Lưu vong lâu như vậy, sao lại rơi vào cục diện như thế này chứ.
“Chờ một chút! Sẽ có biện pháp thôi! Ngươi có biện pháp đúng không? Mau đưa ta ra khỏi đây! Nhanh!” A Liệt đột nhiên nhớ tới Lộ, lập tức nắm lấy vai của nàng dùng sức lay, muốn nàng nghĩ ra biện pháp.
“Buông tay! Ngươi buông tiểu thư ra mau.”Mã Cơ thấy thế không vừa lòng hô to, Lộ của nàng là ai mà lại có thể để hắn xúc phạm chứ. Nàng chạy đến muốn giải cứu Lộ lại bị bọn người hầu A Liệt giữ lại, không thể động đậy, chỉ có thể liên tục kêu to.
“Nhanh lên một chút! Ta không thể rơi vào trong tay bọn họ, ngươi hiểu hay không?” Thấy Lộ thờ ơ, A Liệt lộ vẻ mặt hung hăng.
“Ta biết, đương nhiên là ta biết.” Lộ khẽ cười trấn an hắn đang vô cùng kích động.
“Nói như vậy tức là ngươi đã có biện pháp rồi đúng không? Hành động nhanh lên một chút!” Việc đến nước này rồi, A Liệt đành phải tin tưởng Lộ, muốn nàng trở thành cứu tinh bảo vệ tính mạng của mình.
“Ôi! Sao ngài lại cho rằng ta có biện pháp chứ?” Lộ thấy vô cùng buồn cười, nàng cười lớn ra tiếng, giống như cười nhạo sự ngu xuẩn của hắn.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì? Ngươi không phải có tà ma pháp sao? Ngươi chắc chắn có biện pháp đưa ta ra khỏi nơi này mới đúng!” A Liệt trợn to mắt trừng nàng , nhịn không được chất vấn.
“Không có.” Nàng nhún vai, thẳng thắn nói.
“Có ý gì? Sao lại nói là không có?” A Liệt thấy không tin được hỏi.
Hắn rất sợ một lần nữa nghe được đáp án nàng trả lời là chuyện khiến mọi người kinh hãi.
“Không có gì, rất đơn giản, nói chính xác là ta không có tà ma pháp.”Nàng khó mà có được lòng nhân từ để giải thích với hắn.
“Ngươi không có tà ma pháp? ! Ngươi đã không có tà ma pháp!” A Liệt giận tím mặt, con mắt mở to như cái chuông đồng, hung hăng muốn đem nàng mà xé nát ra.
“Đúng vậy! Tà ma pháp của ta sớm đã bị Tịch Ân giải trừ.” Không hề sợ hãi lửa giận của A Liệt, nụ cười của nàng vẫn như trước đọng ở trên khuôn mặt.
“Đáng chết! Tiện nhân nhà ngươi!” A Liệt phẫn nộ điên cuồng hét lên, dùng sức đem nàng đánh ra xa.
“Không được!” Mã Cơ thấy thế, kinh hãi kêu to, mắt mở trừng trừng nhìn Lộ yêu dấu của nàng bị văng ra, đập mạnh vào tường, sau đó ngã trên mặt đất.
Chịu va đạp mạnh, khiến Lộ trong chốc lát đầu váng mắt hoa, không có sức lực đứng lên, ngay cả sức nhìn rõ mọi vật xung quanh cũng không có.
“Tiện nhân! Ngươi cũng dám gạt ta? ! Ta vẫn nghĩ bản thân ngươi có tà ma pháp, không nghĩ tới… Đáng chết! Ta không giết ngươi không được!” A Liệt xấu hổ quá hóa khùng, đi nhanh tiến lên nắm lấy Lộ vẫn đang ngã trên mặt đất, phẫn nộ bạt tai nàng mấy cái.
“Không được đánh tiểu thư! Ta không cho ngươi đánh người! Buông tiểu thư ra! Nhanh lên buông tiểu thư ra!” Mã Cơ kêu liên tục, hi vọng A Liệt có thể buông tha Lộ.
Mặc dù đầu truyền đến đau nhức, thế nhưng Lộ vẫn cười đến mê người, tràn đầy đắc ý.
“Đáng chết, tiện nhân!” A Liệt vô cùng tức giận, tức giận lại đem nàng từ trên mặt đất xách lên.
Lộ không có giãy dụa gì, trên thực tế cũng không có sức lực để có thể giãy dụa, nàng để A Liệt tùy ý thô bạo tóm lên.
“Tiểu thư! Tiểu thư!” Mã Cơ sớm đã bị dọa đến nỗi nói những câu ngắt quãng, lớn tiếng gọi.
“Ta muốn sớm muốn ngươi ở dưới thân ta!” A Liệt thấp giọng nói , nắm lấy cánh tay Lộ, dùng sức xé quần áo của Lộ.
“Không! Ngươi muốn làm gì? Không được!” Nhìn thấy động tác của A Liệt, Mã Cơ liều mạng lắc đầu, dùng mười ngón tay có móng dài cào vào người đang giữ nàng.
“Ôi! Nữ nhân này thật hung dữ.” Người giữ nàng kêu đau, nhất thời sơ sẩy buông lỏng nàng ra.
Vừa mới có được tự do, Mã Cơ vội vàng chạy tới cứu Lộ, nàng nắm lấy một bình hoa dùng sức hướng tới đầu của A Liệt đạp mạnh.
“A. . . . . . Tiện nhân!” A Liệt bị bình hoa đập trúng đầu chảy máu, buông ra bàn tay Lộ ra, giữ đầu kêu lên.
A Liệt vừa buông ra, Lộ giống như con rối nằm úp sấp trên mặt đất, khóe miệng vẫn mỉm cười như cũ.
“Tiểu thư, ngươi không sao chứ?” Mã Cơ chạy đến bên người Lộ, nâng nàng dậy, lo lắng, tỉ mỉ kiểm tra nàng có vấn đề gì không.
“Giết các nàng! Mau giết các nàng cho ta!” A Liệt tức giận đến nổi trận lôi đình, điên cuồng hét lên .
“Vâng!” Bọn người hầu một bên lập tức vây quanh hai người Lộ và Mã Cơ, trong tay mỗi người đều cầm đoản kiếm để phòng thân.
“Tiểu thư, ta sẽ bảo vệ người.” Mã Cơ che ở trước người Lộ, không cho những người khác có cơ hội ra tay, bọn họ muốn giết Lộ, thì phải bước qua xác nàng.
“Giết các nàng!” A Liệt đang ôm lấy đầu, trong mắt tràn ngập tàn ác.
“Vâng!” Có mệnh lệnh của A Liệt, bọn họ áp sát hai chủ tớ các nàng.
Đoản kiếm ở trước mắt các nàng lóe tia sáng đáng sợ, Mã Cơ một lòng bảo vệ chủ, không phát hiện trong mắt Lộ không một chút sợ hãi nào.
“Các ngươi chịu chết đi!” Chúng người hầu đều quát lên, đoản kiếm đều hướng tới Mã Cơ.
“Dừng tay! A Liệt!” Đột nhiên rất đông người ngựa xông vào, đao kiếm cùng lúc bay về phía A Liệt.
“Ôi! Cứu giá! Nhanh lên tới cứu giá!” Địch nhân xuất hiện, A Liệt rốt cuộc bất chấp muốn giết các nàng, vội vàng kêu cứu.