe qua giọng cười như vậy, hốt hoảng cảm thấy nên là như thế, là người hào khí can vân, không có tâm tư lo lắng, nghiễm nhiên càng có phong thái người giang hồ cởi mở sảng khoái.
- Tốt!
Cười xong, âm thanh quen thuộc dứt khoát đáp:
- Được một đối thủ như vậy, Lăng mỗ há có thể không biết lý lẽ. Hai mươi mốt năm hẹn ước, Lăng mỗ chỉ cần còn sống, lúc đó tự nhiên sẽ toàn lực phụng bồi!
- Có dám cùng ta đập tay lập lời thề?
Dường như hưởng ứng, giọng nói của Hồng Hoa quỷ mẫu cũng không có nửa điểm âm u mà lại dõng dạc như một nữ trung hào kiệt chân chính.
- Đập tay thề hẹn, uống máu vì thề!
Trong bóng tối, có y phục tung bay, sau đó là “bạch bạch bạch” ba tiếng lanh lảnh vang vọng giữa núi rừng, không giống với trước đó giao chiến đấu chưởng, mà là thẳng thắn dứt khoát, vui vẻ sảng khoái.
- Cho biết danh hiệu!
- Không có biệt danh, thường gọi Lăng Mộ Hoa!
- Hay lắm cái tên Lăng Mộ Hoa. Biệt hiệu Hồng Hoa quỷ mẫu sợ ngươi đã biết, ta họ kép Công Tôn, nhớ kỹ. Hai mươi mốt năm ước hẹn, chính là tại đây, vào lúc giữa trưa, không gặp không về!
- Không gặp, không về!
Tôi nhìn không rõ, nhưng nghe rõ ràng, từng chữ từng chữ rót vào trong tai, tạc vào đáy lòng.
Buông lỏng, nhưng lại nảy sinh mê hoặc, rơi vào mông lung bất an, mơ hồ xuất hiện một vài hình ảnh, một ít chữ lướt qua như cát bụi sương khói, không nắm được càng không thể lưu lại.
Cố sự, vốn nên là như vậy sao?