Ma Phi Gả Đến: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng

Chương 51: Chương 51: Chương 50: Hắn, hắn lại là…




Editor: Sam Sam

Chuyện như vậy, nếu như đổi là Thương Mặc Tuyết thì nàng sẽ rất chán ghét, không thể nào chấp nhận được, nhưng nếu là Túc Ly Mị, nàng lại cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.

“Chàng đừng nóng giận nữa, hơn nữa chàng biết căn bản thiếp cũng không thích Cảnh Hiên, chẳng qua cảm thấy không chừng hắn có thể giúp được chúng ta.”

“Ta biết, nhưng vẫn không nhịn đươc, vừa nghĩ tới việc hắn dám đụng vào nàng, ta ghen đến điên lên, hận không thể trực tiếp giết chết hắn.”

Quý Phi Nhi hiểu rõ tính cách của hắn, dĩ nhiên cũng biết hắn vẫn luôn nhẫn nại, suy nghĩ một chút, cảm thấy coi như tên Cảnh Hiên kia có mạng lớn, nếu thật sự Túc Ly Mị không nhịn được mà giết hắn, đúng là việc xui xẻo đó.

“Được rồi, thật ra hắn cũng là một kẻ đáng thương, mặc dù thiếp không phải là Nguyệt Phi Yên, nhưng từ trong mắt hắn thiếp cũng cảm thấy tình cảm của hắn dành cho Nguyệt Phi Yên, rốt cuộc bây giờ thiếp cũng hiểu lời nói của chàng, mặc dù Nguyệt Vô Tu âm hiểu ác độc, Vương hậu cùng Nguyệt Lưu Sương cũng giống như vậy, nhưng việc đó cũng không thể chứng minh Hồ tộc không có người tốt, thử nghĩ Nguyệt Phi Yên không tiếc nhẫn nhục vì cứu mẫu thân của mình, còn có Cảnh Hiên, bọn họ đều là người tốt.”

“Á…” Vành tai của nàng bị hắn cắn một cái, nàng uất hận quay đầu, dĩ nhiên cũng thấy được vẻ mặt đang muốn “ăn” của hắn.

“Ta có thể hiểu là nàng đang giải thích cho tình lang trước mặt phu quân của mình không?”

Quý Phi Nhi tức giận dùng cùi chỏ đánh hắn: “Còn nói vớ vẩn thì thiếp không để ý tới chàng nữa.”

Hắn nhìn nàng chằm chằm, trong ánh mắt lại lộ ra vẻ nghiên cứu thật sâu, muốn nhìn thấu nỗi sợ hãi trong lòng nàng, giống như thật sự nàng đã làm điều gì có lỗi với hắn vậy, thật là oan uổng mà!

Nhưng suy nghĩ một chút, bị hắn tận mắt thấy Cảnh Hiên ôm mìnhrồi hôn nhẹ, với lòng dạ nhỏ như hạt đậu của tên yêu nghiệt này, nhất định sẽ canh cánh suy nghĩ chuyện này trong lòng, cho nên nàng ôm lấy tay của hắn: “ Chàng còn chưa tin thiếp sao?”

“Tai nghe là giả, mắt thấy cũng chưa tin được, nàng xem làm sao vi phu tin tưởng nàng được?”

Quý Phi Nhi biết, cũng không phải hắn không tin nàng mà chỉ đang ngạo kiều* mà thôi, bây giờ điều đầu tiên nàng phải làm là ứng phó với tính khí làm nũng của hắn, sau đó làm hài lòng tính tự ái đại nam nhân của hắn.

*ngạo kiều: Mặt ngoài thì làm bộ lạnh lùng, cường ngạnh nhưng bên trong lại ngại ngùng, xấu hổ, rất dịu dàng.

“Cái tên Cảnh Hiên đó, dáng dấp không tồi, nghe nói là mỹ nam đứng đầu của Hồ tộc, còn là công tử của trửng công chúa Hồ tộc, thân phận không kém đâu, hơn nữa đối xử với nàng ôn tồn dịu dàng, rất có phong độ thân sĩ*, nếu nàng thích hắn thì cũng không có gì lạ đúng chứ?” Nói đến chỗ này, gương mặt của Túc Ly Mị đã u ám đến đáng sợ.

*thân sĩ: Người thuộc tầng lớp thượng lưu

Nàng cười thầm trong lòng, sau đó ôm cổ hắn: “Nhưng mà, phu quân của thiếp chẳng những là Đế Quân oai phong một cõi ở giới yêu ma, còn là mỹ nam tuyệt sắc của tam giới, khuynh quốc khuynh thành, độc nhất vô nhị, nếu Cảnh Hiên so sánh với chàng, chính là hoa loa kèn với hoa Bạch Liên xinh đẹp, so sánh với chàng, những người khác đều trở nên vô cùng tầm thường, làm sao thiếp có thể để vào mắt.” Nàng đang nói thật, Túc Ly Mị đứng đó thì trời đất đều bị phai màu, bất luận kẻ nào đứng trước mặt hắn cũng sẽ không thể nào so sánh.

Nhìn thấy rốt cuộc sắc mặt của hắn cũng chuyển biến tốt lên, trong lòng nàng bất đắc dĩ, sống ngàn vạn năm rồi mà tâm trí lại giống như một đứa nhỏ như thế.

“Thế nào, bây giờ vui rồi chứ? Không còn giận nữa đúng không?” Mặc dù có chút tức giận vì vừa rồi hắn giả thành Thươn Mặc Tuyết, thiếu chút nữa xâm phạm nàng, nhưng nghĩ tới hắn lo lắng theo mình tới tận đây, lập tức nàng cảm thấy trong lòng rất ngọt ngào, nàng biết ở trên thế giới này, chỉ có Túc Ly Mị tốt với nàng nhất.

“Coi như nàng thức thời.” Mặc dù hắn cố ý nghiêm mặt, nhưng tay lại ôm eo nàng thật chặt.

Quý Phi Nhi chăm chú nhìn dung nhan tuyệt mỹ của hắn, trong lòng có chút xúc động, nàng có tài đức gì, sao có thể để nam nhân hoàn mỹ như vậy thuộc về mình chứ?

Đưa tay ra vuốt ve mặt của hắn, quả nhiên gương mặt như tranh vẽ, từng đường nét cũng vô cùng tinh sảo, hoàn mỹ đến cực hạn.

“Tiểu Bạch, rốt cuộc chàng tu luyện như thế nào để có được dung mạo như thế này vậy, ngay cả nữ nhân là thiếp cũng thấy không bằng mà…”

Hắn chỉ cười: “Nàng mới là người đẹp nhất trong lòng ta.”

Nàng mím môi: “Đừng an ủi thiếp, thiếp tự biết rõ mà, tại sao chàng sống ngàn vạn năm rồi mà dung mạo vẫn không thay đổi thế?”

Nàng lại nhớ đến gương mặt già nua đầy nếp nhăn của Nguyệt Vô Tu, tò mò hỏi: “Tại sao Nguyệt Vô Tu già nhanh như vậy, chẳng lẽ vì hắn lớn tuổi sao?”

Túc Ly Mị cười lạnh: “Chẳng qua tu vị của hắn cũng mới mới có hai vạn năm thôi.”

“Vậy còn chàng?”

“Cũng khoảng mấy trăn vạn năm rồi, không nhớ rõ.” Phụ thân của hắn được sinh ra giữa trời đất, là Thượng Cổ Giao Long, sau này sinh ra hắn, tính ra đã được mấy trăm vạn năm rồi.”

Quý Phu Nhi há miệng to thành hình chữ “o”, trời ạ, đúng là yêu quái vạn năm mà, Nguyệt Vô Tu cũng chỉ xứng đứng dưới hàng con cháu của hắn mà thôi.

Nàng kinh ngạc xong lại tò mò: “Tại sao chàng không già đi?”

“Dung mạo có liên quan đến tu vi và tâm tình, tu vi càng tinh nhuệ cao thâm thì tâm càng bình thản, dung mạo cũng ngày càng đẹp hơn. Mà Nguyệt Vô Tu lại tu luyện ma công, dã tâm bừng bừng, đắm mình vào đó nên thành bộ dạng như nàng thấy đó.”

Thì ra là như vậy, Quý Phi Nhi cảm thán trong lòng, lai lịch phu quân của nàng cũng thật lớn mà, “Danh tiếng của chàng ở tam giới cao như vậy, làm sao Nguyệt Vô Tu dám tạo phản chứ, thật là không biết tự lượng sức mình rồi.”

“Tuy rằng lúc trước hắn có dã tâm nhưng chưa từng biểu lộ ra, cho đến ngàn năm trước tiên ma đại chiến, ta bị thương nặng nên bế quan, lập tức hắn muốn đoạt vị trí Đế Quân, sau khi ta trở về, hắn không dám liều lĩnh như vậy, nhưng cũng âm thầm bày mưu tính kế, cho nên bảo nàng hạ độc, muốn dùng tay nàng để mưu hại ta.”

“Việc này… Nếu thật sự thiếp hạ độc chàng, chàng sẽ như thế nào?” Nàng suy nghĩ một lúc cũng thấy hơi lo sợ.

“Yêu ma gần với Minh giới, mà U Minh là thuốc độc chỉ có ở Minh giới, cũng không biết làm sao Nguyệt Vô Tu lấy được, thuốc đó đặc biệt có thể khắc chế khí mạch của người tu luyện, người trúng độc sẽ dần dần mất công lực, nhưng chưa đủ để tổn hại tới ta, với nội lực của ta thì có thể bức độc ấy ra khỏi cơ thể dễ dàng.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Quý Phi Nhi vỗ ngực, “Đúng rồi, chàng lấy thân phận Mặc Tuyết tới đây, vậy cũng biết chuyện bọn họ muốn hại hắn ta, vốn là thiếp muốn biết tung tích của mẫu thân từ bọn chúng, nhưng bọn chúng lại nói nếu không hoàn thành chuyện này, sẽ không để thiếp gặp mẫu thân, chàng nói bây giờ nên làm gì đây?”

Túc Ly Mị lạnh lùng cười một tiếng: “Lão già này thật sự muốn chết rồi, nếu hắn muốn chết, vậy chúng ta thành toàn cho hắn!”

“Chàng có ý gì?”

“Hắn bảo nàng hạ độc, vậy nàng cứ hạ độc đi, sau đó đi báo cho hắn biết, để hắn tự mình tới đây ra tay, đến lúc đó… Bổn vương tuyệt đối không tha cho hắn.”

“Trước đó thiếp phải hỏi rõ tung tích của mẫu thân, để cho người đi cứu, chàng cũng đã nắm được nhược điểm của hắn, đến lúc đó trị hắn vào tội mưu hại Đế Quân, hắn sẽ không có cách nào chối tội.” May là người bên cạnh nàng lúc này là Túc Ly Mị, chỉ cần có hắn, nàng không cần sợ hãi gì nữa.

“Lúc đến gần Nguyệt Vô Tu, ta cảm thấy trên người hắn phát ra ma tính rất mãnh liệt, không nghĩ tới hắn đã luyện võ công của âm tà đến như vậy, công lực không thể khinh thường, nếu như hắn tu luyện thành công, chỉ sợ không dễ đối phó.”

“Không phải thực lực kém xa chàng sao? Đánh bại hắn dễ dàng mới đúng chứ?”

“Chưa chắc, những năm gần đây hắn nóng lòng muốn luyện xong nên nhiều lần làm chuyện xấu, dựa vào việc hút pháp lực của người khác để thăng tu vi của bản thân, thậm chí hấp thụ tinh phách của người phàm, hiện nay yêu ma đã lẩn vào tam giới, bằng không thật không thể chịu nổi hậu quả.”

Trong lúc rảnh rỗi, khi đọc sách Quý Phi Nhi đã từng thấy chuyện này rồi, không nghĩ tới Nguyệt Vô Tu đã làm chuyện ghê tởm như vậy, người ta khổ cực tu luyện pháp lực, lại bị hắn cướp đi như thế, thật là quá đáng.

“Cũng may là chàng tới, nếu là Mặc Tuyết, chỉ sợ chúng ta sẽ không đối phó được.”

“Có ta ở đây, không cần lo lắng.”

“Đúng rồi, Cảnh Hiên nói mẫu thân hắn là trưởng công chúa của Hồ tộc, có giao tình rất tốt với Vương Hậu, nói không chừng có thể hỏi tung tích của mẫu thân, thiếp cảm thấy đây là một cơ hội tốt, nếu không dùng biện pháp này được thì chỉ có thể bày ra kế hoạch khác, dù sao thiếp cũng đã nói với Nguyệt Vô Tu, hạ độc chàng là chuyện rất khó cho nên cần chờ thời cơ, bởi vậy mấy hôm nay bọn chúng cũng không hối thúc.”

Nhắc tới Cảnh Hiên, rõ ràng sắc mặt hắn lập tức khó coi, nàng kéo tay áo hắn làm nũng: “Đừng giận mà, hiện tại chúng ta là bằng hữu của hắn, thật sự hắn sẽ có cách giúp thiếp, đừng nghi ngờ.”

Túc Ly Mị hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.

“Ha ha, chàng không nói tức là đồng ý, Mị, chàng thật tốt!” Nàng vui vẻ hôn lên gương mặt tuấn mỹ của hắn một cái.

“Chỉ vậy thôi sao?” Ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn nàng, mang theo đầy dục vọng.

Quý Phi Nhi bị dọa sợ đến mức hai tay ôm lấy ngực, vội vàng bước lùi về sau, “Chuyện đó… Tiểu Bạch, bây giờ chúng ta đang ở Hồ tộc, chuyện gì cũng phải cẩn thận một chút, không được làm chuyện như vậy.”

Nhưng Túc Ly Mị không lo lắng nhiều đến thế, nàng là nữ nhân của hắn, lúc hắn muốn thì sẽ làm, hơn nữa trong mắt hắn, Nguyệt Vô Tu cũng không phải mối đe dọa to lớn, ngay cả mảnh vụn còn không bằng nữa là.

“Nếu nàng còn lộn xộn thì ta sẽ giết Cảnh Hiên ngay lập tức.”

Quý Phi Nhi sợ hãi không dám cử động, vận mệnh có liên quan đến trời đấy, nàng nhỏ giọng cầu xin.

“Tiểu Bạch, ngày mai còn có chuyện phải làm, lỡ như thiếp không tới, chẳng phải làm chậm trễ chuyện của chúng ta sao? Hay là chờ sau khi trở về, chúng ta lại… Lại…” Mặt nàng đỏ bừng nói không ra lời, hơn nửa đêm không được ngủ, lại bị đưa đến đây, nàng cảm thấy thật hoang đường quá rồi.

Nhưng lúc nàng đang kháng nghị thì y phục trên người đã bị cởi ra nhanh chóng, hắn thì thầm bên tai nàng, giọng nói khàn khàn: “Yên tâm, tối nay ta sẽ không để nàng quá mệt mỏi, nhưng mà nàng phải nhớ kỹ, chờ lúc trở về Đế Hậu, vi phu muốn đòi lại lợi ích mà mình đáng được nhận lấy.”

Quý Phi Nhi còn chưa kịp phản ứng thì đã chìm vào nụ hôn sâu của hắn.

Dù sao thì, tiểu bạch thỏ cũng nên ngoan ngoãn bị sói xám ăn sạch sẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.