Ma Phi Gả Đến: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng

Chương 104: Chương 104: Chương 103: Kết cục bi thảm của Hồng Anh tiên tử.




Edit: Thảo My

Mẫu Đơn vội vã chạy tới Vân Tiêu đại điện.

Chuyện mới vừa gặp phải Mặc Uyên đã dọa nàng gần chết, cảm thấy không ổn, hiện tại lại muốn đi gặp Tiên Đế, ai biết chờ đợi nàng là cái gì chứ?

Sau khi được thủ vệ thông truyền, Đế Tị biết được Mẫu Đơn trở lại, lập tức mừng rỡ, này xem hắn rốt cuộc có thể từ trong miệng nàng hỏi rõ ràng chuyện đã xảy ra, hay là hỏi rõ ràng chút gì, nếu không còn phải lo lắng hãi hùng.

Năm đó nếu không phải bởi vì lấy Tử Huyên làm uy hiếp, hắn làm sao có thể đánh bại Yêu Ma Giới, nếu như Túc Ly Mị thật chút nào không cố kỵ, chỉ sợ mệnh của hắn căn bản không bảo đảm được, dưới tình huống, Mặc Uyên lại căn bản sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa bọn họ, hắn cũng là bất đắc dĩ. Hơn nữa lúc ấy chỉ muốn Túc Ly Mị chết, hắn cũng không muốn mất đi Tử Huyên.

Hiện tại Mặc Uyên đã biết chuyện này, tất cả chân tướng đã che giấu, nhưng bây giờ chuyện mấu chốt ở trên người Mẫu Đơn, chỉ cần nàng không nói ra, bí mật kia vĩnh viễn cũng sẽ không có người biết. Hắn nghĩ, hắn cùng Mẫu Đơn, đã là châu chấu trên một con thuyền, rốt cuộc phải một đường hợp tác. Bởi vì Mặc Uyên và Túc Ly Mị, đều là người hắn không chọc nổi. Nếu sự việc đã bại lộ, hai người liên thủ, vậy hắn thật không cách nào tưởng tượng mình sẽ chết thế nào.

Mẫu Đơn được thị nữ dẫn tới trước mặt của Đế Tị, bất đồng với lúc trước, vẻ mặt Đế Tị tươi cười, sau đó tự mình từ trên chỗ ngồi đi xuống, kéo tay của nàng: “Nàng hạ phàm hơn một tháng, thật là làm cho bản quân rất lo lắng, trước khi đi thế nào cũng không biết mang mấy thị vệ? Nếu gặp phải nguy hiểm gì thì làm sao?”

Mẫu Đơn không biết trong hồ lô của hắn rốt cuộc bán thuốc cái gì, chỉ là một mặt cảnh giác nhìn hắn, có chút không dám thư giãn.

Đế Tị dĩ nhiên cũng cảm thấy Mẫu Đơn đề phòng hắn, vội vàng lộ ra cười lấy lòng: “Mẫu Đơn, bản quân biết trước đối với nàng như vậy, là bản quân không đúng, hiện tại bản quân tự mình nói xin lỗi nàng.”

Mẫu Đơn không dám tin mở to hai mắt nhìn hắn, Tiên Đế cuồng vọng ngạo mạn, thế nhưng cũng có thời điểm nói xin lỗi, đối tượng lại là nàng, nàng không phải đang nằm mơ chứ?

Mặt Đế Tị áy náy nhìn dáng vẻ nàng: “Mẫu Đơn, thật ra thì bản quân vẫn thích nàng, muốn trách thì trách Hồng Anh nhiều chuyện, lại dám ở trước mặt bản quân khích bác tình cảm giữa ta và nàng, bản quân là trúng bẫy của nàng ta, cho nên mới đối với nầng như vậy, nếu như nàng muốn hả giận, Bổn vương hiện tại lập tức bắt giữ Hồng Anh, đẩy xuống Tru Tiên đài, để cho nàng hồn bay phách tán, vạn kiếp bất phục.”

Nói xong, hắn búng tay một cái, thì có hai thiên binh áp giải một bóng dáng hồng y đi vào, nàng chính là Hồng Anh, gương mặt kiều diễm như hoa lại hiện đầy vết máu cùng bụi bậm, hết sức nhếch nhác.

Nàng vừa tiến đến đã bắt đầu không ngừng cầu xin tha thứ: “Bệ hạ, ta sai lầm, ta không dám nữa đâu, van cầu ngài, tha cho ta đi.”

Đế Tị lấy ra uy nghiêm của Tiên Đế: “Hồng Anh lớn mật, lại dám trêu đùa bản quân, thật là tội đáng chết vạn lần, người tới, ban thưởng hình phạt Tru Tiên đài, lập tức xử tử!”

Đừng nói Hồng Anh, cả Mẫu Đơn cũng bị giật mình.

Nhưng thông minh như nàng rất nhanh đã hiểu thế cục trước mắt là cái gì, rõ ràng chính là có lợi với mình, hiện tại Đế Tị là lấy lòng nàng.

Mặc dù còn không rõ ràng tại sao, nhưng nàng vẫn là biết rõ cái gì gọi là nắm chặt thế cục, thong dong ứng đối tất cả, hơn nữa đường đường Tiên Đế cũng đã nể mặt nàng như thế, nàng cũng cho hắn bậc thang đi xuống.

Cho nên, ở thời điểm Đế Tị nói ra câu nói kia, nàng ngăn trở động tác của thiên binh: “Dừng tay!”

“Mẫu Đơn, nàng đừng xin tha nàng ta, bản quân đã tra rõ, trước nàng ta lại dám nhiều lần khi dễ nàng, lại còn ở trước mặt bản quân thao túng thị phi, nói xấu nàng, bản quân tuyệt đối không thể tha cho nàng ta.”

“Không cần, ta không muốn chết, Mẫu Đơn, ta sai rồi, van cầu ngươi, cứu cứu ta đi.” Hồng Anh cũng bất chấp cái gì gọi là khuất nhục và tôn nghiêm, hình phạt đẩy xuống Tru Tiên đài tàn nhẫn như vậy, nàng mới nghĩ lòng tràn đầy sợ hãi, chỉ cần có thể không chết, chuyện gì cũng dễ nói, để cho nàng làm cái gì nàng cũng nguyện ý.

Mẫu Đơn nhìn Hồng Anh lúc ấy vùi ở trong ngực Tiên Đế, cho nàng vô tận nhục nhã, hiện nay lại hèn mọn quỳ trên mặt đất thỉnh cầu sự tha thứ của mình, thật là phong thủy luân chuyển, ban đầu khi dễ nàng, nàng đã sớm nói nhất định sẽ cho bọn họ trả giá thật lớn.

Mẫu Đơn lộ ra một nụ cười hả hê, sau đó đi tới bên cạnh Đế Tị, âm thanh rõ ràng mang theo làm nũng: “Bệ hạ nếu biết oan uổng Mẫu Đơn, khiến Mẫu Đơn bị nhiều uất ức như vậy, vậy có không nghĩ phải bồi thường cho Mẫu Đơn thế nào đây?”

Đế Tị vội vàng gật đầu: “Đây là tất nhiên, nàng có oan uổng gì, cứ việc nói, chỉ cần bản quân có thể làm được, nhất định cũng sẽ giúp nàng thực hiện.”

“Vậy thì tốt, ta muốn ngài bỏ qua cho Hồng Anh.”

“Như vậy sao được?” Đế Tị nghiêm mặt: “Nữ nhân này chết không có gì đáng tiếc, nàng lại vẫn thay nàng ta cầu cạnh?”

“Bệ hạ, xem ra ngài chính là không biết rõ ý của ta, ta nói, nếu chuyện Hồng Anh nàng cả gan làm loạn lừa gạt bệ hạ, mà người bị hại là ta, vậy làm sao xử phạt nàng, kính xin bệ hạ có thể giao quyền lực này cho Mẫu Đơn.”

Đế Tị nhất thời hiểu ý tứ của nàng, cười gật đầu một cái, trong lòng thầm nghĩ, bắt đầu còn không biết nàng rốt cuộc có ý gì, hiện tại rốt cuộc hiểu rõ, nữ nhân này còn ác hơn trong tưởng tượng của hắn.

Hơn nữa hắn cũng biết, nàng nhất định sẽ dùng biện pháp của mình phạt Hồng Anh. Bởi vì chết, là đơn giản nhất, không khổ sở, phương thức giải thoát dễ dàng nhất.

Mẫu Đơn cười đi lên phía trước, nâng cằm Hồng Anh lên, chậc chậc khen ngợi: “Thật đúng là mặt mỹ nhân tuyệt sắc vô song, cũng không biết nếu như ở phía trên vẽ mấy đao, sẽ là hiệu quả gì? Chỉ là mỹ nhân chính là mỹ nhân, cho dù vẽ mấy đao, khẳng định cũng rất đẹp, chắc hẳn Hồng Anh tiên tử chắc sẽ không ngại chứ?”

Cả người Hồng Anh run lên, tức giận ngẩng đầu nhìn nàng: “Ngươi kẻ tiện nhân, ngươi. . . . . .”

Nàng ta lại nghĩ phá hủy mặt của nàng? Nữ nhân đẹp nhất không phải là gương mặt sao, nàng không có dung mạo về sau không thể tiếp tục đến gần Tiên Đế, còn có thể bị giáng chức đi làm các loại việc nặng, lại nghiêm trọng, còn có thể sẽ bị cách chức hạ phàm, bị phá huỷ một thân tu vị, không thể tiếp tục thành tiên.

Nhưng nàng nghĩ quá đơn giản, rơi vào trong tay Mẫu Đơn, nàng ta cũng không thể nào dễ dàng bỏ qua nàng như vậy.

Đế Tị gầm lên một tiếng: “Lớn mật, ngay trước mặt Bổn vương lại cũng dám bất kính với Mẫu Đơn, thật là đáng chết, người tới, cứ dựa theo Mẫu Đơn nói, phá hủy dung mạo của nàng, chấp hành lập tức.”

“Dạ!” Thiên binh huyễn hóa ra chủy thủ, sau đó hung hăng đâm về phía mặt của Hồng Anh, trong giây lát đó khuôn mặt tuyệt mỹ kiều diễm trở nên hoàn toàn thay đổi, máu chảy đầy mặt, hết sức đáng sợ.

“A, mặt của ta. . . . . . Mặt của ta. . . . . .” Hồng Anh đau thét chói tai, nàng té xuống đất, che mặt của mình, đôi tay theo khe hở chảy ra, trường hợp cực kỳ tàn nhẫn, nhưng Mẫu Đơn lại cười hết sức vui vẻ, Đế Tị cũng tùy nàng.

“Bệ hạ, ta nói quả nhiên không sai chứ? Mỹ nhân chính là mỹ nhân, trong tên Hồng Anh tiên tử có một chữ hồng, thật là làm nổi bật nhan sắc này? Thì ra là màu sắc đẹp nhất trong tam giới cũng không bằng máu Hồng Anh tiên tử chảy ra.” Nàng lại vẫn có thể cười khanh khách lên tiếng.

Hồng Anh cũng không đếm xỉa đến, đau đớn và sợ hãi đã khiến nàng mất đi lý trí, ngoan ác nhìn nàng chằm chằm, lại thừa dịp khuôn mặt máu tươi, xem ra hết sức dữ tợn khủng bố.

“Mẫu Đơn, ngươi kẻ tiện nhân, ban đầu ngươi phản bội bằng hữu, quyến rũ bệ hạ, đổi được địa vị ngày nay, hôm nay hãm hại ta, ngươi nhất định sẽ gặp phải báo ứng, ngươi nhất định sẽ không chết tử tế.”

Mẫu Đơn không muốn nhìn ánh mắt ác độc của nàng ta, mà lời của nàng ta lại vang ở trong đầu nàng khiến nàng có chút tâm phiền tính loạn, vì vậy ôm cổ Tiên Đế làm nũng với hắn: “Bệ hạ, vốn là tâm tình người ta có chút tốt, bây giờ nghe nguyền rủa như vậy còn sao tốt được?”

“Mẫu Đơn muốn làm gì? Bản quân nhất định sẽ làm theo.” Đế Tị coi như hoàn toàn tùy nàng.

Đối với Mẫu Đơn mà nói, đây là thu hoạch ngoài ý muốn sau khi trở về Tiên Giới, trong nhận thức của nàng vốn là biết, chuyến này trở về nhất định sẽ nguy hiểm nặng nề, Đế Tị không giết nàng cũng đã không tệ.

“Người nhiều chuyện thật là lắm mồm, khuấy lòng ta phiền muộn, không hiện tại cắt đầu lưỡi của nàng, để cho hai chúng ta cũng có thể thanh tịnh? Làm phiền ta không quan trọng, nếu để cho bệ hạ phiền lòng tức loạn, nàng kia thật đúng là đáng chết.”

Chẳng những Hồng Anh không thể nào tiếp thu được, ngay cả thiên binh cũng run một cái, cắt đầu lưỡi? Đây cũng quá tàn nhẫn!

Vẽ trên mặt còn chưa đủ, còn muốn cắt đầu lưỡi người ta, không ngờ Mẫu Đơn này nhìn nhu nhu nhược nhược, lòng dạ lại ác độc như vậy.

Đế Tị mặc dù cũng cảm thấy có chút quá phận, nhưng suy nghĩ một chút mình bây giờ và Mẫu Đơn là người trên một con thuyền, bọn họ phải đồng tâm hiệp lực, cho nên hắn hiện tại nhất định phải làm yên lòng Mẫu Đơn trước, theo yêu cầu của nàng.

“Các ngươi còn lo lắng cái gì, Mẫu Đơn cũng lên tiếng, còn không nhanh hành hình?”

Tiên Đế cũng ra lệnh, bọn họ dĩ nhiên là không thể vi phạm, cho nên chỉ có thể nhắm mắt thật sự cắt đầu lưỡi Hồng Anh .

Kết giới Vân Tiêu đại điện cũng không ngăn cản được một tiếng khiếp sợ khổ sở kêu rên đến tận mây cao, sống sờ sờ bị cắt đầu lưỡi là một loại đau đớn như thế nào.

Hồng Anh phát ra thét chói tai tê tâm liệt phế, cuối cùng thật sự không thể chịu đựng loại đau đớn này, lại hôn mê bất tỉnh.

Đế Tị đều có chút không đành lòng nhìn loại hình ảnh thảm không nỡ nhìn, nhưng Mẫu Đơn lại cực kỳ an tĩnh, còn phát ra một nụ cười lạnh lùng: “Như vậy trừng phạt đối với nàng cũng đủ, nàng nên cảm ân đái đức, ít nhất ta còn bảo vệ một mạng của nàng.”

Người ở chỗ này tất cả đều run, còn cảm ân đái đức? Nàng trừng phạt như vậy làm cho cuộc sống không khác chết, còn không bằng như vậy trực tiếp đẩy xuống Tru Tiên đài dứt khoát.

Tiên Đế vì duy trì mặt mũi, cũng cố giả bộ trấn định: “Còn không mang xuống.”

Thật ra thì hắn đối với Hồng Anh vẫn thẹn trong lòng, bởi vì Hồng Anh vốn không quan đến chuyện gì, hơn nữa Hồng Anh mặc dù trước mặt hắn khiêu khích thị phi Mẫu Đơn, nhưng cũng cung cấp cho hắn rất nhiều tin tức, giống như lần này, nếu không phải Hồng Anh mật báo, hắn còn không biết chuyện của Mẫu Đơn và Mặc Uyên, kém chút xem nàng là một quân cờ.

Hắn chuẩn bị âm thầm cho người trị liệu tốt cho Hồng Anh, coi như đền bù cho nàng, nhưng lại không nghĩ Mẫu Đơn lại nói tiếp lời của hắn.

“Vậy kéo nàng tới chỗ ta ở đi, bệ hạ, Mẫu Đơn trước chịu hết khi dễ, bị rất nhiều uất ức, ngài nhẫn tâm nhìn ta bị người khi dễ sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.