Edit: Thảo My
Đột nhiên, Thương Mặc Tuyết kêu to một tiếng, sau đó đột nhiên cầm vò rượu trong tay ném xuống đất, khiến Nhược Khê sợ hết hồn.
Sau đó cả người hắn nằm ở trên đất, nhưng tay lại bị một mảnh vụn vò rượu cách đó không xa cắt vào, máu tươi lập tức chảy ra, nhưng hắn căn bản nằm không cảm giác gì, ánh mắt đều là bi thương.
Nhược Khê không do dự nữa, đột nhiên vọt tới, ôm tay của hắn khẩn trương tra xét: “Ngươi. . . . . . Ngươi không sao chớ?”
Thương Mặc Tuyết miễn cưỡng mở mắt ra, nhưng trước mắt lại hoàn toàn mơ hồ, là ai ?
Nơi này là Thiên Thủy Điện giữ rượu, những người không có nhiệm vụ không được đi vào, hắn không phải xuất hiện ảo giác chứ?
Nhược Khê lo lắng nhìn mu bàn tay chảy máu của hắn, máu tươi đang theo khe hở nhỏ xuống trên làn váy màu xanh nhạt của nàng, nhìn thấy mà đau lòng.
Nàng kéo một mảnh váy xuống muốn giúp hắn băng bó, đột nhiên phát lên Tinh linh nhất tộc bọn họ trời sinh am hiểu nhất là thuật trị thương, nhưng. . . . . . Nàng từ nhỏ yếu ớt, học nghệ không tinh, hơn nữa thuật trị thương cực kỳ hao phí linh lực, nàng không biết mình có thể dùng được hay không.
Nhìn tay nhuốm máu, nàng lập tức quyết định, liều mạng.
Ánh sáng màu xanh nhạt ở đầu ngón tay biến ảo, nàng lấy linh khí toàn thân tập trung ở đầu ngón tay, sau đó tất cả đều rót vào trong vết thương của hắn.
Nhưng không có mấy giây, tia sáng kia bỗng chốc dập tắt, trên trán Nhược Khê có tầng mồ hôi mịn, đôi môi cũng có chút trắng bệch, nàng. . . . . . Vẫn chưa được!
Bởi vì Thương Mặc Tuyết vô ý thức cử động, tay mới vừa của hắn nặng nề đập vào trên mảnh vụn vò rượu bể nát, vết thương rất sâu, chảy máu rất nhiều, chính hắn hình như cũng cảm thấy đau đớn, nhíu chặt mày, phát ra một tiếng rên rỉ.
Nhược Khê đau lòng ôm tay của hắn, lại hạ quyết tâm, khởi động thuật trị thương, thậm chí không tiếc hao phí tu vi còn thấp của mình.
Rốt cuộc, nàng miễn cưỡng chữa hết hơn phân nửa vết thương trên tay Thương Mặc Tuyết, người không còn có hơi sức té xuống đất.
Nàng thật cảm giác mình rất vô dụng, nhưng dù gì máu đã dừng lại, đây cũng là năng lực duy nhất bây giờ nàng có làm cho hắn.
Ánh mắt của Thương Mặc Tuyết đột nhiên mở ra, nhìn chằm chằm phương hướng của nàng, lập tức dọa nàng giật nảy mình, hắn. . . . . . Hắn đã tỉnh sao?
Nghĩ đến mình không báo đã xông vào cấm địa của hắn, hắn không phải sẽ rất tức giận, trong lòng Nhược Khê rất thấp thỏm, chịu đựng thân thể mãnh liệt khó chịu đứng dậy: “Thật xin lỗi, ta không phải cố ý tới quấy rầy ngươi, ta đi ngay bây giờ.”
Nàng xoay người vừa mới chuẩn bị rời đi, đột nhiên từ sau lưng truyền đến âm thanh dồn dập của hắn.
“Chớ đi.”
Trong lòng nàng cuồng loạn, lại có chút mừng rỡ, hắn là đang gọi nàng lưu lại sao?
Nhưng một giây kế tiếp, khi nàng nghe được một cái tên khác từ trong miệng hắn, tâm nặng nề trầm xuống.
“Mẫu Đơn, không cần đi.”
Nhược Khê cả người cứng đờ, bị cái âm thanh kia làm đứng yên tại chỗ, không biết nên làm phản ứng gì.
Mặc dù nàng không biết Mẫu Đơn là ai, nhưng mới vừa nghe được hắn nói những lời đó, bộ dạng thương tâm của hắn, nàng đã có thể đoán được, Mẫu Đơn nhất định là một nữ tử, hơn nữa còn là một nữ tử hắn thích.
Lần đầu tiên mối tình đầu, nàng chưa từng bao giờ nghĩ đến mình sẽ gặp phải tình hình như vậy, quả thật không biết nên phản ứng gì, bởi vì nàng thật chưa từng bao giờ nghĩ đến, Thương Mặc Tuyết, hắn thế lại đã có nữ tử mình thích.
Lúc trước nàng trong lúc vô tình ở trước mặt phụ vương nhắc tới chuyện tình Lang Vương, phụ vương chỉ nói cho nàng, Lang Vương không có phi tần, Lang Tộc cũng không có Vương Hậu. Trong lòng nàng liền hết sức kích động, nghĩ tới chỉ cần mình cố gắng, nhất định có thể có cơ hội lấy được tim của hắn. Bởi vì nàng đã xác định mình thích Thương Mặc Tuyết, đây cũng là chuyện đầu tiên nàng cố chấp quyết định làm.
Nhưng. . . . . . Hiện tại, tất cả đều đã bể nát.
Nhược Khê biết mình hiện tại phải nhanh rời đi, làm bộ như tất cả đều không nghe thấy, cái gì cũng không xảy ra, sau đó trở lại Tinh linh tộc, lần nữa trải qua cuộc sống của nàng, nhưng hai chân lại giống như bị đóng tại chỗ, nặng nề như vậy, thế nào cũng không cất bước nổi.
Sau lưng, Thương Mặc Tuyết đã lảo đảo nghiêng ngã đứng dậy, sau đó từ phía sau ôm thật chặt lấy nàng.
“Mẫu Đơn, là nàng sao? Ta biết ngay, sẽ không tàn nhẫn như vậy bỏ ta lại, trong lòng nàng còn có ta có đúng không?”
Hai hàng nước mắt theo gương mặt thanh lệ của Nhược Khê rơi xuống, làm tim nàng đau đớn.
Sau một hồi lâu, nàng xoay người, cố nén đau đớn trong lòng, sau đó giải thích với hắn: “Mặc Tuyết. . . . . . Cho phép ta lần đầu tiên kêu ngươi như vậy, ta không phải Mẫu Đơn, không phải là nữ tử ngươi thích.”
Nhưng Thương Mặc Tuyết trước uống quá nhiều Lưu Ly túy, Lưu Ly túy chính là có thể khiến người ta quên chuyện không vui, thậm chí còn có thể xuất hiện ảo giác nhìn thấy người mình nghĩ.
Cho nên Thương Mặc Tuyết nhìn chằm chằm mặt Nhược Khê, lại xem nàng thành dáng vẻ của Mẫu Đơn, vui vẻ ôm nàng vào trong ngực: “Mẫu Đơn, ta rốt cuộc nhìn thấy nàng, ta thật sự vô cùng vui vẻ.”
“Ta thật sự là không là Mẫu Đơn.” Nữ tử nhu nhược hết sức kiên định nhắc nhở hắn nói.
Thương Mặc Tuyết đột nhiên giận tái mặt: “Nàng chính là Mẫu Đơn, lại vẫn nghĩ gạt ta, hiện tại chúng ta thật đã đến mức này sao? Nàng đã đến bên cạnh ta, còn muốn nhẫn tâm bỏ ta mà đi, nàng có thể không thích ta, nhưng mà ta lại nhưng không cách nào chịu được trơ mắt nhìn nàng lừa gạt ta.”
Nhược Khê rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là khó lòng giãi bày, hơn nữa đối mặt với một quỷ say thần chí không rõ, nàng còn có thể nói gì đây?
Dù là trong lòng nàng có bao nhiêu ghen tuông lưu tâm với nữ tử gọi Mẫu Đơn kia, nàng cũng không có tư cách gì. Mẫu Đơn là nữ nhân Thương Mặc Tuyết thích, mà nàng Nhược Khê, cái gì cũng không phải.
Nhẹ nhàng thở dài, nàng không muốn giải thích, vẫn nhanh rời khỏi nơi này, phụ vương còn đang chờ nàng, chờ trở về Tinh linh tộc, nàng nhất định sẽ cố gắng quên đoạn tình cảm mới vừa phát sinh, bóp chết nó, cũng không cần nhớ tới, bởi vì bây giờ tâm nàng, thật sự rất đau thật là đau.
Nàng đẩy hắn ra vòng tay của mình, sau đó xoay người tính đi, nhưng không nghĩ hành động lần này thế nhưng hoàn toàn chọc giận Thương Mặc Tuyết.
Hắn trực tiếp làm thuật định thân khiến nàng đứng yên tại chỗ, lập tức dọa sợ nàng. Không thể xoay người không thể động, nhưng nàng lại có thể cảm giác có ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ đến từ phía sau, dường như muốn ăn nàng vào trong bụng cái loại đó cuồng nhiệt, băng và lửa giao dung, trong lòng nàng tràn đầy sợ hãi, hắn. . . . . . Hắn nghĩ làm cái gì?
Thương Mặc Tuyết uống quá nhiều Lưu Ly túy, hơn nữa mặt khác rượu mạnh kích phát tính tình cuồng bạo ẩn bên trong hắn, cho nên hắn bây giờ đích xác là không có lý trí. Hơn nữa Bách Hoa tửu sau khi uống sẽ cho người phiêu phiêu dục tiên, hắn hiện tại chỉ cảm thấy trong thân thể rất nóng, phảng phất bên trong ẩn giấu một đốm lửa, muốn đốt cháy hắn hầu như không còn, cái này không khác nào càng thêm kích phát tính cách của hắn.
Thân thể bị hung hăng đẩy ngã xuống đất, nàng giương mắt chống lại ánh mắt nóng bỏng đáng sợ của Thương Mặc Tuyết, trong lòng cả kinh. Trong ánh mắt của hắn giống như xuất hai luồng hỏa, không khí quanh thân hết sức đáng sợ, Nhược Khê nghĩ thầm, hắn bây giờ không phải có chút dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.
Một giây kế tiếp, cằm của nàng bị hung hăng nắm lên, đau đớn khiến nàng nhíu mày.
“Mẫu Đơn, nàng lại thật độc ác đối với ta như vậy, nàng biết tâm của ta có bao nhiêu đau không? Bị nàng đả thương một lần lại một lần, nàng thật coi lòng của Thương Mặc Tuyết ta làm từ đá sao?”
Cho tới bây giờ, Nhược Khê không để ý thất tình đau lòng của mình, ngược lại lại đau lòng dáng vẻ lúc này của hắn, nữ tử gọi Mẫu Đơn đối với hắn mà nói đến cùng có bao nhiêu quan trọng?
Nàng nhẹ nhàng giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mặt của hắn: “Mặc Tuyết, ta thật sự vô cùng hâm mộ nữ tử kia, nàng có thể được thích ngươi như vậy, nếu như nếu đổi lại là ta, nhất định sẽ hạnh phúc muốn chết.”
Đây là một lần duy nhất nàng tiếp xúc với hắn ở khoảng cách gần như vậy, trước chỉ là ở trên đại điện xa xa liếc nhau một cái, giống như bây giờ có thể được hắn ôm, có thể đưa tay đụng vào hắn đều là chuyện trước kia nàng căn bản không dám nghĩ đến. nhưng bây giờ mơ ước đã trở thành hiện thực, nàng lại bi thống như thế.
Nàng thở dài, sau đó nhìn ánh mắt của hắn: “Nhưng ta. . . . . . Thật không phải là Mẫu Đơn.”
Vốn Thương Mặc Tuyết đã hơi chuyển biến tốt, nhưng thời điểm nghe được một câu nói sau cùng của nàng, ngòi nổ được dập tắt nơi đáy mắt lại bắt đầu thiêu đốt.
“Mẫu Đơn, ta dễ dàng tha thứ nàng cũng có mức độ, nàng bây giờ là đang khiêu chiến cực hạn của ta, ta rất thích nàng, bao dung nàng, lại không thể cho phép nàng chà đạp tự ái của ta. Có phải hôm nay chỉ có biến nàng thành nữ nhân của ta, nàng mới có thể thật sự đặt tim ở trên người ta hay không?”
Nhược Khê đột nhiên có một loại dự cảm xấu: “Ta. . . . . . Ưmh.”
Nụ hôn ùn ùn kéo đến rơi xuống, nàng dường như bị cuồng nhiệt của hắn chôn vùi.
Nàng không dám tin trợn to hai mắt, Thương Mặc Tuyết thế nhưng. . . . . . Hôn nàng?
Nàng rất nhanh tìm về lý trí, bắt đầu đấu tranh dữ dội, không, nàng không cần, nàng không muốn làm thế thân của người khác.
Nhưng nàng càng giãy dụa, lại càng khơi dậy dục vọng của Thương Mặc Tuyết, hắn thế nhưng đưa tay trực tiếp xé nát quần áo của nàng.
Da thịt trắng như tuyết bại lộ ở trong không khí lạnh lẽo, nàng bị sợ đến một tay đẩy hắn ra, cả người co rúm lại ở trong góc.
Nàng sợ, bây giờ nàng thật sợ, quỷ say trước mắt hiển nhiên đã hóa thân thành Tu La địa ngục, muốn chạy, nhưng đường ra trước mắt đã bị hắn mà thân thể chặn lại, linh lực của nàng bởi vì mới vừa trị thương cho hắn hao tổn hơn phân nửa, trong thời gian ngắn khó khôi phục, cho dù như bây giờ là trạng thái cao nhất của nàng, cũng không thể chạy trốn từ trong tay Thương Mặc Tuyết.
Nước mắt nàng chảy xuống, bởi vì sợ hãi, nhưng hơn phân nửa là khổ sở.
“Ngươi tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại, ta không phải Mẫu Đơn, không phải là nữ tử ngươi thích.”
Nhưng phản ứng của hắn cũng là một phen lao qua thân thể của nàng, đè ở trên người, nàng muốn giãy giụa đôi tay đè ở đỉnh đầu, hắn bắt đầu tàn sát bừa bãi khắp nơi.
“Không cần, van cầu ngươi không cần. . . . . .” Tiếng khóc của Nhược Khê làm cho cả Mị Hương Các cũng quanh quẩn một loại không khí thê lương, nhưng Thiên Thủy điện to như vậy không có bất kỳ ai, không khả năng có người nghe được, càng không thể nào đến cứu nàng.
Cho đến khi hạ thân đau đớn kịch liệt, cả người giống như đều muốn đánh thành hai nửa, Nhược Khê rốt cuộc không giãy dụa nữa, không hề rơi lệ nữa, bởi vì, bây giờ nói gì cũng đã chậm.
Nam nhân trên người hiển nhiên đã hoàn toàn mất đi lý trí, hết sức ở trên người nàng đòi lấy chiếm đoạt, thân thể này quá ngọt quá đẹp, hơn nữa ảo tưởng của hắn, dục vọng vừa tới đã không thể ngăn cản, cũng không quản nữ tử dưới người khóc có bao nhiêu tê tâm liệt phế.