Trung Quốc lục địa tươi đẹp phì nhiêu ở Châu Á có hai quốc gia cùng tồn tại, một ở khu vực phía Bắc chính là vương quốc Á La Tư, quyền sở hữu còn lại ở phía Nam là đế quốc Phổ Mạn, nền tảng lập quốc của cả hai là không quấy nhiễu hòa bình lẫn nhau, hàng trăm năm liên tiếp sống yên bình bên nhau, nhân dân vui vẻ hòa thuận.
Giàu có, thế nhưng quân vương đế quốc Phổ Mạn ác độc lên ngôi, cuộc sống vui vẻ hòa thuận đã từng bước thay đổi, không hề thương cảm nhân dân cần cù vất vả chút nào, trái lại tăng thêm thuế má, cưỡng bức nhân dân lao động, khiến cho nhân dân oán than liên tục, khổ sở không thể nào nói nổi, nhưng hắn vẫn không biết hối cải, vẫn làm theo ý mình như trước.
Trị vì vương quốc Á La Tư phía Bắc là người nghiêm khắc, biết rõ nhân dân không vừa lòng kiểu thống trị tàn ác, nên mang quân đội kéo xuống đánh phía Nam, đánh dẹp bạo quân nổi tiếng, đem đội quân tinh anh chống lại đế quốc Phổ Mạn đã suy yếu không thể khôi phục.
Thế là một trận chiến xảy ra…..
Hàng trăm ngọn nến trắng khiến đàn tế u ám được bao phủ ánh sáng giống như ban ngày, hai cổ tay người đàn ông búi tóc phía trên đỉnh đầu bị dây thừng trói trên bộ mũ sắt không thể cử động, mái tóc dài màu bạc cũng trắng như tuyết, mặc một chiếc áo dài giống như vật phát sáng thu hút sức mạnh trong bóng đêm.
Một bóng hồng đi chân trần bước lên đàn tế, đi tới bên cạnh bàn tế, mái tóc dài xoăn đen, nước da có thể sánh với tuyết trắng, còn khuôn mặt thì mê hoặc lòng người, khiến người ta có cảm giác đúng là âm tà, còn trên đàn tế người đàn ông thì hoàn toàn trái ngược lại.
Đôi môi đỏ thắm nở một nụ cười hút hồn, nàng nhẹ nhàng thả xiêm y mặc trên vai, mặc cho quần áo trở thành một đám đỏ rực rơi xuống bên chân, không mảnh vải che thân, chăm chú nhìn sự chịu đựng của người đàn ông bị trói kia.
Ngón tay trêu ghẹo di chuyển trên khuôn mặt người đàn ông, khơi dậy từng cơn rung động mê hoặc lòng người, mùi hương mê người trên người nàng giống như lớp sương mù vây quanh người hắn, hơi thở ấm áp không ngừng trêu ghẹo ở cổ hắn ta, ý đồ khơi dậy dục vọng thực sự của hắn.
“Vì sao không mở mắt nhìn ta?” Nàng nhõng nhẽo nói giọng nỉ non, móng tay dài vuốt ve đôi môi lạnh của người nam tử.
“Thả ta ra” Giọng nói của người nam tử bình thản, giống như y phục hai người vẫn đương chỉnh tề, đang ngồi uống trà nói về đề tài không quan trọng.
“A, không tha!” Một tràng cười quyến rũ, đôi môi đỏ thắm của nàng nghịch tai của hắn, cái lưỡi khéo léo lướt qua hai vành tai hắn.
“Hạ độc với người khác không phải là phương pháp quang minh lỗi lạc.” Người đàn ông ôn hòa nhã nhặn nói trắng rằng nàng đã dùng thủ đoạn hèn hạ.
“Trước đây ta cũng không phải là người quang minh lỗi lạc.” Bàn tay nhỏ bé của nàng nắm vạt áo của hắn, vuốt ve chơi đùa trong ngực hắn.
“Qủy kế của ngươi sẽ không thực hiện được đâu” Giọng nói của người nam tử không hề cho thấy hắn bị cám dỗ. Nhưng chỉ có hắn mới hiểu được, trái tim hắn đã sớm loạn nhịp bởi động tác nhẹ nhàng của nàng.
“Ngươi muốn gạt ta hay là lừa gạt chính bản thân mình đây?” Nàng khẽ cười, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, đôi mắt liếc qua vật mạnh mẽ dưới thân hắn. ”Không ai có thể không chịu ảnh hưởng của mê hương, cho dù ngươi là vị tư tế vĩ đại của Á La Tư thì cũng thế mà thôi.” Hắn chẳng qua chỉ là người sắp chết đang cố gắng giãy dụa mà thôi.
Sẽ chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ thừa nhận buông xuôi, mà nàng cũng phải thừa nhận nàng đang muốn.