Sáng hôm sau, Lâm Huyền Băng từ trong viện đi ra ngoài thì nghe nói tối qua, Lâm Thừa Tông không rõ bị người nào lẻn vào tập kích, sau đó bị phế hai tay. Nhị trưởng lão như già đi chục tuổi, ông ta thề phải đem hung thủ băm thành trăm mãnh.
Ha ha, các ngươi đi tìm hung thủ ở đâu bây giờ? Nghe tin tức này tâm tình của nàng vô cùng khoái trá. Nàng từ trong lòng lấy ra bình ngưng khí đan tự luyện chế, bây giờ chính là lúc cải thiện sinh hoạt của mình và mẹ. Nàng hôn một cái lên bình sứ, tất cả đều trông cậy vào nó.
Tuy nhiên nàng cũng không muốn dùng thân phận này đi ra ngoài, nàng trở về tìm trong tủ quần áo một bộ y phục của nam giới. Đây là bộ y phục của cha nàng trước kia, tuy đã lâu lắm rồi nhưng do vải dệt là hàng thượng đẳng nên còn rất tốt. Sau đó nàng dùng một miếng vải trắng bó ngực mình lại, rồi dùng bút chì vẽ lông mày của mình thô hơn một chút. Cuối cùng đi vào phòng bếp tìm một ít tro bùn bôi lên mặt mình.
Lâm Huyền Băng trở về phòng soi gương một chút, bên trong gương xuất hiện một tên tiểu tử đen nhẻm, hiển nhiên chẳng còn một chút nào giống nàng trước kia. Không sai, không sai, chỉ cần nhìn không ra dung nhan trước kia của nàng là được.
“Này, ngươi đang là làm gì thế? Sao trên mặt đen như vậy? Diễn tuồng à?” Địa ngục ma hoa nhìn thấy bộ dạng đen nhẻm của Lâm Huyền Băng, không khỏi chế nhạo nói.
“Tỷ đây đi làm chính sự, ngươi ngoan ngoãn ở nhà đợi, tỷ có tiền sẽ mua kẹo đường cho ngươi ăn.” Lâm Huyền Băng lấy tay vỗ một cái lên đầu địa ngục ma hoa.
Tiểu ngân hồ lúc này đã tự động chui vào trong ống tay áo rộng rãi của Lâm Huyền Băng
“Thật bất công, lần nào đi ngươi cũng chỉ mang theo nó.” Địa ngục ma hoa dùng hai lá cây vỗ về nụ hoa của mình.
“Vậy ngươi có thể chui vào trong tay áo ta được sao?” Lâm Huyền Băng đem ống tay áo tới trước mặt địa ngục ma hoa để nó tự mình lựa chọn.
Địa ngục ma hoa nhìn ống tay áo lớn của Lâm Huyền Băng, sau đó lại so với kích cỡ bản thân. Có thể tiến vào nhưng không thể chui ra, đây chính là muốn biến nó thành một quả cầu, vậy chẳng phải muốn lấy mạng già của nó hay sao? Quên đi, nó vẫn là nên ngoan ngoãn ở nhà, dù sao chờ nàng trở lại cũng sẽ mang đồ ăn ngon về.
“Thôi được rồi, ta ở lại giữ nhà.” Địa ngục ma hoa làm bộ như bất đắc dĩ nói.
“Tốt, như vậy mới ngoan chứ.” Lâm Huyền Băng lấy tay sờ sờ đầu của địa ngục ma hoa, sau đó vỗ nhẹ lên ống tay áo nói với tiểu ngân hồ: “Đi, chúng ta lên đường.”
Lâm Huyền Băng đi ra ngoài, nhìn thấy xung quanh không có người thì nhanh chóng đi tới ngã tư đường.
Khoảng một giờ sau, dựa vào trí nhớ, nàng dừng lại ở trước một tiệm thuốc. Nàng nhìn bốn phía một lượt rồi dùng khăn bịt mặt mới đi vào.
“Xin hỏi, có thể giúp gì cho ngài?” Tiểu nhị tiệm thuốc nhiệt tình tiến lên hỏi Lâm Huyền Băng.
“Ở đây các ngươi có thu mua đan dược không?” Từ sau chiếc khăn phát ra giọng nói già nua.
Có lẽ mọi người cảm thấy có chút kỳ quái, Lâm Huyền Băng không phải là một cô bé sao, tại sao lại phát ra giọng nói già nua như người già? Thật ra là ở kiếp trước Lâm Huyền Băng có học được một chút ngôn ngữ bụng, cho nên nàng có thể nói chuyện bằng bụng.
Tiểu nhị nghe xong lời của người bịt mặt trước mắt thì sửng sốt, hắn cảm thấy lạ, vị lão tiên sinh này muốn bán đan dược, chẳng lẽ ông ta là một thầy luyện đan sao? Trong thành Hiên Viên này thầy luyện đan là vô cùng hiếm có, năm ngón tay tính ra cũng không được một người. Hắn lại chưa từng gặp người này, xem ra hôm nay hắn gặp may rồi, nghĩ vậy liền chạy nhanh đi kêu trưởng quầy.
“Lão tiên sinh, xin ngài đợi một chút, ta đi mời trưởng quầy của chúng ta ra.” Tiểu nhị cung kính nói với Lâm Huyền Băng, “Xin mời qua bên này.” Hơn nữa còn mời nàng tới gian nhà chuẩn bị cho khách.
“Ngài chờ một chút, trưởng quầy lập tức tới ngay.” Tiểu nhị rời khỏi phòng.
Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đi vào.
“Lão tiên sinh, nghe nói ngài muốn bán đan dược?” Vị trưởng quầy này là Tông Chính Đường, ở Hiên Viên thành cũng là một nhân vật số một số hai. Hắn quan sát bề ngoài của Lâm Huyền Băng một chút, nàng bị áo khoác che kín nên nhìn không ra dáng người, chỉ cảm thấy dường như có chút gầy yếu.
“Đúng, ở đây ta có ba viên ngưng khí đan muốn bán.” Lâm Huyền Băng đặt xuống bàn một bình sứ.
“À, vậy ta có thể xem qua chút được không?” Tông Chính Đường hỏi.
“Cầm lấy đi.” Lâm Huyền Băng đem bình sứ đưa cho Tông Chính Đường.
Tông Chính Đường cầm lấy bình sứ, đổ ra một viên ngưng khí đan rồi giơ lên cao xem xét, sau đó dùng mũi ngửi ngửi.
“Quả nhiên là ngưng khí đan, hơn nữa còn là trung phẩm.” Tông Chính Đường gật đầu với Lâm Huyền Băng. Thì ra hắn cũng là một thầy luyện đan, mà còn là thầy luyện đan cấp 2, chỉ cần xem xét hai bước là có thể phân biệt được đan dược cấp gì. “Lão tiên sinh, ngài ra giá đi, ta mua hết.”
“Tính theo giá thị trường đi.” Lâm Huyền Băng lãnh đạm nói.
“Ngưng khí đan là đan dược cao cấp, dược lực phi phàm, có thể trợ giúp sơ cấp tu luyện đấu khí tốt nhất, lại luyện chế không dễ, vì vậy ta mua mỗi viên đan dược với giá một ngàn kim tệ được không?” Tông Chính Đường nhìn Lâm Huyền Băng.
“Hừ, đưa đan dược đây cho ta.” Lâm Huyền Băng ra vẻ như muốn cướp lại bình sứ, “Ta mang tới tiệm thuốc khác bán.”
“Lão tiên sinh, ngài đừng nóng vội.” Thái độ Tông Chính Đường lập tức mềm mỏng. Tay hắn nắm chặt bình sứ không buông.
“Sao? Các ngươi còn muốn ăn cướp trắng trợn?” Ánh mắt Lâm Huyền Băng tỏ ra không vui nhìn Tông Chính Đường.
“Lão tiên sinh, ngài đừng hiểu lầm, chúng ta chỉ là đang thương lượng thôi, nếu ngài không vừa lòng với giá này, chúng ta tiếp tục thương lượng.” Trong lòng Tông Chính Đường âm thầm đổ mồ hôi một phen. Hắn tuy là một thầy luyện đan cấp 2, nhưng nhiều năm theo nghiệp buôn bán, bên trong con người đã sớm tồn tại bản chất của thương nhân. Cái giá vừa rồi hắn đưa ra quả thật có thấp một chút.
“Ba viên này giá một vạn kim tệ, thiếu một kim tệ cũng không bán.” Lâm Huyền Băng hét giá nói.
Tông Chính Đường nghe xong lời nói Lâm Huyền Băng thì không khỏi sửng sốt.