Lúc này tiểu ngân hồ từ trong lòng Lâm Huyền Băng ló đầu ra, quan sát bốn phía thấy không có gì khác thường, thoáng một cái từ trong ngực nàng nhảy ra, leo lên trên vai nàng.
“Mẫu thân, ta đã về rồi.” Lâm Huyền Băng đứng ở trong sân, hướng về gian phòng gọi lớn một tiếng.
Nhưng không nhìn thấy Hách Ngưng Chi đi ra, Lâm Huyền Băng chau mày thầm nghĩ, chẳng lẽ mẫu thân đi ra ngoài? Thôi quên đi, nàng vẫn là về phòng của mình trước thì tốt hơn. Ngay lúc nàng đang xoay người, liền cảm giác được ở phía sau có một hơi thở xa lạ. Mặt nàng thoáng lạnh, nhanh chóng xoay người đặt tay lên cổ người kia. “Huyền Băng tỷ tỷ.” Một âm thanh non nớt vang lên. Thì ra Lâm Thừa Vũ ở phía sau nàng.
“Ôi, là tiểu tử ngươi à?” Lâm Huyền Băng đem hai tay đặt trên cổ Lâm Thừa Vũ thu về, sau đó ánh mắt lướt qua tro bụi trên vai hắn. “Làm sao vậy? Không phải bảo ngươi trở về rồi sao?”
“Huyền Băng tỷ tỷ, ngươi thật sự không bị sao chứ?” Lâm Thừa Vũ vẫn nhìn Lâm Huyền Băng có chút lo lắng, phải biết rằng Lâm Mộng Tuyết và Lâm Thừa Tông đều là những người trẻ tuổi được chú ý trong dòng họ. Nhưng tận mắt hắn thấy Lâm Huyền Băng đã trúng hai chưởng của Lâm Mộng Tuyết, nàng thật sự không có chuyện sao? Có phải là chỉ muốn trấn an mà lừa gạt hắn không? Trên khuôn mặt non nớt của Lâm Thừa Vũ tràn đầy lo lắng nhìn Lâm Huyền Băng.
“Không có việc gì, không có việc gì, tỷ khỏe mà, ngươi vẫn là đi về trước đi.” Lâm Huyền Băng nhìn Lâm Thừa Vũ, thừa cơ nhéo một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn. A, mềm mềm, sờ thật đã.
“Này, ngươi vẫn nên đi đi, không tiểu nha đầu này lại ăn đậu hũ của ngươi đó.” Địa ngục ma dùng hai cành lá cây chống lên thành giỏ, từ bên trong bò ra.
“Ngươi dám nói vậy hả.” Lâm Huyền Băng dùng gót chân đá một cái vào địa ngục ma hoa, làm nó ngã ra đằng trước, còn giương nắm tay với nó, “Nói thêm nữa cẩn thận ta đánh ngươi.”
Địa ngục ma hoa nhìn Lâm Huyền Băng bạo lực với mình, đầu nụ hoa rụt lại, trong lòng cảm thấy thật ấm ức, hừ, chỉ biết khi dễ nó !
Lâm Thừa Vũ nhìn Lâm Huyền Băng đang vui vẻ, hắn cảm thấy nàng bây giờ với lúc trước thật khác nhau rất xa. Cũng luôn bị Lâm Mộng Tuyết và Lâm Thừa Tông khi dễ, hắn dường như kém nàng rất nhiều, xem ra hắn phải nỗ lực tu luyện.
Lâm Huyền Băng cũng không ngờ, nàng chỉ là thuận tay cứu tiểu tử này, về sau hắn lại trở thành một nhân vật nổi tiếng.
“Thừa Vũ, trở về đi, không cần lo lắng, ta khỏe mà.” Lâm Huyền Băng lấy tay sờ sờ đầu Lâm Thừa Vũ, thật không ngờ, tiểu tử này tuy rằng mới mười tuổi nhưng so với thiếu nữ mười bốn tuổi như nàng đã cao bằng nhau rồi.
“Được, ta trở về đây.” Lâm Thừa Vũ lại liếc mắt nhìn nhìn Lâm Huyền Băng, cảm nhận được hành động của nàng đối với hắn là vô cùng thân thiết, hắn hơi hơi cúi đầu, trên khuôn mặt non nớt không khỏi hiện lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, sau đó xoay người rời khỏi sân viện của Lâm Huyền Băng. Đi đến cửa lớn, hắn lại quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Huyền Băng, Lâm Huyền Băng cách cửa lớn hướng về hắn vẫy tay.
“Này, ta thấy tiểu tử kia hình như có ý với ngươi.” Rễ cây địa ngục ma hoa uốn lượn ngồi dưới đất, hai cành cây nâng đầu nụ hoa, hai con mắt nhìn ra ngoài cửa lớn, nhìn Thừa Vũ đã đi xa rồi trêu đùa Lâm Huyền Băng.
“Cút, ánh mắt kia của ngươi là sao? Hắn còn đang lớn đó nha? Làm sao có thể có ý đối với ta?” Lâm Huyền Băng cũng không thừa nhận Lâm Thừa Vũ có ý tứ đối với nàng. Tuy rằng dòng họ nội đều họ Lâm, quan hệ huyết thống không có bao nhiêu, nhưng hắn vừa mới lớn thôi mà? Mười tuổi? Cọng lông cũng chưa đủ dài đâu, sao có thể nói đến vấn đề thích ai được chứ?
“Đi thôi, ta muốn đi luyện đan.” Lâm Huyền Băng thuận tay kéo ma hoa đang ngồi trên mặt đất, đem hắn đến phòng của mình.
“Ai dô, nhẹ chút, nhẹ chút, thắt lưng của ta, thắt lưng của ta.” Địa ngục ma hoa ai oán kêu.
“Ngươi một thân thẳng đuột, làm gì có thắt lưng? Bày đặt làm trò, tiến vào làm việc cho ta.” Lâm Huyền Băng tiến vào phòng, đem cửa đóng lại. Sau đó nàng từ trong dây chuyền hỏa tinh lấy dược đỉnh ra đặt lên bàn, tiếp đến nàng đem cuốn luyện đan sơ cấp ra xem, cuối cùng dựa theo nội dung trong cuốn luyện đan ghi lại, đem thảo dược cần lấy ra.
“Cho ngươi một nhiệm vụ, phụ trách đưa thảo dược lần lượt cho ta.” Lâm Huyền Băng đem địa ngục ma hoa đặt lên bàn, cho nó ngồi bên trong đám thảo dược.
“Đến đây tiểu ngân hồ, ngoan lắm, phụ trách lật sách cho ta.” Lâm Huyền Băng đem tiểu ngân hồ đang đứng trên vai đặt lên bàn, ném cuốn luyện đan sơ cấp tới trước mặt nó.
Tiểu ngân hồ trong mắt vụt sáng, sau đó hưng phấn lắc lắc cái đuôi to. Hai cái móng vuốt nhỏ đặt trên quyển luyện đan sơ cấp, rồi dùng một cái móng vuốt nhỏ đem từng tờ lật qua.
“Tốt, ngoan lắm, làm rất đúng.” Lâm Huyền Băng nhìn tiểu ngân hồ thông minh, lấy tay sờ bộ lông mềm mại của nó.
Tiểu ngân hồ khoan khoái kêu “Xèo xèo” hai tiếng, cái đuôi càng ra sức vẫy. Khóe miệng Lâm Huyền Băng nhếch lên, cảm thấy tiểu ngân hồ như con chó nhỏ. Tiểu hồ ly đang vẫy đuôi lấy lòng sao?
“Này, vì sao ngươi cho nó làm công việc nhẹ nhàng như vậy mà ta lại phải nhặt thảo dược?” Địa ngục ma hoa không phục, liếc mắt nhìn tiểu ngân hồ bên cạnh chỉ cần làm một chút đã được nàng tán thưởng, công việc này cũng quá dễ dàng rồi?
“Ngươi không phải ma thú thực vật sao, thảo dược là sở trường của ngươi mà, người tài giỏi là người luôn có nhiều việc phải làm ngươi có hiểu hay không? Nói đúng hơn là một loại tri thức uyên bác, năng lực mạnh hơn người.” Lâm Huyền Băng bắt đầu nói những lời tâng bốc địa ngục ma hoa.
“Thật sao?” Địa ngục ma hoa nghi ngờ nhìn thoáng qua Lâm Huyền Băng.
“Đó là đương nhiên, ngươi xem, tiểu ngân hồ biết phân biệt thảo dược sao?” Lâm Huyền Băng lại một lần nữa tâng bốc địa ngục ma hoa.
“Vậy cũng được.” Địa ngục ma hoa hưởng thụ gật đầu một cái, bắt đầu tự giác đưa thảo dược.
Mà Lâm Huyền Băng dựa theo biện pháp luyện đan ghi trong sách, suy nghĩ một lát, hướng ngón tay về phía dược đỉnh, trong miệng kêu một tiếng: “Đốt.”
Lúc này theo đầu ngón tay tràn ra một tia lửa, ngay lập tức đem dược đỉnh màu đen bao phủ lấy.
“A ha !” Lâm Huyền Băng hưng phấn kêu một tiếng.
“Thôi đi, đây là trình độ luyện đan cơ bản nhất đúng không?” Địa ngục ma hoa khinh thường liếc mắt nhìn Lâm Huyền Băng một cái, chủ nhân trước kia của nó không cần dược đỉnh cũng luyện ra đan dược được đó thôi !
“Hừ, không được học khẩu khí nói chuyện này của ta.” Lâm Huyền Băng lấy tay vỗ một cái lên đầu địa ngục ma hoa.
Đối với việc luyện đan lâu dài này, đây mới là chỉ là bước đầu thôi…