Editor: Vy Vy
Đối với Lâm Tuyết Bình, tình cảm là một thứ phức tạp. Một bên oán hận con gái riêng của chồng, nhưng khuôn mặt của Hạ Vô Ưu rất giống với phụ thân cô, Lâm Tuyết Bình lại không nỡ bỏ rơi hay trút giận lên cô. Hơn nữa mười mấy năm dạy dỗ chung sống cùng nhau, bà cũng rất có cảm tình với Hạ Vô Ưu. Nhưng vì ngại cô là con gái riêng, Lâm Tuyết Bình đối với Hạ Vô Ưu vẫn luôn nghiêm khắc có thừa, thân mật lại không đủ.
“Chọn cái này đi. Vòng cổ thủy tinh kia có lẽ sẽ thích hợp với bộ này, ta đi lấy cho con.” Lâm Tuyết Bình giống như trốn tránh, rời khỏi phòng Hạ Vô Ưu.
Hoàng Yêu nhìn bóng dáng vội vàng xuống lầu của Lâm Tuyết Bình không khỏi bật cười. Ngoại trừ để ý đến thân phận con gái riêng này ra, không thể không nói, Lâm Tuyết Bình đối xử với Hạ Vô Ưu không khác gì mẹ ruột.
Bề ngoài Lâm Tuyết Bình nhìn như nghiêm khắc, những cũng có tình mẹ. Có lẽ bởi vì giáo dục bất đồng, mẹ ruột của Hạ Vô Ưu chỉ hy vọng Hạ Vô Ưu được sống một cuộc đời vui vẻ, không nghĩ ngợi buồn lo gì. Nhưng Lâm Tuyết Bình lại hy vọng con gái của mình đa tài đa nghệ, làm một người rực rỡ khiến kẻ khác phải lau mắt mà nhìn.
Cho nên tới bây giờ, Hạ Vô Ưu luôn bị bắt buộc phải học rất nhiều thứ khiến cô cảm thấy Lâm Tuyết Bình chính là một người mẹ kế tàn nhẫn đang tìm mọi cách hành hạ cô.
“Mẹ kế có thể làm được như thế này cũng chẳng có ai.” Nháo Nháo học cách dùng từ trên Internet.
Hoàng Yêu đem ký ức Hạ Vô Ưu xách ra nghiền ngẫm một chút. Hạ Vô Ưu trừ bỏ kính sợ Lâm Tuyết Bình, trong nội tâm vẫn khát vọng có được sự tán thành của bà.
Khát vọng được người thích và để ý đến mình?
Hoàng Yêu mặc niệm nguyện vọng của nguyên chủ dưới đáy lòng một lần, đôi mắt hơi sáng lên.
Được người để ý không nhất định là được nam nhân thích.
Thời điểm Hoàng Yêu nhận được nhiệm vụ của Hạ Vô Ưu vẫn luôn cho rằng nó cùng thế giới Mục Vân Kiều trước kia giống nhau. Đều muốn khiến cho vị hôn phu yêu mình, cùng hắn kết hôn.
Nhưng thời điểm đem nhiệm vụ của Hạ Vô Ưu cho nàng, tuy rằng có vị hôn phu, nhưng Hạ Vô Ưu lại không để ý nhiều đến vị hôn phu này. Chỉ là nghe theo ý người lớn trong nhà liên hôn thôi. Nghĩ như vậy, tâm tình Hoàng Yêu khá hơn nhiều. Tuy đây là nhiệm vụ, nhưng bảo Hoàng Yêu đi lấy lòng đàn ông nhân loại, đối với nàng nó là một việc vô cùng rất khó chịu.
Vì sao nhân loại lại khát vọng được người khác thích cùng để ý đến mình?
Nếu là Hoàng Yêu, nàng hy vọng có được sự sợ hãi của các chủng tộc đối với mình. Như vậy mới có thể vẻ vang với thực lực cường đại của mình. Sự tồn tại của cường giả là khiến mọi người phải ngước nhìn.
Hoàng Yêu được sinh ra từ những cảm xúc của các sinh vật. Nàng có thể lý giải cảm xúc của thế gian, nhưng nàng không hiểu thứ được gọi tình cảm.
Nháo Nháo muốn mở miệng nói gì đó, nhưng nó cũng không hoàn toàn hiểu được nhân loại, những hiểu biết đối với nhân loại mà nó có cũng chỉ là một dãy số liệu được cài đặt.
Hoàng Yêu thay tốt bộ váy kia. Váy có màu trắng giống váy của công chúa, làn váy phía trước dài tới đầu gối, mặt sau dài đến mắt cá chân, tôn lên sự cân xứng của đôi chân tinh tế trắng nõn. Ngũ quan của Hạ Vô Ưu cũng rất đẹp, tóc quăn rũ xuống tới áo choàng dài, hơn nữa bởi vì nguyên thân bị buộc phải học âm nhạc, tuy rằng kiêu ngạo nhưng khí chất lại có phần ưu nhã hơn, giống như một công chúa bước ra từ truyện cổ tích.
Xác thật, nội tâm Hạ Vô Ưu là một tiểu công chúa, trầm mê ở trong truyện cổ tích của chính mình.
So với thể xác của Mục Vân Kiều ở thế giới trước, Hoàng Yêu vừa lòng với thể xác của Hạ Vô Ưu hơn. Không phải bởi vì thân hình này trông xinh đẹp, chỉ là cảm thấy so với bề ngoài loli của Mục Vân Kiều, thân thể này khí phách hơn một chút.
Đương nhiên, chỉ là tương đối mà thôi. Tiêu chuẩn ngoại hình của Hoàng Yêu cũng không quá cao. Các chủng tộc ở thời kỳ thượng cổ hầu như đều không xấu. Mà thứ Hoàng Yêu theo đuổi chính là lực lượng, đối với ngoại hình cũng chỉ cần như thế.
Khí phách cùng ngoại hình cao quý lãnh diễm vẫn luôn là đặc điểm của Hoàng Yêu.