Ma Nữ Nghê Thường

Chương 70: Chương 70: Vạn dặm (Rất xa)




Con người đều là sinh vật có tư tâm (lợi ích suy nghĩ riêng), kỳ thực chính tôi so với thiếu phụ kia, cũng coi như không khác bao nhiêu.

Thiếu phụ kia rõ ràng biết kiếm phổ chính là một cái tang vật gây ra điềm xấu, chiếm lấy là làm trái đạo nghĩa, lại vẫn muốn tìm đến xem xét; mà tôi ở trên đường dò hỏi cho tới một màn vừa rồi, trong lòng cũng là đồng cảm, nhưng không có lên tiếng giúp đỡ.

Bà muốn tìm xem, là vì nghĩ luyện giỏi để thoát khỏi vòng tay của Thiết Phi Long, mà tôi không mở miệng cầu xin, chính là muốn Thiết Phi Long từ lúc này sẽ không bận lòng mà toàn lực phối hợp, hiệp trợ Luyện nhi, đoạt về kiếm phổ - trong đầu, thay vì nói là mơ hồ nhớ tới, chi bằng nói càng giống như trực giác, trực giác này cũng không phải một chuyện dễ dàng, thậm chí là con đường vạn phần hung hiểm, sẽ phát sinh rất nhiều biến cố.

Con đường nguy hiểm này, Luyện nhi nên có Thiết Phi Long toàn lực trợ giúp, chỉ bằng lí do này, tôi cũng đã không muốn tùy tiện thay đổi cái gì, vì lẽ đó chỉ là im lặng, ngồi yên nhìn sự tình phát triển, không dám cầu xin.

Chỉ là đáng thương Thiết San Hô, liền như vậy chấp nhận vận mệnh, lưu lạc giang hồ.

Cô bé này tuy trước đó biểu hiện điêu ngoa, tâm tính trẻ con, nhưng nhớ tới nàng cũng là người chính nghĩa cầu xin hộ, cử chỉ lúc nãy cũng chứng minh điểm đó, cô bé đứng bên cạnh tôi, tuy nước mắt liên miên không ngừng, nhưng vẫn tha thiết mong chờ nhìn trong rừng, thấy được thiếu phụ kia từ trong bụi hoa lảo đảo đi ra, lập tức đỏ hốc mắt nghênh đón, đi được hai bước, lại dừng lại, nâng tay áo nhanh chóng lau nước mắt, mới gọi một tiếng:

- ... Kha di, dì, dì không sao chứ?

Thiếu phụ kia trán đang mang máu, vùi đầu lảo đảo chạy nhanh, đột nhiên bị một tiếng gọi lại, mới ngừng chân, hoang mang ngẩng đầu, nhìn thấy chính là cô bé này, bản mặt vốn tái nhợt liền không còn một giọt máu, môi không có tiếng động mấp mấy vài lần, phút chốc đau khổ nở nụ cười, nói:

- A Hô a, Kha di chó ngáp phải ruồi, cũng coi như được bồi thường như mong muốn, sẽ không uổng công làm một hồi người xấu, phụ thân con nói ta bêu xấu thanh danh của lão, ta ngược lại cũng không cảm thấy gì, có thể coi là món nợ ta trái lại quyết không nợ lão, nhưng đối với con.... đối với con ta thật sự hổ thẹn, như vậy cũng không cần gặp lại nữa, trời đất rộng lớn, con phải cố gắng bảo trọng... Kiếp sau... nếu có kiếp sau, ta vẫn sẵn lòng chăm sóc con...

Thiếu phụ thê lương nói xong, cười khổ một tiếng, bước đi lướt qua cô gái, tiếp tục hướng về phía trước, cũng không quay đầu lại, cô gái kia chỉ là âm u nhìn theo, trên mặt không cảm xúc, ngay cả nước mắt cũng không có.

Tôi mặc dù lựa chọn lặng lẽ ngồi yên, để mặc sự tình xảy đến bước này, nhưng nhìn các nàng khổ sở, nội tâm cũng không thể dửng dưng, huống hồ sau một bước này, không còn cố kỵ nữa, làm sao có thể để các nàng rời đi như vậy, lúc này mới lên tiếng, gọi một câu:

- Chậm đã, xin dừng bước.

Thiếu phụ nghe tiếng run lên, rõ ràng nãy giờ tôi ở cách không xa cô gái, nhưng hình như bây giờ bà mới phát giác sự tồn tại của tôi, vẻ mặt nhợt nhạt nghiêm túc chuyển qua, giọng nói cứng ngắc:

- Ngươi, ngươi tại sao ở.... Thôi, ngươi còn muốn nói thế nào nữa? Nói ra cho hai bên thống khoái lẫn nhau đi.

Tôi lắc đầu nói:

- Chân tướng rõ ràng, ta đã không muốn gì nữa, chỉ muốn biết bà nghĩ như thế nào, vừa rồi bà cũng đã nói trời đất bao la, hiện tại xoay người liền muốn đi thẳng một mạch, để San Hô cô nương một người đi phiêu bạt lang thang, bơ vơ không nơi nương tựa sao?

- Ta...

Thiếu phụ tựa hồ không nghĩ tới vấn đề này, đầu tiên là sửng sốt, lại nghiêm nghị nói:

- Ta không phải... Chỉ là... Ta chỗ nào còn có tư cách đó...

Lời nói quanh co, càng có vẻ hơi luống cuống.

- San Hô cô nương?

Tôi quay lại nhìn nữ hài, phía sau nàng là bụi hoa lớn, trăm hoa điểm điểm, giờ khắc này chỉ càng làm nổi bật thêm Y Nhân (người ấy - thường chỉ nữ giới) dáng vẻ đơn bạc không chỗ nương tựa, cũng càng khiến tôi không đành lòng nhìn nàng một mình trơ trọi, củng cố suy nghĩ trong lòng, nhân tiện nói:

- San Hô cô nương ý của cô nương thế nào? Hận người này sao?

Nghe tôi hỏi, thiếu phụ kia càng không biết làm sao, cúi đầu giống như một đứa nhỏ chờ đợi trách cứ, bất an cực điểm.

Ngược lại cô bé mười tuổi kia, giờ khắc này lại hiện ra khí chất người lớn, an tĩnh suy nghĩ một lúc, trầm ổn mở miệng nói:

- Ta, nói không khó chịu là giả, cũng thật sự có một chút... ý trách Kha di...

Thấy thiếu phụ kia bắt đầu bối rối, cô bé hít một hơi, ngay sau đó nói:

- Thế nhưng vậy thì thế nào, lúc đó cũng không ai ép ta, chung quy do lòng tham học của chính mình, không trách người khác, cho dù trách móc, cũng không thể nói là hận...

Vừa than thở, nữ hài vừa đi lại đây, cũng không nhìn tôi, chỉ kéo tay thiếu phụ kia nói:

- Kha di, vô luận trước đó ra sao, nàng nói rất đúng, chúng ta sau này đều là người vô gia, từ đây lưu lạc chân trời, sẽ phiêu theo nơi nào cũng không biết, thiên hạ lớn như vậy, con lại còn trẻ không hiểu chuyện, dì thật sự nhẫn tâm bỏ con một thân một mình sao?

Từ sau khi sự việc bị bại lộ, thiếu phụ kia dù thê lương hay đau khổ, mặt không có chút máu, nhưng lại không thấy một giọt nước mắt, giờ khắc này nghe câu này, lại lã chã lệ rơi, cầm ngược tay cô bé nói:

- Được, được, chỉ cần con không hận ta, chúng ta... chúng ta cùng nhau lên đường, phiêu bạt chân trời sợ cái gì, ta thuở nhỏ vào giang hồ làm xiếc, có cái gì chưa từng gặp qua, A Hô, không sợ.

- Ân!

Cô bé thấy thiếu phụ khóc, chính mình dụi dụi mắt, ngược lại cười lên, nói:

- Kha di nói như vậy, ta sẽ không sợ.

Hít một hơi, lại ngẩng đầu lên, lúc này mới nhìn đến tôi, nói một tiếng:

- Cảm ơn giúp đỡ.

Sau đó liền kéo thiếu phụ rời đi, hai người đều kiên định hơn rất nhiều, không còn dáng vẻ lảo đảo lúc ở rừng cây nữa.

Tôi cũng không tiếp tục ngăn cản, chỉ thừa lúc hai người còn chưa đi xa, vận khí nói:

- Hai vị nếu như sau này có cái gì khó khăn, hoặc là không còn hứng thú phiêu bạt, có thể đến Định Quân Sơn ở Thiểm Nam, nơi đó có một sơn trại, trong trại đều là đội quân tóc dài (mẹ và các cô gái trẻ), chỉ cần báo ra tên Ngọc La Sát, có thể bảo đảm vô ưu!

Lo lắng người trong rừng sẽ nghe được lời này, tôi nói không quá lớn tiếng, cũng may chiều gió thích hợp, hai nữ nhân dọc theo con đường đi xa, một người trong đó xa xa vung tay áo, biểu thị đã nghe thấy, tất nhiên, cho tới sau này có đi hay là không, liền hoàn toàn do các nàng làm chủ.

Lặng lẽ nhìn hai bóng người rời đi, dần dần biến thành chấm đen, lại hy vọng không gặp, tự cảm thấy nên làm cái gì đều đã làm rồi, miễn cưỡng có thể coi là hết lòng quan tâm giúp đỡ, nhưng trong lòng mạt danh tràn đầy thất vọng, lữ khách lên đường, này đi không trở lại, hai chữ “phiêu bạt”, trăm loại tư vị, chỉ có người trải qua mới có thể lĩnh hội, tôi nhớ tới hôm nay, lại không biết ngày mai, cũng chỉ có thể hy vọng các nàng tất thảy suông sẻ.

Đứng trên sườn núi tâm tư nặng nề, bất tri bất giác đã đứng được một lúc, chờ khi bừng tỉnh, mới kinh ngạc phát hiện đã láng phí quá nhiều thời gian, tôi mặc dù tin tưởng Thiết lão gia tử làm người, cũng mơ hồ nhớ tới lão sẽ giúp đỡ Luyện nhi, nhưng dù sao lúc này vừa mới vứt bỏ nhi nữ trục xuất thiếp thân, nhân sinh thay đổi một trận, khó bảo toàn ông ta sẽ không thất thường, Luyện nhi lại là người không giữ mồm giữ miệng, này nếu lỡ nói cái gì, sẽ không kích động đối phương đánh nhau đoạt mệnh đi?

Ý nghĩ xoay chuyển, trong lòng liền thấp thỏm, xoay người hướng vào trong rừng, mới chạy được hai bước, thình lình bên trong truyền ra một tràng... tiếng cười?

Còn chưa kịp ngạc nhiên, bên trong bụi cây đã đi ra hai bóng người một già một trẻ, ông lão cao lớn uy mãnh, thiếu nữ phong thái yểu điệu, không phải Luyện nhi và Thiết Phi Long thì là ai? Tôi vốn đang lo lắng hai người này một lời không hợp liền động thủ, nhưng trước mắt sự thật lại là Luyện nhi nét mặt vui vẻ, ý cười nhẹ nhàng, ngay cả Thiết lão gia tử này, tuy vầng trán nhíu lại ẩn ẩn vẻ sầu não, nhưng sau khi đau buồn bi thương, không biết Luyện nhi dùng cách gì đã làm cho lão nhân cởi bỏ nặng nề, cùng nàng trò chuyện tự nhiên.

- Nguyên lai ngươi ở nơi này, ngây ngốc một mình đứng trên sườn núi làm cái gì?

Ra khỏi bụi cây, thiếu nữ quét mắt qua, lập tức phát hiện mục tiêu, kêu một tiếng, vài bước tiến lại kéo tay trái của tôi, cười nói:

- Đến, nhanh quỳ xuống lạy ba cái, nhận thức nghĩa phụ đi.

- Nghĩa phụ?

Tôi chỉ cảm thấy kinh ngạc không ngớt, trong lúc nhất thời không biết nàng làm ra chiêu trò gì, lúc này Thiết lão gia tử cũng đã đi tới “Chao ôi” một tiếng, vuốt râu nói:

- Ngọc oa nhi con làm sao lại như vậy, nào có thể chạy tới không nói hai lời liền kêu người quỳ xuống nhận thức cha.

Tuy lời nói là trách cứ, nhưng ngữ khí bình tĩnh, vẻ mặt thản nhiên, xưng hô càng là gần hơn mấy phần.

- Nghĩa phụ không biết, con cùng nàng đã ở chung từ nhỏ, cùng ăn cùng ở, một sư phụ, con lạy người làm nghĩa phụ, nàng vạn lần sao không có đạo lý mà không bái.

Luyện nhi quay đầu hướng ông lão nở nụ cười, hướng lại đây trừng mắt một cái, nói:

- Nhanh, ngươi lạy hay không lạy? Không lạy thì ta nếu thân cận cùng nghĩa phụ, từ đây sẽ không để ý tới ngươi nha.

Một già một trẻ này đều là tính khí kì quái, cái này đã sớm biết, đặc biệt là người trẻ này, tôi đối với tính tình của nàng quen thuộc đến không được mười phần thì cũng nắm được chín phần, nhưng đối mặt với tình hình trước mắt, vẫn làm cảm giác sâu sắc không ứng phó kịp, hai người kia, một hồi trước đó còn đang kêu gọi đánh giết, tư thế không đội trời chung, còn là lão nhân vừa mới đuổi vợ đuổi con gần như biến thành người cô độc lẻ loi, làm sao trong chớp mắt, liền vui cười hớn hở một người nhận cha một người nhận con, kết thành một không khí kết nghĩa thân thích vui mừng?

Tôi ở chỗ này kinh ngạc, Luyện nhi cũng không cho thời gian, thấy tôi chần chừ, tức giận nhăn mũi, hướng bên này một bộ dáng dấp uy hiếp đe dọa, thấy nàng như vậy, mình không quản kinh ngạc cái gì, trước tiên “ha ha” cười bồi nói:

- Ngươi thật sự muốn ta nhận thức nghĩa phụ?

Đợi đến khi được nàng dùng ánh mắt “ngươi biết rõ còn cố hỏi” trừng lại, tôi mỉm cười hé miệng nói:

- Thiết lão anh hùng thâm minh đại nghĩa, phân biệt đúng sai, có thể nhận thức lão nhân làm nghĩa phụ quả thật là chuyện may mắn, ta vui vẻ nghe theo, chỉ là Luyện nhi, sau đó đừng trách ta chưa nói, hai chúng ta cùng nhận thức một vị cha, tương lai ngươi chính là phải đàng hoàng gọi ta một tiếng tỷ tỷ nha.

Lời vừa nói ra, mắt thấy nụ cười trên môi thiếu nữ liền xụ xuống, Luyện nhi xoay chuyển con ngươi, kêu lên:

- Không được không được.

Khe khẽ đẩy tôi một cái, chạy đến trước mặt lão gia tử, hờn dỗi:

- Nghĩa phụ, chúng ta đã nói rồi, này con gái nuôi người chỉ có thể nhận thức một mình con, muội muội cũng không sao, nhưng con tuyệt đối không thêm tỷ tỷ gì hết.

Thiết lão gia tử được nàng làm trò, cười “ha ha” nói:

- Con không tiếp nhận tỷ tỷ, nàng không phải sư tỷ của con sao? Lẽ nào lúc trước con nói cùng ăn ở, một sư phụ, chẳng lẽ là giả?

- Là cùng ăn ở, một sư phụ, nhưng cũng không xem là sư tỷ.

Luyện nhi bĩu môi nói:

- Sư tỷ sư muội phải phân chia tôn ti lớn nhỏ, con không muốn nàng áp con, con áp nàng còn tạm được.

Vài năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên nghe được chính miệng nàng nói lời này, tuy rằng sớm có dự liệu, nhưng cũng không nhịn được lắc đầu cười khẽ, cũng hết cách với nàng, Thiết lão gia tử tính khí quả nhiên hợp với Luyện nhi, nghe nàng nói xong lời này, lại cũng gật đầu nói:

- Có đạo lý, này quy củ tôn ti lớn nhỏ quá phiền phức, phân cũng được, không phân cũng tốt, ha ha.

Cứ như vậy mà đi, gió mưa lạnh buốt thê lương trước đó mù mịt vô tung tích, mãi cho đến khi nhảy vào đại viện Thiết lão gia tử, ông lão nhìn vật nhớ người, mới lộ ra vẻ tiu nghỉu lo lắng, tôi và Luyện nhi lúc chuẩn bị cơm nước vô tình thoáng nhìn, thấy lão một người ở phòng khách vỗ về tay vịn cái mâm, vẻ mặt cô đơn, lúc này xem ra cũng chỉ là một lão nhân sáu mươi tóc trắng xóa, tôi xem đến trong lòng hơi động, mơ hồ hiểu được Luyện nhi cũng để tâm.

Quả nhiên Luyện nhi theo ánh mắt tôi nhìn thấy tình cảnh này liền hì hì nở nụ cười, tiến lên nói:

- Phải rồi nghĩa phụ, khi nào thì chúng ta khởi hành đi tìm kiếm phổ a?

Thiết lão gia tử phục hồi tinh thần lại, nói:

- Gấp cái gì? Bảo bối này nhất định sẽ thay con đoạt về, lời ta nói, con còn không tin?

- Con rốt cục không thể để một mình người thay con đi thu hồi kiếm phổ đi?

Luyện nhi lắc đầu cười nói, làm cho lão gia tử sầm mặt:

- Ta đã đáp ứng con, chính là chuyện của ta, con cho rằng ta một người đi lấy sẽ không quay lại?

Nàng cũng không phản bác, chỉ nói là:

- Nghĩa phụ người ra tay là con yên tâm, nhưng một người đi xa nhà, chung quy sẽ khó tránh khỏi cô quạnh, chúng con bầu bạn bên người, thay người phân ưu giải sầu gì đó, không được sao?

Ngôn từ trong lúc đó, ngược lại thật sự là giống như con gái nói chuyện với phụ thân vậy, làm tôi ở một bên nghe xong có chút ngạc nhiên.

Thiết lão gia tử cũng là người ngay thẳng, thấy Luyện nhi như vậy, trên mặt lộ ra vẻ hiền lành, tựa như thật sự coi nàng là con gái mà đối đãi, vỗ nhẹ đầu nàng, lời nói thành khẩn:

- Ngọc Oa Nhi con quan tâm vi phụ, vi phụ trong lòng tự nhiên là cao hứng, chỉ là tên đoạt kiếm phổ Kim độc dị kia có chút lai lịch, đoạn đường này đừng nói hung hiểm, chính là núi cao nước xa, sợ là con cũng không đi được.

Luyện nhi nghe vậy còn định nói thêm cái gì, tôi nghe xong hoàn toàn không hiểu, liền tiến lên, nhẹ giọng ngắt lời nói:

- Thiết lão tiền bối, vãn bối chưa đặt chân giang hồ, lại vừa không ở trong rừng, có chút không hiểu, mong lão tiền bối chỉ giáo.

- Con cũng đừng một cái một cái lão tiền bối.

Lão nhân nhìn tôi một chút, vuốt râu nói:

- Con cùng Ngọc Oa nhi thân thiết như vậy, liền cũng xem như là nửa cái nữ nhi của ta, lão tiền bối lão tiền bối cái gì, nghe thoải mái, nghe lâu nhưng không quen, con vẫn là kêu cái gì cái gì, nghĩ không ra, gọi ta Thiết lão đầu cũng được đi.

- ....Này, ta từ chối thì bất kính, hay là gọi ngài lão gia tử đi.

Thời gian sau đó, lão nhân liền giải thích ngọn nguồn cho tôi, nguyên lai lúc thiếu phụ kia rời đi, đã tỉ mỉ khai báo ba người đoạt kiếm phổ kia, kỳ thực đều là người Thiết Phi Long biết, chỉ là không có giao tình gì thôi, trong đó có hai người giúp đỡ đúng là chưa có tên tuổi trong giang hồ, không tính là nhân vật gì, không đề cập tới cũng được, ngược lại chủ mưu kia cực kỳ khó giải quyết.

Người này tên là Kim Độc Dị, thành danh đã có hơn ba mươi năm, luyện tập Âm Phong Độc Sa Chưởng cực kỳ thâm độc, song chưởng không chỉ có chứa kịch độc, hơn nữa chưởng phong mãnh liệt, hơi lạnh thấm cơ giống như ma quỷ, nhiều năm trước lão từng ở Trung Nguyên làm bậy, hành vi thật hoang đường, cuối cùng làm cho võ lâm công phẫn, một hồi đại chiến may mắn chạy thoát, sau đó trốn đi Tây Vực, tuy rằng chung quanh thu nhận đồ đệ, cũng may Tây Thùy tái ngoại (phía bắc của Trường Thành - Trung Quốc) cũng không gây ra cái gì đại loạn, không nghĩ thời gian qua đi nhiều năm, lão lại bắt đầu lén lút đặt chân vào Trung Nguyên, cũng không biết ở đâu lấy được tin tức, đoạt lấy kiếm phổ mà Trinh Càn đạo trưởng định đem lên núi Chí Thiên.

- Người này giảo hoạt độc ác, võ công vốn cao cường, lại thêm độc môn kiếm pháp nhất định là như hổ mọc thêm cánh, tuyệt đối không thể làm cho hắn luyện thành.

Giải thích đến cuối cùng, Thiết lão gia tử nghiêm mặt nói:

- Lần này ta quyết định ra ngoài, một hướng Tây Bắc mà đi, dọc đường hỏi thăm đồng đạo giang hồ, nếu có thể hỏi được hướng đi của hắn tất nhiên là rất tốt, nếu như không thể, liền một đường đi thẳng, hướng về tái ngoại lật đổ sào huyệt của hắn! Cho dù không tóm được hắn, cũng tất nhiên có thể tra ra tin tức hướng đi của hắn!

- Tiền bối có khí phách lắm!

Tôi nghe đến đó, không khỏi khen ngợi một tiếng, Tây Vực quan ngoại xa xôi cỡ nào, chính là thời hiện đại giao thông tiện lợi cũng không thể nói đi là đi, nhưng lão nhân nói đơn giản giống như sau khi ăn xong đi bộ một chuyến vậy, xem như là người thường hay đi bôn ba khắp nơi, không thể không chân thành khâm phục.

- Đó là đương nhiên, ta Thiết mỗ xưa nay lời hứa đáng giá nghìn vàng.

Lão nhân nghe được lọt vào tai, dường như vô cùng thoải mái, cũng đã quên yêu cầu trước đó của lão đối với tôi, chỉ nhắm mắt vuốt râu ngắn, lại mở mắt nói:

- Cũng bởi vì như thế, này vừa đi ngắn thì mấy tháng, dài hơn sợ là một năm cũng khó về, hai người các ngươi đứa nhỏ không thích hợp đi theo, nhất là Ngọc Oa nhi con là một trại chủ, sao có thể đi được, trước mắt sắp chia tay, ta thu con làm nghĩa nữ cũng phải có cái ra mắt, con ngoại tại tu vi so với ta còn cao hơn, ta là không có gì để truyền thụ, chỉ là về nội công có một chút tâm đắc, ngày mai để sách lại cho con, rảnh rỗi có thể xem, có vài chỗ tốt.

Lão nói từ khẩn gần gũi, nói xong lời cuối cùng, như là xúc động muốn lấy vài chục năm tu tập nội câm tâm đắc truyền dạy, trong lòng tôi thay Luyện nhi vui mừng, Luyện nhi chính mình nhưng hình như không để ý điểm này, nghe xong không có biểu hiện gì, trái lại cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, một lát sau, dường như chủ ý quyết định, ngẩng đầu nói:

- Nghĩa phụ, chúng ta đi cùng ngài!

Nàng nói kiên quyết, Thiết lão gia tử nghe xong ngẩn ra, tôi ở bên cũng chau mày nói:

- Luyện nhi, Định Quân Sơn làm sao, nếu không ổn có thể đi hơn một năm, ngươi nhưng là trại chủ.

- Vậy thì có cái gì, Định Quân Sơn lúc này không giống ngày xưa, từ lâu đã đi vào quỹ đạo, lại xung quanh kết minh, nếu có đại biến cố cũng có chỗ tiếp ứng, không gây ra nhiễu loạn.

Thiếu nữ vẫy tay một cái, giống như hoàn toàn không để ở trong lòng, cười nói:

- Ngày mai ta viết một phong thư, nghĩa phụ sai người đem đến Ngõa Dao Bảo đi, tự nhiên tất cả đều làm thỏa đáng, chúng ta dù cho đi một năm nửa năm cũng không xảy ra chuyện!

- Tốt nhỉ, Ngọc Oa nhi con đều nói đến nước này rồi, ta lão già còn có thể nói cái gì?

Lão gia tử tính khí thẳng thắn, nghe Luyện nhi nói vậy cũng không khách khí nữa, “ha ha” cười nói:

- Đã như vậy, nhà chúng ta đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai lập tức xuất phát!

Ngay đêm đó ở lại Thiết phủ, lão nhân tuy đã đuổi con gái, trong lòng vẫn không nỡ, nên vẫn giữ lại khuê phòng của San Hô, an bài cho chúng tôi mỗi người một gian phòng khách, từng người rất sớm đã an giấc, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Hoặc là được ngủ quá sớm, trong lòng lại có chút chuyện, tôi nằm trằn trọc, nhất thời khó có thể ngủ, lăn qua lộn lại mấy lần, dứt khoát bò dậy, khoác quần áo đi dạo trong viện, ở Tây Bắc, buổi đêm gió mát, trong viện một cây đại thụ cao ngút đứng sừng sững dưới bầu trời đêm, tuy rằng kiên cường cao lớn, nhưng thân đơn chiếc bóng (lẻ loi một mình), dưới ánh trăng cành cây theo gió hơi đong đưa, lại thêm mấy phần cảm giác thê lương.

Đang ngẩng đầu vỗ về cây đại thụ khô gầy này, cũng không biết chính mình đang xúc động cái gì, bỗng nhiên bên tai có giọng nói quen thuộc truyền đến.

- Ngươi đang ở đây làm gì, không đi ngủ, còn mặc ít như thế?

Quay đầu lại, thấy dưới bóng đêm thiếu nữ từ trong hành lang đi ra, đến trước mặt, kéo tay trái của tôi, lập tức nhíu mày lại, nói:

- Thật lạnh, thương thế của ngươi còn chưa hoàn toàn khỏe, bộ dạng như vậy còn đứng phơi gió, là muốn đem chính mình lâm bệnh sau đó giở trò, ngày mai không theo chúng ta xuất phát sao?

Nàng này suy nghĩ móc nối cổ cổ quái quái cũng không biết học được ở đâu, tôi bật cười nói:

- Nghĩ gì thế? Tối nay nằm sớm quá, chỉ là không ngủ được mà thôi, nhưng là chính ngươi vì sao còn chưa ngủ? Còn đến sân?

Thiếu nữ “hừ” một tiếng, nghiêng đầu nói:

- Ta đang viết thư, viết thư thực sự phiền phức, trên giấy viết ngắn gọn giống nói chuyện bình thường không được sao? Những cái kia “chi, hồ, giả, dã” (trợ từ dùng trong văn ngôn, để diễn tả bài văn hoặc lời nói không rõ ràng), hao tổn tinh thần chết rồi, ta viết đến phiền, đi ra hóng mát một chút.

- Luyện nhi...

Nghe nàng nhắc đến viết thư, liền xúc động tâm tình, tôi gọi một tiếng, liền nhìn nàng một cái, nói:

- Ngươi thật sự muốn bỏ lại tất cả, cứ như vậy rời đi Trung Nguyên, theo lão gia tử đi xa đến đại mạc quan ngoại sao? Ngươi... không lưu luyến sao?

Phải, chính tôi đúng là ngoại trừ người trước mắt, không cần lo lắng, nhưng nàng đã là một phần của giang hồ, có thanh danh, có cơ nghiệp, có đủ loại hùng tâm tráng chí, còn có rất nhiều quen biết kết giao, thậm chí có thể có người... tâm đầu ý hợp...

- Lưu luyến? Lưu luyến cái gì?

Nhưng nàng giờ khắc này, không hiểu ý nhìn tôi, hỏi ngược lại một tiếng, sau đó đột nhiên như nghĩ đến cái gì, căng thẳng nói:

- Ai nói ta muốn đi cùng lão gia tử? Là chúng ta muốn đi cùng lão gia tử! Ngươi khi đó đã nói, ta đi chỗ nào, ngươi đi chỗ đấy, không cho phép nuốt lời, đường xa cũng không cho phép!

Dưới ánh trăng, thiếu nữ vẻ mặt căng thẳng nghiêm túc, lời nói cũng nghiêm túc, quá nghiêm túc rồi, liền lôi kéo người nhịn không được, khẽ cười nói:

- Ngươi đi chỗ nào, ta đi chỗ đó, dù cho vạn dặm xa xôi, vạn dặm bên ngoài, cũng không đổi ý.

Thậm chí, cầu còn không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.