Ma Nữ Nghê Thường

Chương 90: Chương 90: Tâm ý




Lúc mất đi ý thức, thẳng thắn một phát mất hết toàn bộ.

Nhưng quá trình hồi phục, lại chậm chạp giày vò.

Cảm nhận sự vật bên ngoài kích thích, ngũ giác từng chút từng chút khôi phục, da thịt va chạm với sợi vải mềm mại, trong mắt sáng tối lẫn lộn, bên tai yên tĩnh, bầu không khí thiếu đi tiếng gió thổi quen thuộc nơi hoang vu mấy ngày qua, vật chống đỡ dưới thân cũng không còn đong đưa. Trái lại hít vào thở ra vẫn là mùi vị mặt trời nóng ấm, chỉ là thêm chút hương cỏ gai nhàn nhạt, còn có một mùi hương khác nhẹ nhàng lướt qua.

Cổ họng hơi sưng đau, có điều đầu không còn choáng váng kịch liệt, trên cả choáng đầu, là cảm giác khác biệt ngự trị.

Bên môi cảm giác ấm áp, nhẹ nhàng thân cận, lại rời đi, nhiều lần chợt gần chợt xa như vậy, như một con cá đang mổ (rỉa thức ăn), xúc giác này áp đảo tất cả khó chịu, trở thành cảm thụ rõ ràng nhất lúc này.

Khi hơi thở kia rời xa một lần nữa, chính mình cười cười, chớp chớp mở mắt, ánh sáng chen lấn tràn vào, dần thấy rõ hình ảnh người trước mắt. Tôi nhìn nàng, nhẹ giọng nói:

- Không phải đã nói không thể làm... mà, vẫn đang muốn tỷ thí gì đó?

Nàng không hề kinh ngạc, chỉ ngồi dậy, nghiêm túc trả lời câu nói kia:

- Ta mới không cần ngươi nói gì thì nghe đó, đương nhiên, cũng sẽ không lợi dụng lúc người gặp khó khăn.

Đầu vẫn rất choáng váng, cho nên không thử ngồi dậy, nhắm mắt rồi mở ra một lần nữa, ký ức mới rõ rệt.

- Hình như ta, té lộn nhào một cái... - Cười khổ, áy náy cùng chột dạ xen lẫn.

- Ngươi té lộn nhào một cái, dập đầu.

Nàng gật đầu thừa nhận, vẫn chăm chú nhìn tôi.

Đưa tay sờ trán, quả nhiên băng bó thành một vòng, chỗ gần huyệt thái dương bên phải giật giật đau buốt. Cảm giác mất trọng lượng ở đêm tối kia vẫn còn sót lại bên trong thân thể, ngay cả một giây trước khi chuyện phát sinh, thế nhưng... Xoay chuyển con ngươi khô khốc đánh giá xung quanh, tầm mắt nhìn thấy đồ vật bày trí, lại cười khổ hơn:

- Dường như... lại đã ngủ một thời gian dài, có phải ta bỏ lỡ rất nhiều việc hay không?

- Ngươi đã ngủ hơn hai ngày, chúng ta đã đến nơi, hiện tại đang dừng chân ở một nhà trọ, đại phu chân trước vừa mới đi, ngươi chân sau liền tỉnh. - Luyện nhi bình tĩnh kể lại, vừa nói vừa đến bên cạnh bàn rót một chén nước, nói tiếp:

- Uống chút trà, đại phu nói ngươi cần nghỉ ngơi uống trà lạnh nhiều, về sau mũi sẽ không chảy nhiều máu nữa.

Nhìn thân ảnh bên cạnh bàn, mơ hồ cảm thấy có chút... Không thể nói rõ cảm giác, thái độ lời nói và hành động của người trước mắt dường như hơi không giống trong ấn tượng, rồi lại không rõ khác chỗ nào. Tôi nháy mắt mấy cái, bởi vì đau đầu nên buông tha nghiên cứu.

Thấy nàng đang cầm bát đi tới, tôi giãy dụa định rướn người dậy tiếp nhận. Chưa kịp hành động, trong tai đã nghe được tiếng gõ "bịch bịch" như tiếng gõ cửa. Nghe kỹ quả thực chính là có người đang vỗ cửa rầm rầm, vừa vỗ vừa kêu lớn:

- Ngọc oa nhi ta đã trở về! Hôm nay Trúc oa nhi thế nào rồi? Dù sao con cũng phải mở cửa cho ta nhìn chút chứ!

Tôi và Luyện nhi cùng nhíu mày. Không biết vì sao nàng nhíu, chỉ biết đối với tôi hiện tại mà nói, âm thanh lớn như vậy nhất định là một loại đày đọa. Nhất thời đầu đau muốn nứt, đành phải thả lỏng thân mình, nhẫn nại nhắm mắt lại.

Bên tai vang lên tiếng đặt đồ vật xuống, sau đó là âm thanh mở khóa cùng tiếng mở cửa "cót két", có người nói chuyện lớn tiếng, sải bước qua đây, có hơi thở cùng nhiệt độ khác biệt đến gần, làm tôi đang đau đầu cũng phải bất ngờ quay đầu trợn mắt, cảnh giác nhìn người đàn ông hùng hổ bên cạnh.

Thấy tôi cảnh giác trợn mắt, người này liền ngưng bàn tay đang chuẩn bị đặt trên trán tôi.

- Trúc oa nhi con tỉnh tồi? Khụ, đây là sao? Vì sao trừng ta như đang trừng kẻ xấu vậy... - Ông ấy ngượng ngừng rút tay về, quay đầu ồn ào với Luyện nhi:

- Này Ngọc oa nhi, tên kia đến xem bệnh nói thế nào? Sao ta thấy nàng có chút lạ lạ, thầy lang ở nơi này có tin được không đây?

- Ai bảo nghĩa phụ ngài ầm ĩ như vậy, đại phu đã nói phải tĩnh dưỡng, tĩnh có biết không? Đáng đời bị trừng.

Luyện nhi chắp tay từ tốn qua đây, thờ ơ trả lời, đôi mắt sáng trong mang theo tìm tòi nghiên cứu nhìn về bên này, giống như đang xem xét quan sát.

Bị ánh mắt một già một trẻ chằm chằm vây quanh, tôi xấu hổ cười khẽ, nói:

- Thiết lão gia tử... Ta vừa tỉnh, hơi không rõ tình hình, ngài đừng để ý...

Nghe được câu trả lời này, lão nhân tỏ vẻ yên lòng, vuốt râu cười "ha ha":

- Không sao không sao, tỉnh là được, con oa nhi này cái khác đều tốt, nhưng vì sao lại lắm tai nạn như vậy hả, đêm đó thấy con cả người máu me dọa chúng ta sợ hãi, à đúng rồi... - Nói đến đây, dường như ông ấy nhớ ra gì đó, đi nhanh tới cửa, hướng bên ngoài hô:

- Này, đi vào không? Nàng tỉnh rồi, có thể vào xem một chút.

Không rõ ông ấy đang nói chuyện với ai, khó hiểu liếc mắt nhìn Luyện nhi, lại phát hiện nàng nghe câu ấy xong sắc mặt tối lại, hình như không vui với hành động này của lão nhân, nhưng cũng không nói gì, cuối cùng cũng không ngăn cản.

Điều này càng làm người ta nghi hoặc không hiểu.

Bên ngoài là tiếng bước chân "cộp cộp", dồn dập từ xa đến gần. Ngay sau đó, trước cửa lộ ra một khuôn mặt lai dòng đặc thù, ngũ quan mắt to mày rậm biểu lộ lo lắng cùng hưng phấn, từ xa xa thấy tôi nhìn lại, lo lắng cùng hưng phấn đổi thành ngại ngùng. Tiểu tử đến gần mấy bước thì dừng lại, ấp úng nói:

- Ách, bằng hữu tôn quý, chào cô nương, cảm tạ chân thần, cô nương, cô nương cuối cùng đã tỉnh, không sao chứ? Thật tốt quá!

Đầu óc đau đớn cứng ngắc xoay chuyển, rốt cục nhớ ra người này, định bắt chuyện lại không gọi ra tên. Cái này không phải là do mình té bể đầu, mà là vốn dĩ không để hai tên hướng đạo trong lòng, chỉ đành mỉm cười gật đầu, không rõ vì sao lão gia tử cố ý gọi hắn đến.

Mặc dù không rõ, nhưng hiện tại trong phòng có hai người đàn ông, chung quy vẫn không thể bình thản nằm tiếp, nhìn thiếu nữ bên cạnh, khẩn thiết nói:

- Luyện nhi, ta muốn uống nước, giúp ta được không?

Bản ý là vì cơ thể không còn chút sức lực nào, muốn nhờ Luyện nhi giúp tôi ngồi dậy. Nhưng nàng lại đáp ứng sảng khoái, bưng tách trà vừa rồi lên, cũng không đỡ người, mà dưới ánh mắt khó hiểu của tôi, nàng tự mình ngửa đầu uống một ngụm trà.

Một loáng sau, trước mắt tối lại, ngũ quan phóng đại, bóng người nhẹ nhàng đè xuống, đôi môi mềm mại đẩy một lượng nước thanh mát vào trong miệng. Kinh ngạc thật lớn khiến tôi ngừng hít thở, cổ họng cứng ngắc, gần như mất đi bản năng nuốt xuống, trong miệng chợt sinh ra một cảm giác thúc ép, kèm theo đó là ngón tay thông thạo vuốt nhẹ ở cần cổ. Nghe được âm thanh "ừng ực" ở cổ họng, mới nhận ra mình đã nuốt xuống.

Ngây người như tượng, cho đến khi đối phương đứng dậy, lau lau khóe môi làm như không có chuyện gì xảy ra, hỏi tôi:

- Còn muốn không?

Lúc này đầu óc mới chậm rãi vận chuyện, khó tin nhìn về phía thiếu nữ. Vừa rồi Luyện nhi vẫn không mấy vui vẻ, vậy mà sau động tác này, tôi mơ hồ nhìn thấy ý cười trên khóe môi nàng. Tôi không kịp suy nghĩ nguyên nhân, vội vàng liếc nhìn hai người khác trong phòng, bối rối không thôi.

Cho dù mấy ngày trước đã có phần quen thuộc với sự thân mật không đầu không đuôi này, nhưng sao có thể... làm sao có thể ngay trước...

Mặt đỏ nhìn họ, có chút không nghĩ tới phản ứng của hai người.

Hướng đạo trẻ tuổi xem như bình thường, ít ra còn có vẻ lúng túng. Nhưng Thiết lão gia tử và Luyện nhi lại như không có việc gì, đoán là thấy vẻ mặt tôi bất thường, lão nhân mới nhớ tới việc gì đó, khuyên giải nói:

- Ôi con nha đầu này, đỏ mặt gì chứ, nữ nhi giang hồ không câu nệ tiểu tiết! Con không biết sao, mấy ngày nay cổ họng con sưng lên, toàn nhờ Ngọc oa nhi dùng khí đưa nước mới có thể nuốt xuống, nếu không còn chưa đến nơi này thì con đã chết khát rồi, con phải cảm ơn nàng. A, có điều các con tình như tỷ muội, cũng không cần nói chữ cảm ơn này... Là lão già ta khách khí...

Lão nhân ở bên kia lải nhải, cuối cùng từ dạy dỗ biến thành tự quyết định. Tôi nghe được rõ ràng, lập tức vô cùng xấu hổ, càng thêm ảo não, tha thiết liếc nhìn người bên cạnh, thật sự nhẹ giọng nói tiếng cảm ơn. Nào ngờ nụ cười nàng vụt tắt, "hừ" một tiếng nói:

- Cảm ơn cái gì? Người ngươi nên cảm ơn nhất không phải ta.

Nói xong quay mặt đi, lại tỏ vẻ không vui.

Không khỏi ngạc nhiên, đây là đang xướng cái gì?

Tiếp theo vẫn là gắng gượng ngồi dậy, lắng nghe mấy người ngươi một câu ta một câu nói rõ mọi chuyện. Luyện nhi nói không nhiều, phần lớn đều là hai đại nam nhân đang giải thích nguyên do, lúc này mới dần dần hiểu được hàm nghĩa câu nói kia của Luyện nhi.

Từ sự miêu tả của bọn họ, đêm đó người tôi nên cảm tạ nhất, kỳ thực chính là hướng đạo trẻ tuổi này. Lúc đó mình đột nhiên hôn mê té xuống lạc đà, bất tỉnh nhân sự, thậm chí chết sống khó dò. Trong hai người hướng đạo, tên lớn tuổi cảm thấy đây là điềm xấu, cho rằng dữ nhiều lành ít, liền kinh hoàng khiếp sợ định dắt lạc đà bỏ chạy. Vẫn là Tiểu Hỏa* trẻ tuổi có vài phần nghĩa khí, kiên quyết nắm giữ hai bướu lạc đà, hơn nữa còn vụng về giúp tôi cầm máu, sau đó còn ôm người trốn vào bóng tối, lấy can đảm chờ đợi.

(*) Tiểu Hỏa: anh bạn trẻ - là một cách gọi, không phải tên nhân vật

- Tiểu Hỏa được lắm, nếu không phải nhờ hắn kiên trì giúp con cầm máu, đợi chúng ta trở về chỉ sợ đã trễ.

Nói đến đây, Thiết lão gia tử khen ngợi vỗ vỗ vai Tiểu Hỏa đang ngượng ngùng cười, sau đó biến sắc, lại phẫn nộ nói:

- Không nghĩ tới lần này, mắt nhìn người của lão nhân ta là năm mươi năm mươi. Tên bỏ trốn một mình kia xem như may mắn, từ nay về sau đừng để ta gặp được, nếu không nhất định sẽ cho hắn đẹp mặt!

Nói đến câu này, Luyện nhi vốn đang im lặng cũng chợt cười lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên hung ác.

Không khí trong phòng chợt giảm xuống rất nhiều, hướng đạo Tiểu Hỏa rùng mình, khó hiểu gãi gãi đầu. Tôi cười cười, không muốn nói nhiều về đề tài này, thúc giục bọn họ nói tiếp.

Tiếp theo, thực ra sự tình phát triển khá đơn giản. Lão gia tử và Luyện nhi hiển nhiên dễ dàng đánh bại đạo phỉ, tiện thể cứu thêm một thương đội, còn chiếm được chút manh mối có ích ngoài ý muốn. Nào biết ung dung thoải mái trở về lại không thấy đà đội, chỉ còn lại vết máu lưu lại trên mặt đất. May mà hướng đạo Tiểu Hỏa kịp lúc dẫn người đi ra, đỡ một hồi lo lắng.

Cho dù như vậy, theo cách nói của lão gia tử, lúc đó cũng bị giật mình. Khi ấy chỉ thấy người nhắm chặt hai mắt, quần áo đều là chấm đỏ loang lổ, trán mũi miệng đều có máu, thật sự là dáng vẻ người sắp chết. Sau khi hỏi rõ, lão nóng nảy, tự trách nhìn lầm người, định tìm tên chạy trốn để tính sổ. Vẫn là Luyện nhi cùng Tiểu Hỏa trẻ tuổi kịp thời ngăn lại, lập tức mang theo đồ đạc còn lại đi nhờ vả nhóm thương đội kia. Thương đội mới vừa gặp nạn lớn vẫn chưa tỉnh hồn, thấy ân nhân cứu mạng chủ động tìm đến, tất nhiên là cầu còn không được. Suốt đường đi chiếu cố có thừa, còn cung cấp thuốc hạ sốt cầm máu trị thương, lúc này mới có thể bình yên ra khỏi dãy núi đá lởm chởm, đến địa điểm cuối cùng của chuyến đi - Thổ Lỗ Phiên.

Nghe bọn hắn nói xong, lại nhìn hai người một chút, không biết nói gì. Trong phòng bày trí đúng là hơi khác lạ, nhưng vẫn không làm sao cảm giác được phong vị của dị tộc địa phương. Muốn nhìn về phía cửa sổ, tay chống mép giường, nhưng thân thể không còn sức lực cũng không hề phối hợp, chỉ hơi ngả một chút, chợt được Luyện nhi ôm lại.

- Ta nói Trúc nha đầu, con cũng đừng gấp chứ, hiện giờ con như vậy, ngoại trừ an dưỡng thật tốt ra thì không làm được gì hết.

Nói chuyện là Thiết lão gia tử, ông ấy thấy cử động vừa rồi của tôi, cho rằng tôi vội đứng dậy, lập tức vỗ ngực nói:

- Để Ngọc oa nhi ở với con, việc còn lại cứ giao cho lão già ta là được! Có manh mối kia, cho dù đám tôn tử này có co đầu trốn dưới đất ba thước, ta cam đoan có thể đào ra!

- ... Manh mối?

Tôi nghi hoặc hỏi, mới nhớ ra bọn họ từng kể lúc đánh đạo phỉ cứu thương đội đã lấy được thông tin hữu ích. Dùng ánh mắt thăm hỏi nhìn người bên cạnh, Luyện nhi hiểu ý, trầm giọng giải thích rõ:

- Là về đám đồ tử đồ tôn (bè đảng, phe cánh) của Kim lão tặc. Trong bọn chúng có tên có năng lực đã thành lập một nhóm băng cướp, chiếm đóng một khu vực lớn, bọn cướp còn lại không có biện pháp, đi xa cầu tài mới đụng phải chúng ta. Nghĩa phụ dự định tìm hiểu hỏi thăm sào huyệt của đám người này, hiển nhiên dễ dàng nghe ngóng được tung tích của Kim lão tặc.

Nàng giải thích vài ba câu xong, tôi gật đầu, biểu thị bản thân đã hiểu, lại cân nhắc một lúc, mới ngẩng đầu lên nói:

- Đã như vậy, nên lấy đại cục làm trọng, một thân một mình có hơi thế đơn lực bạc, Luyện nhi, ngươi đồng hành cùng lão gia tử đi, như thế ra vào khắp nơi hỏi thăm cũng có thể làm người yên tâm chút.

Lời vừa nói ra, thiếu nữ bên người vẫn chưa nói gì, lão nhân bên cạnh bàn đã trừng mắt đứng thẳng lên, vỗ bàn một cái:

- Nói cái gì! Nha đầu kia, con xem thường ta à? Chớ nói đồ tử đồ tôn của Kim Độc Dị, cho dù là kẻ này tự mình tới đây, Thiết Phi Long ta cũng không sợ!

Tiếng vỗ bàn quá lớn, tôi nghe thấy huyệt thái dương giật giật, xoa xoa mắt, đành cười xòa nói:

- Lão gia tử xem ngài nói kìa, ta tận mắt thấy ngài võ công cao cường, sao lại khinh thường? Nhưng chính là cường long khó áp địa đầu xà, nơi này là địa bàn của bọn chúng, chúng ta thăm dò khó tránh khỏi bị trúng mai phục, không sợ công khai, chỉ sợ đâm sau lưng. Luyện nhi và ngài đi chung vẫn có thể chiếu ứng lẫn nhau, không phải là vẹn toàn sao?

Có vài lời tự nhiên không thể nói ra. Nếu Thiết Phi Long bị ám hại, mình thì đang trong tình trạng như thế, còn lại một mình Luyện nhi chỉ sợ sẽ là một cây chẳng chống vững nhà, dữ nhiều lành ít, cục diện như vậy mới là điều làm mình lo lắng nhất.

Nhưng mà, dù lo lắng hết lòng, cũng khó bảo đảm đối phương hiểu được mà cảm kích hay không.

- Ngươi thật sự muốn ta và nghĩa phụ cùng đi làm việc?

Thiếu nữ bên cạnh giương mày trợn mắt, nét mặt lạnh lẽo.

Chính mình nhìn thấy, trong lòng biết không ổn, lại không thể lùi bước, chỉ có thể cười cầm tay nàng, mềm giọng nói:

- Luyện nhi, bây giờ ta đã tỉnh rồi, ngươi cũng nói chỉ cần tĩnh dưỡng là được. Lão gia tử bên kia càng cần ngươi hơn, nếu không thì không thể yên tâm. Trước mắt là cục diện có thương cùng thương, dù sao vẫn phải biết phân nặng nhẹ chứ, ngươi nói xem có đúng không?

- Nhưng mà... - Nàng hơi do dự một chút, vẫn không vui:

- Ngươi mới khiến người khác lo lắng, không ai bên cạnh, nháy mắt một cái lại xảy ra chuyện mới khó giải quyết!

Nàng nói lời này rất nghiêm túc, càng nghiêm túc thì càng làm lòng tôi ảo não, thậm chí lúng túng.

Tôi âm thầm cắn răng, miễn cưỡng cười nói:

- Ngươi cứ việc đi, ta sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, hơn nữa... hơn nữa ta cũng không lẻ loi một mình ở đây mà, không phải còn có hướng đạo sao? Qua việc lúc trước, đủ thấy người này đáng tin, ngươi yên tâm.

Nói tới chỗ này, trong phòng có âm thanh người thứ tư vang lên. Lúc đầu chúng tôi nói nhanh, Tiểu Hỏa trẻ tuổi có vẻ không bắt kịp. Bây giờ lại nghe hiểu mọi thứ, nhiệt tình nói chen vào:

- Đúng vậy, ta sẽ chiếu cố vị cô nương này thật tốt, chủ nhà trọ là bạn tốt của ta, đừng lo lắng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.