Ma Nữ Tái Thế

Chương 33: Chương 33: Nhân vật tề tụ




Edit: Vy Vy

Beta: Lyly

Tần Cẩn Ngôn còn chưa kịp ổn định xe, liền nghe được một tiếng hô đau.

Hoàng Yêu nhìn về hướng phát ra âm thanh, liền thấy một cô gái ngã trên mặt đất, xe đạp ngã bên cạnh cô ta.

Mà Tần Cẩn Ngôn đã sớm xuống xe, đỡ lấy nữ sinh kia: “Tâm Tâm, cậu không sao chứ?”

“Ma nữ đại đại, nên gặp vẫn phải gặp.” Nháo Nháo đỡ trán, cốt truyện đại nhân đã phát huy tác dụng. Khi Hoàng Yêu còn chưa đến, thời điểm An Tâm Tâm ở trường học đã bị Tần Cẩn Ngôn khi dễ, sau đó hắn liền thích An Tâm Tâm.

“Tôi không có việc gì, Cẩn Ngôn, cậu có việc cứ đi trước đi.” An Tâm Tâm nhìn Hoàng Yêu đang ngồi ở trên xe. Ngũ quan tinh xảo, tóc có màu như rong biển, da thịt nõn nà, tuy rằng chỉ ngồi ở trong xe nhưng cũng cho người ta cảm giác cao quý không thể chạm tới.

Nữ sinh kia trông thật xinh đẹp, tựa như một nàng công chúa.

Trong lòng An Tâm Tâm sinh ra từng luồng cảm giác chua chát. Đều là người với người nhưng sao vận mệnh lại bất công đến thế.

“Như vậy sao được, Tâm Tâm, tôi đưa cậu đi bệnh viện.” Tần Cẩn Ngôn không màng đến phản kháng của An Tâm Tâm, một phen chặn ngang bế người lên, đi đến bên cạnh xe.

“Hạ Vô Ưu, xuống mở cửa xe mau lên!” Tần Cẩn Ngôn ôm An Tâm Tâm không có tay mở cửa.

Hoàng Yêu ôm cánh tay đánh giá An Tâm Tâm, ánh mắt kia giống như có thể xuyên thấu cả linh hồn của An Tâm Tâm, làm An Tâm Tâm nhịn không được run rẩy thân thể.

“Ha!” Hoàng Yêu cười lạnh một tiếng, trực tiếp từ ghế sau đi đến phía trước, ngồi vào ghế lái. Điều khiển tay lái đạp chân ga nghênh ngang mà phóng đi, phun khói xe vào mặt hai người kia.

“Khụ Khụ Khụ.” Tần Cẩn Ngôn đem khói trong miệng phun sạch sẽ, sắc mặt khó coi nhìn về hướng Hoàng Yêu biến mất nghiến răng nghiến lợi: “Hạ - Vô - Ưu.”

Thanh âm kia rất có ý muốn đem người nhai nát.

“Cẩn Ngôn, cho tôi xuống đi, tôi có thể tự đi được.” An Tâm Tâm giãy giụa. Không có xe, Tần Cẩn Ngôn cũng không có sức lực cùng nghị lực ôm An Tâm Tâm đi bệnh viện, vì thế liền đem người thả xuống, sau đó nâng xe đạp lên.

“Đi lên, tôi đưa cậu đi.” Tần Cẩn Ngôn cho rằng chính mình có thể làm một soái ca, lại quên mất hắn có thể chạy được xe thể thao, nhưng chưa chắc có thể chạy được xe đạp.

Sau một lần ngã từ trên xe đạp xuống, Tần Cẩn Ngôn phát hỏa.

“Đây là cái thể loại xe gì thế!” Tần Cẩn Ngôn ném xe đạp xuống, cầm lấy điện thoại chuẩn bị gọi người tới.

“Để tôi đưa cậu đi.” Tiếng nói ôn nhuận vang lên, một thiếu niên chạy xe đạp dừng lại, trên mặt mang theo ấm áp ôn hòa cười.

Thấy hắn, mắt An Tâm Tâm sáng rực lên: “Mạc học trưởng.”

Tần Cẩn Ngôn thấy thiếu niên kia, không cao hứng nhăn mày: “Mạc Bắc Sanh, anh tới làm gì?”

An Tâm Tâm không màng tới cảm thụ của Tần Cẩn Ngôn, tung tăng nhảy nhót ngồi lên yên xe sau của Mạc Bắc Sanh, hai người chạy xe đạp rời đi, ném một người Tần Cẩn Ngôn lại phía sau.

“Đều do Hạ Vô Ưu.” Tần Cẩn Ngôn cúp điện thoại, tức đến ngứa răng, đem hết thảy lỗi lầm đều đẩy đến trên người Hoàng Yêu.

Nếu không phải Hạ Vô Ưu đoạt xe của hắn, hắn đã sớm đưa An Tâm Tâm đến bệnh viện, cũng sẽ không bị Mạc Bắc Sanh cướp người đi.

Hạ Vô Ưu quả thực chính là tới khắc hắn.

Chờ Tần Cẩn Ngôn tới trường học, tiết một đã bắt đầu rồi.

Giáo viên hiển nhiên đã quen với việc Tần Cẩn Ngôn đến trễ, tiếp tục giới thiệu học sinh mới cho cả lớp.

“Ngoài Hạ đồng học ra còn có một vị đồng học nữa. Mọi người cùng hoan nghênh nào.”

Lão sư vừa nói xong, từ bên ngoài phòng học một soái ca mặt lạnh bước vào, mặc áo sơ mi trắng, nhàn nhạt nhìn những học sinh đang ngồi ở phía dưới: “Tôi là Nam Vô Quyết.”

Nói xong câu này, cũng không nhiều lời, liền đi đến cuối lớp ngồi.

Thật cao lãnh a!!!

Thầy trò cả lớp đồng thời rùng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.