Hoang dã vắng lặng.
Ai có thể ngờ được? Đêm đầu tiên gặp lại, hai chúng ta chỉ có thể cách qua lều bạt như vậy, một trong một ngoài, một nằm một đứng, vẫn duy trì tình thế giằng co có chút kỳ quái, trong hồi lâu.
Trên lớp da thú thật dày, đường nét in bóng mơ hồ kia thủy chung vẫn đứng yên không nhúc nhích, cho nên càng về sau, cũng bắt đầu dần dần nhìn thấy không còn rõ lắm, đây là bởi vì đống lửa bên ngoài dần dần suy yếu, cũng là bởi vì hai mắt đã bắt đầu mơ hồ...Mệt mỏi, giằng co quá lâu, lâu đến mức tâm tình vốn là thấp thỏm không yên từ từ biến mất, mệt mỏi nhân lúc vắng lặng đó mà ập đến, dần dần chiếm được thượng phong.
Chẳng lẽ —— liền cứ như vậy, trong đầu lại vẫn không thể bỏ qua mà chuyển động —— chẳng lẽ nàng liền quyết định đứng như vậy cả đêm? Nàng đang suy nghĩ cái gì? Không mệt mỏi sao? Không nghỉ ngơi sao? Hay là không biết từ lúc nào, đã học được công phu ngủ đứng...Ân...
Ý thức trở mơ hồ nên có vài phần hoang đường, cuối cùng trở nên vụng vỡ, triệt để rút xuống...
Ngũ giác dần mất...
Tất tất hảo hảo...Ngay một khắc trước khi triệt để mất đi cảm giác, trong tai lại tiếp nhận được một động tĩnh rất nhỏ, đó là, một tiếng rung động vô cùng nhỏ nhẹ...
Tất tất hảo hảo...Khi có khi không...Chút động tĩnh nhỏ đó lại thành công khiến cho ý thức sắp phiêu tán lại một lần nữa tụ họp lại. Làm sao vậy? Tuy rằng đã thanh tỉnh một chút, nhưng thật sự là chỉ có một chút mà thôi, sự mỏi mệt vẫn giữ vai trò chủ đạo chiếm cứ phần lớn thân thể, ngay cả động tác lắc đầu cũng làm không nổi, cũng chỉ là cố gắng mở mắt, mờ mịt mà chuyển động ánh mắt.
Nằm ở nơi u ám thật lâu, ánh mắt tất nhiên cũng trở nên thanh minh, dù cho đống lửa bên ngoài đã ảm đạm đến mức chỉ còn là một vầng sáng cam mơ hồ, truyền đến không được bao nhiêu ánh sáng, vẫn là có thể nhìn được tương đối...Khoan đã, đống lửa? Chớp mắt một cái mới hiểu được chỗ nào không thích hợp, trong khoảng khắc tiếp theo ánh mắt liếc qua liền thoáng nhìn thấy nơi lối vào thấp nhỏ dường như có cái gì đó nhoáng lên, trong không gian tối hẹp liền...Có thêm một khí tức khác.
Không hề nghi ngờ, thân ảnh vốn một mực đứng bên ngoài ngăn cản ánh lửa, lúc này đã chuyển sang nơi khác.
Thân thể vẫn là trong trạng thái buồn ngủ, cho nên nửa điểm cũng không có vì vậy mà nhúc nhích, thần trí dưới sự kinh hãi đã trở nên thanh tỉnh, cho nên...Lựa chọn nhắm nghiền hai mắt.
Trong bóng tối, đạo khí tức kia vô cùng nhẹ nhàng, nhẹ đến mức dường như không tồn tại, nếu không phải có động tĩnh tất tất hảo hảo vừa rồi, chắc hẳn vốn khó có thể phát hiện ta. Tiếng động xột xoạt lúc trước hẳn là do tấm lều bạc chắn gió được nhấc lên mà tạo thành, tấm bạc này có khoảng bảy tám khóa cố định, tối nay ta chỉ thuận tay gài hai khóa cố định để chắn gió, nhưng đối với không người quen mà nói, ở trong bóng tối muốn tìm được và cởi bỏ chúng cũng phải tốn một phen công sức.
Cho dù bóng tối không phải là chướng ngại đối với ánh mắt của người nào đó, nhưng cũng không nghĩ được nàng sẽ làm ra hành động im lặng đến như vậy, nhất là sau khi đã đứng lặng yên suốt một thời gian dài trước đó...
Trừ khi...Trừ khi nàng là có chủ tâm muốn chờ lâu như vậy, chờ người ngủ say...
Nghĩ đến đây, càng là không dám manh động, trước khi hiểu rõ nội tình dứt khoát liền yên lặng theo dõi kỳ biến. Cũng may lều bạt này thấp bé nhỏ hẹp, bản thân phần lớn là có thói quen co rúc người ngủ sát vào bên trong, để tay ở trên mặt cũng là có thể ngăn cản chút ít biểu lộ, có lẽ hẳn là không ngại, chẳng qua là tim đập thình thịch thình thịch, dù sao cũng có chút bất ổn.
Khí tức kia vẫn như cũ dừng lại nơi lối vào, dường như sau khi chạm vào liền không ý định lại có hành động tiếp theo. Không thể nào tưởng tượng được giờ phút này nàng có tư thế như thế nào, lều bạt thấp bé, đặc biệt là ở nơi lối vào, dù cho ngồi cũng không thể thẳng lưng, không thấy khó chịu sao...Người mặc dù vẫn không nhúc nhích, tâm tư cũng đang loạn phiêu, mà vào lúc này, trong sự yên tĩnh truyền đến một tiếng kêu trầm thấp.
“Này...Nghe thấy không? Này...”
Thanh âm này đè ép tới rất thấp, thay vì nói là kêu gọi chẳng bằng nói là thăm dò, tiếp theo đó là thanh âm khe khẽ tới gần, vai phải bị lắc lư hai cái, biên độ lắc lư rất nhỏ, lực đạo yếu ớt, cũng như là một loại thăm dò.
Đã phán đoán là hành động thăm dò, đương nhiên vẫn lựa chọn nằm yên bất động, trong một ngày đây là lần thứ hai giả chết, thật ra càng trở nên có thêm kinh nghiệm.
Kêu người không được, đối phương tựa hồ liền yên lòng một chút, kế tiếp nhẹ chân nhẹ tay mà đến gần thêm, nhắm hai mắt, hầu như cũng có thể cảm nhận được nhiệt khí so với thường nhân càng lớn chút ít kia liền dừng ở nơi gang tấc phía trên.
Đây đương nhiên là bởi vì không gian quá thấp nhỏ, chỉ là khi bị noãn hương quen thuộc vây quanh, khi da thịt bị một hơi thở nhẹ nhàng lướt qua liền có chút sinh ngứa, vẫn là không khỏi thần trí mê ly một chút, trong bóng tối, dường như đột ngột quay lại trước kia, ỏq Minh Nguyệt hạp, trong gian phòng nhỏ thuộc về chúng ta, đây chính là những tiểu trêu cợt tiểu tác cầu trong rất nhiều ban đêm khi nàng tâm huyết dâng trào sẽ có...
Chỉ là này đương nhiên sẽ không phải là những tiểu trêu cợt tiểu tác cầu, giờ này phút này, nàng vốn ngay cả nhận quen biết ta cũng không nguyện ý, như thế nào lại có hành động thoải mái như vậy?
Cho nên, cố ý chờ đến sau khi ta ngủ say, rốt cuộc muốn làm cái gì?
Nghi ngờ trong lòng cũng không tồn tại bao lâu, bởi vì sau khi ngưng trệ một lát, bàn tay đặt trên vai phải lúc trước liền khe khẽ bắt đầu chuyển động, bên tai, hai gò má, hàm dưới...Trình tự vuốt nhẹ có chút quen thuộc, đột nhiên trong lòng hiện lên một hình ảnh, hình ảnh đó còn rất mới mẻ, khi nàng vừa hiện thân lúc ta giả vờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở buổi xế trưa kia, không phải đây cũng là những hành động của nàng sao?
Lúc đó cũng không xác định người tới là ai, dù cho xúc cảm kia quen thuộc đến làm người cho ta hoảng loạn, chỉ là rốt cuộc không thể xác định được người tới là ai, cho nên trong lúc chờ mong cùng bất an nhẫn nhẫn lại nhận được sự đụng chạm nhẹ nhàng chậm rãi này, khi vạt áo ở trước ngực bị kéo ra...
Lúc ấy là phản kháng, nhưng nếu biết là Luyện nhi, bản thân có lẽ cũng sẽ không phản kháng; mà nếu như bản thân không phản kháng, lúc đó nàng liền muốn làm cái gì?
Ý đồ bất chính đương nhiên là không có khả năng, cho nên nàng muốn kéo ra vạt áo để...
Thực tế cũng không khó phán đoán, trong lòng đã loáng thoáng có chút ít suy đoán, vì vậy trở nên yên tĩnh thả lỏng, dường như thật sự trầm lắng say sưa đi vào giấc mộng...Bởi vì nằm nghiêng bất tiện, lúc này nàng chính mà muốn lật người qua, động tác nhu hòa nhưng thủy chung luôn có hai ngón tay đặt trên huyệt đạo bên gáy, chỉ cần khẽ dùng nội lực tác động lên huyệt đạo này, liền có thể làm cho người bình thường triệt để mất đi tri giác.
Kỳ thật hiện tại nàng đại khái liền có thể làm như vậy, dù sao là đề phòng ta bỗng nhiên tỉnh lại, vì sao khi vừa bắt đầu không liền để người mê mang để thuận tiện hành động? Lại không biết vì sao lại muốn vất vả chờ đợi người ngủ say rồi mới hành động, chẳng lẽ lại...Là lo lắng thân thể người đang ngủ say này không chịu đựng nổi sao?
Đang suy đoán theo chiều hướng ngọt ngào kia, thân thể đã khe khẽ được lật qua, lật dựa vào một vòng tay quen thuộc. Trong lều bạt nhỏ hẹp nàng tựa hồ giữ vững tư thế nửa ngồi nửa quỳ, một tay vòng qua vai nâng người, cứ như vậy mà lặng im trong chốc lát, thấy không có khiến cho người thức giấc, tay kia quả nhiên liền hướng về phía vạt áo mà tìm kiếm.
So với ban ngày, lúc này trên người đã thoát đi áo khoác, bất quá Thiên Sơn vốn là mà nơi lạnh lẽo, ta đối với thể chất của bản thân lại luôn chú ý, cho nên dù là ngủ trong lều bạt, hai tầng y phục bên trong cũng không bỏ xuống, giờ phút này vẫn xem như là được bọc kín. Nàng hành động bằng một tay, không biết là cởi xuống liền phiền phức hay là thế nào, hơi thở bên tai rõ ràng so với vừa rồi trầm xuống chút ít, động tác cũng không phải quá gọn gàng... Đang cảm giác không ổn, quả nhiên nghe được một tiếng xoạt nhỏ vang lên, dưới cổ đột nhiên chợt lạnh...
...Mà thôi, dù sao còn có hai bộ y phục chuẩn bị trong bao...Chẳng qua là sáng mai thức dậy, không biết nên tìm bậc thang như thế nào để cả hai bước xuống mới tốt...
Trong lòng yên lặng thở dài, người vẫn là giả chết đến cùng, chỉ cần nằm trong cái ôm ấm áp này lâu một chút cũng đủ để khiến cho người ta không nỡ mở mắt ra nữa...Kiềm chế thói quen muốn điều chỉnh tư thế ngủ, có chút không quen mà ngửa đầu yên lặng chờ đợi, lại phát hiện trong một đoạn thời gian tiếp theo cái ôm ấp này đều vẫn không nhúc nhích, dường như là đã được cố định.
Làm sao vậy? Cái này dù da mặt có dày đến đâu cũng không khỏi âm thầm trở nên lầm bầm tự hỏi, không khí mang theo cảm giác lạnh lẽo, nhiệt độ ở nơi có che chắn cùng nơi không che chắn là hoàn toàn khác biệt, nhắm hai mắt đều có thể tưởng tượng trạng thái của bản thân giờ phút này...Tuy rằng trước mặt người nào đó đã sớm không có gì tư mật, chỉ là... Chỉ là tại sao vẫn một mực không có động tĩnh gí a? Lâu như vậy chuyện nên xác nhận đều đã xác nhận đi? Chẳng lẽ mục đích của nàng cùng sự dự đoán lúc trước là hoàn toàn khác biệt?
Không kịp ngẫm nghĩ kỹ càng, suy nghĩ trong phút chốc liền bị chặt đứt, bởi vì có một nguồn nhiệt khe khẽ chạm đến nơi da thịt lạnh lẽo, cực nóng, nhưng lại mềm mại tinh tế, đó là lòng bàn tay của nàng.
Lòng bàn tay nóng hổi này cũng không có quấy rối, cũng chỉ là có quy củ mà dừng lại nơi xương quai xanh dưới cổ, đó là một nơi mẫn cảm khiến cho tất cả những động tác dù rất nhỏ đều có thể rõ ràng cảm nhận được, cho nên trong lòng hiểu được, nàng kỳ thật cũng không phải là đang chạm vào người ở trong lòng, mà là đang chạm vào một vật trong sức độc nhất vô nhị nào đó được đeo trên cần cổ của người đang nằm trong lòng.
Nguồn nhiệt được thu nạp, nắm chặt lấy, cảm giác được món đồ trang sức kia bị ngoan cường mà nắm chặt lấy, nắm đến thật sự quá dùng sức, làm cho người ta lo lắng có phải hay không liền sẽ bị giật xuống, chỉ là cuối cùng, bàn tay kia cũng chỉ là chăm chú nắm lấy mà thôi.
Có chút mê hoặc, không biết giờ khắc này sự run rẩy nhẹ nhàng tồn tại giữa hai chúng ta đến tột cùng là thuộc về ai, có lẽ là thuộc về bản thân, bởi vì người bại lộ trong khí lạnh chính là bản thân, càng bởi vì bàn tay kia là bàn tay Luyện nhi cầm kiếm, chưa bao giờ, cũng sẽ không thể nào run rẩy như vậy.
Cho nên...Quả nhiên là bản thân đang run rẩy a? Cũng sắp không giả vờ được nữa rồi a? Làm sao còn có thể giả vờ được nữa, nàng là một người nhạy cảm như vậy, ta đều cảm nhận được mình đang không ngừng run rẩy, hơn nữa hít thở cũng đã rối loạn, vì cái gì nàng không có phát hiện ra? Chẳng lẽ nàng cũng đang rối loạn? Hay là...
Gần như liền muốn mở mắt ra, nhưng còn chưa kịp mở mắt ra thân thể bỗng nhiên liền khẽ trầm xuống, đột ngột phải cách ly khỏi cái ôm ấp kia làm cho người ta lưu luyến, cũng không đợi ngã xuống liền lại được chặn ngang ôm lấy. Trong điện quang hỏa thạch* trời đất liền xoay chuyển, từ tư thế nằm ngửa lúc trước liền biến thành nằm sấp, trong một cái chớp mắt này còn chưa kịp suy tư, chỉ biết là động tác của Luyện nhi so với vừa rồi rõ ràng là lỗ mãng hơn rất nhiều, cũng nhanh hơn rất nhiều, dường như đã không thể chờ đợi được, liền không còn để ý tới chuyện có thể hay không làm kinh động đến người nữa.
(*Chớp nhoáng)
Trong khoảnh khắc tiếp theo, không cần suy nghĩ, liền biết đây là muốn làm gì.
Vạt áo đã rộng mở, dù cho có vật che chắn chẳng qua chỉ là lỏng lỏng lẻo lẻo, chỉ cần từ phía sau khe khẽ kéo ra, liền hoàn toàn trượt xuống, đặc biệt là phần lưng, càng là gần như đã hoàn toàn bại lộ trong không khí lành lạnh.
Bất quá cũng không cảm thấy lạnh bao nhiêu, lực chú ý hoàn toàn tập trung vào thanh âm hít thở trầm lắng bên tai, trong sự yên tĩnh ngoại trừ thanh âm hít thở của nhau liền cái gì cũng không có, một thanh âm hít thở này lại quá rõ ràng...Biết là vì cái gì, thậm chí có thể tưởng tượng ra được bộ dáng nhếch môi hít vào một hơi sâu của nàng lúc này, nhưng nửa điểm cũng không tưởng tượng ra được biểu lộ trên gương mặt kia, chỉ cảm thấy ánh mắt kia đâm vào lưng đau nhức.
Đương nhiên biết rõ ràng trên lưng có cái gì, nhưng lại cũng không biết rõ trên lưng đến cùng là có cái gì, ta đoán bà lão có tính tình cổ quái kia có lẽ sẽ không hảo tâm đến mức chủ động làm tiêu sẹo cho người khác, lúc trước những thứ tâm tâm niệm niệm quá nhiều, chờ đến khi thương thế tốt lên liền vội vàng xuất phát, cũng chưa từng nghĩ tới phía sau lưng sẽ là cái dạng gì.
Ước chừng...Chắc là sẽ không đẹp mắt a...Lúc này mới hậu tri hậu giác mà cảm thấy ảo não, hẳn là nên sớm nghĩ đến chút ít biện pháp mới đúng, nhắc tới cũng quá trùng hợp, hai lần tổn thương trầm trọng nguy hiểm nhất cuộc đời đều là từ phía sau lưng, năm đó một dao đâm lén từ kia đã để lại dấu vết thật sâu, hôm nay chỉ sợ là...
Nhiệt độ nổi lên trên mặt tuyệt đối không phải là bởi vì ngượng ngùng, càng nghĩ càng lúng túng cùng bối rối, bởi vì phần tâm tình này mà thậm chí có chút xuất mồ hôi, cũng may lúc này là đang cúi đầu, nàng ở sau lưng cũng không sợ phát hiện ra.
Một khi đã để ý đến ánh mắt này, đột nhiên có một loại ảo giác như bị châm trên da thịt. Không ngờ sau một tiếng hít vào kia, trong không gian nhỏ hẹp cũng lại khôi phục về trạng thái ngưng trệ yên tĩnh, yên tĩnh thật sự là khiến cho người ta muốn bối rối, điều nên nghiệm cũng đã nghiệm rồi, nên nhìn cũng đã nhìn thấy rồi, một vết sẹo do đao kiếm tạo thành ở phía sau lưng có cái gì để nhìn chằm chằm? Luyện nhi ngươi rốt cuộc là...
Đang nhắm mắt nóng lòng, bỗng nhiên, lại bởi vì một xúc cảm nào đó đột nhiên xuất hiện mà nhíu mày kinh ngạc.
Đó là, nhiệt khí phun ở trên lưng, cùng...Sự mềm nhẹ.
Một thoáng ban đầu chắc hẳn cũng cho rằng đó là xúc giác từ lòng bàn tay truyền đến, chỉ là chợt biết rõ không đúng, kia rõ ràng càng là mềm mại trơn trượt, mang theo...Một đường ẩm ý.
Kỳ thật xúc cảm này cũng không lạ lẫm, cũng biết nàng ít nhiều vẫn còn bảo lưu lại một chút thói quen thời thơ ấu, ví dụ như khi có vết thương gì, luôn thích trước tiên liền liếm qua một chút, giống như là ấu thú vậy, nhưng mà...Vết thương ở phía sau lưng này cũng không phải là ở trên người nàng, hơn nữa đã khỏi hẳn từ lâu a, nàng, nàng đây là đang làm cái gì a?
Mà người ở sau lưng quả nhiên tựa như là bị trúng chú ngữ, xúc cảm ẩm ướt liền lặp lại đảo qua phần vân da không được hoàn hảo kia, thỉnh thoảng sẽ dừng lại đảo quanh ở một nơi, nhẹ nhàng mềm mại cọ sát, đồng thời hai cánh tay vòng bên hông cùng trên vai cũng trở nên dùng sức, mặc dù không đến mức khiến cho người ta đau đớn, nhưng thực sự tuyệt đối không mang bất kỳ sự băn khoăn nào.
Đây coi là cái gì? Kinh động đến người khác cũng không sao nữa sao? Cắn môi, lo lắng liền biến thành luống cuống, không rõ ý đồ khi nàng làm như vậy, triệt để hồ đồ rồi...Cuối cùng tư duy đứt quãng này cũng hoàn toàn bị đảo loạn, da thịt lây dính hơi nước càng là lạnh lẽo, trong cái lạnh đó nhưng lại lộ ra một nhiệt kí nóng hổi, nhiệt độ này là do nàng truyền đến, cũng là ngọn hỏa dấy lên từ trong thân thể.
Nơi phía sau lưng kia, thật sự mà nói cũng không phải là khu vực mẫn cảm, rõ ràng không phải là khu vực mẫn cảm, lúc này lại làm cho người ta khó có thể nhẫn nại. Hơi thở phía sau lưng dồn dập, sự ẩm ướt linh hoạt mà nóng bỏng trở nên không còn kiêng nể gì cả, cho dù là sự đụng chạm mềm nhẹ nhất cũng trở nên có chút cường thế, liền dường như nước sôi sôi trào mà muốn hạ xuống dấu vết ở mỗi một nơi lướt qua.
Hai mắt không biết từ lúc nào đã tự động có chút hé mở, trong đồng tử nổi lên hơi nước, cho nên ánh mắt như sương mờ, xuyên qua sương mờ hơi nước chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng cam vàng kia, ánh vào trong lều trại, yếu ớt, chỉ mang theo sắc thái ấm áp.
Ngày ấy, dưới cơn mưa nơi vách núi khi ngưng mắt nhìn vào loại sắc thái này, ta từng cho rằng sẽ phải vĩnh viễn cáo biệt cùng nàng.
Những ký ức tuyệt vọng đó hôm nay nghĩ lại đã trở thành chất dẫn cháy, cả trái tim bị tình cảm lấp đến tràn đầy, nếu như không phải toàn thân vô lực, có thể đã sớm liều lĩnh xoay người đáp lại nàng. Nhưng thân thể bất động cũng không đại biểu là có thể tiếp tục diễn nữa, khi da thịt bị chọc cho khó nhịn dưới sự ma sắt lặp đi lặp lại này liền bỗng nhiên bị ngậm lấy hung hăng mút vào một cái, đột nhiên xuất hiện sự nhột nhạt châm đau làm cho người ta không thể khống chế mà co rút một chút, trong cổ thoát ra một thanh âm rất nhỏ.
Phản ứng xuất phát từ bản năng, thần trí mê ly cũng không thể trói buộc được, nhưng mà, sau khi phát ra thanh âm dưới sự co rút này, hết thảy động tác sau lưng liền dừng lại.
Lửa nóng vốn gần như sôi trào luền dần dần lạnh xuống, cánh tay đang vòng bên hông kia chậm rãi buông lực, khi vạt áo được cẩn thận kéo lại buộc kỹ, cũng liền yên lặng buông lỏng ra nắm đấm đã thấm mồ hôi, bất động thanh sắc mà một lần nữa hai mắt nhắm nghiền, giống như là đồ vật vô tri vô giác, mặc cho người kia khe khẽ đặt xuống, kéo lại thành tư thế ngủ nằm nghiêng lúc trước, kéo áo khoác qua mà đắp kín.
Chẳng qua là, khi cảm giác được nàng liền muốn từ từ rời khỏi nơi thấp bé nhỏ hẹp này, liền nhịn không được mà thử một lần cuối cùng.
Thử giơ tay lên, níu lấy vạt áo của nàng.
Cũng không có mở mắt ra, lực cũng không lớn, cho nên níu lấy như vậy có lẽ thoạt nhìn càng giống như là hành động vô ý trong lúc ngủ say, người bị níu vạt áo lại rõ ràng là có chút cứng ngắt, sau đó trầm mặc một hồi, lòng bàn tay liền khe khẽ áp lên bàn tay của ta.
Có lẽ là quá lâu rồi chưa từng được nắm lấy tay nhau như vậy, trước hành động này của nàng, có thứ gì đó nóng hổi đã giam giữ không được nữa mà thấm ra từ trong đôi mắt đóng chặt. “Luyện...Nhi...Luyện nhi...” Khống chế không nổi mà khàn khàn kêu gọi, không dám hành động mạo hiểm, chỉ là ngóng trông nàng có thể đáp lại, có thể lay động mà đánh thức ta, hồi đáp, này, ngươi mở mắt ra nhìn một cái, ta đang ở ngay đây.
Nhưng mà cuối cùng nàng chỉ là cúi người xuống, từng chút khe khẽ liếm đi ẩm ướt nơi khóe mắt, sau đó chậm rãi rút vạt áo ra, bước ra khỏi lều.
Sau một hồi lâu, trong lều vải nho nhỏ lại sáng ngời lên chút ít, bởi vì đống lửa phía ngoài đã được thêm củi mà bùng lên, cháy đến mạnh mẽ tràn đầy sức sống.
Sững sờ nằm yên rất lâu, cuối cùng không thể không duỗi hai ngón tay ra, tự mình vận lực tác động vào huyệt đạo bên gáy kia, rút đi ý thức của bản thân.
Nếu không, chỉ sợ sẽ là một đêm không ngủ, sáng mai mắt quầng thâm đen liền sẽ bị nhìn ra manh mối gì đó.
Từ từ đồ chi*, cho tới bây giờ đều không phải là chuyện dễ dàng.
(*徐徐图之 là phương pháp lấy lòng một cách tự nhiên nhẹ nhàng có kỹ năng)