Ma Nữ Tình Thù

Chương 4: Chương 4






“Nhìn ta! Ta muốn ngươi chỉ nhìn ta thôi.” Tịch Ân nâng mặt nàng lên mà ra lệnh, mồ hôi nóng lờ mờ qua hai tròng mắt, làm cho trong mắt chàng, nàng không hề là yêu ma khiến cho người chán ghét, trái lại làm cho ta cảm giác trìu mến, mỏng manh. Chàng biết chính là do mê hương phát huy tác dụng, bằng không mặc cho Lộ trong hình dáng nào xuất hiện ở trước mặt hắn, đều là kẻ đáng ghét, đáng hận như nhau.

Đối với đôi mắt bạc còn cuồng nhiệt kia, Lộ không thể nói ra lời nào, nàng lắc lắc đầu, trong đầu không hề nghĩ tới chỉ thị của A Liệt vương, không hề nghĩ mối quan hệ đối địch của hai người, nàng chỉ hiểu làm theo lời nói của Tịch Ân.

Toàn thân nàng tê liệt, vô lực, tùy ý Tịch Ân điều khiển. Quái lạ! Rõ ràng người trúng mê hương là Tịch Ân, nên là nàng chủ động mới phải chứ, vì sao bây giờ toàn bộ thật sự trái ngược chứ?

Nàng rơi vào trầm tư, thế nhưng Tịch Ân không cho phép, lúc nàng ở trong lòng chàng, chàng chỉ cho phép nàng nhớ một mình chàng. Vì vậy chàng nghiêm khắc trừng phạt nàng, cắn lên cổ của nàng.

Đau đớn làm cho Lộ lấy lại tinh thần, nàng thiếu chút nữa đã quên việc lớn quan trọng, đó chính là hôm nay nàng thế nào cũng không thể cùng Tịch Ân phát sinh quan hệ.

Bên môi nở nụ cười xinh đẹp, nàng vừa quấn quanh cổ hắn, toàn tâm đi vào mê hương mình tạo ra, đi vào vòng xoáy kiều diễm đó.

Lý trí nói cho Tịch Ân biết là không thể, thế nhưng môi chàng, tay và mắt chàng đều không rời khỏi nàng, chàng căm ghét chính mình không thể khống chế được bản thân, rồi lại nổi cơn điên giống như dự đoán được dưới thân người con gái. Dục vọng đó gần như thiêu đốt cả người chàng. Chàng chưa từng thống khổ như vậy, đấu tranh như vậy.

Lý trí một lần nữa nói cho chàng biết, phải kiềm chế lại, nghìn vạn lần không thể vì sung sướng trong chốc lát mà nhanh chóng phá hủy tất cả nỗ lực trước đây.

Nghĩ lại tình hữu nghị giữa chàng và Á Khắc Tư trong lúc đó, chàng nếu không khống chế được sẽ mang đến thất bại đến cho Á La Tư. Do nguyên nhân tại chàng mà Á Khắc Tư có thể sẽ mất đi mạng sống; còn có Mại Nhĩ, hắn cũng sẽ chết trên chiến trường. Chàng làm sao nhẫn tâm mang đến điều xấu cho nhóm bằng hữu của mình! Còn nghĩ tới cả hàng vạn người dân Á La Tư vô tội nữa.

Chàng khó chịu rên rỉ ra tiếng, gắng sức muốn ngăn chặn thú tính liều lĩnh trong cơ thể.

“Ngươi không cần nhẫn nại, tối nay ta là của ngươi.” Lộ dĩ nhiên không thể để cho chàng lùi bước, nàng hôn trên mặt chàng một cách tỉ mỉ, khơi dậy dục hỏa.

Lời nói động lòng người, hơn nữa nụ hôn ngọt ngào mê người, Tịch Ân không thể khống chế chính bản thân mình, mê hương trong cơ thể chàng thêm phần cổ vũ, khiến cho chàng dứt bỏ tất cả, sâu trong mắt có sự tồn tại của nàng!

Bàn tay to khẽ khàng vuốt ve lưng nàng, chàng điên cuồng hôn lên đôi môi nàng, tham lam hít vào hương khí mê người trên người nàng tản mát ra.

Một âm thanh mê hoặc lòng người thoát ra từ môi nàng, dưới ánh sáng của ngọn nến thấp thoáng, hai thân thể cuốn lấy nhau càng thêm kịch liệt.

“Ngươi muốn ta, ta biết ngươi muốn ta.” Âm thanh của nàng như thần chú, vây khốn trái tim chàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.