Edit: Thảo My
Quý Phi Nhi cố làm ra vẻ không chú ý nhắc tới: “Đúng rồi phụ vương, Cảnh Hiên biểu ca còn có trưởng công chúa cô cô đâu? Lần này ta trở lại, còn chưa được nói chuyện với hắn.”
Nguyệt Vô Tu vội vàng trả lời: “Cô cô của ngươi không có ở trong cung, nhưng mà Cảnh Hiên, hôm nay hắn đã tới rất sớm, sau khi thỉnh an ta, đã nói muốn đi tìm ngươi, xem trí nhớ của phụ vương ta này, thế nhưng lại quên nói việc này cho ngươi.”
“Cái gì, ngươi nói biểu ca lại đi tìm ta?”
Nguyệt Vô Tu nhíu nhíu mày, có chút kỳ quái trước kia nàng và Cảnh Hiên không phải thật tâm yêu nhau sao, bây giờ lại chủ động gọi hắn là biểu ca.
Ban đầu nàng và Cảnh Hiên yêu chết đi sống lại, nhưng mà Lưu Sương cũng thích Cảnh Hiên, dưới sự bức bách của Vương hậu, hắn để cho trưởng công chúa gây áp lực, khiến Cảnh Hiên và Nguyệt Phi Yên chia tay, nhất định phải làm cho hắn và Nguyệt Lưu Sương ở chung một chỗ.
Nhưng mà Cảnh Hiên trời sinh tính cố chấp, hơn nữa có tình cảm rất sâu với Nguyệt Phi Yên, nói gì cũng không chịu, thậm chí không tiếc làm trái mệnh lệnh của phụ mẫu. Sau này Vương Hậu uy hiếp Nguyệt Phi Yên, nói muốn nàng bất hòa chia tay Cảnh Hiên, nếu không sẽ giết mẫu thân của nàng, Nguyệt Phi Yên vì mẫu thân nhịn đau đoạn tuyệt với Cảnh Hiên. Sau này, truyền ra tin tức Cảnh Hiên say rượu cuối cùng lại ngủ cùng một chỗ với Lưu Sương, Cảnh Hiên là nhân tuyển làm phò mã không thể nghi ngờ.
Cảnh Hiên là thanh niên tài tuấn ở Hồ Tộc, từ nhỏ cố gắng tu luyện, hết sức chịu khó, pháp lực thâm hậu, thân phận tôn quý, cho nên được rất nhiều nữ tử xem trọng, Nguyệt Vô Tu dưới gối chỉ có hai nàng, không có nhi tử, cho nên Cảnh Hiên chính là nhân tuyển tốt nhất thừa kế vương vị Hồ Tộc sau này, Nguyệt Lưu Sương tự nhiên cũng muốn bám lấy hắn không thả.
Nhưng mà sau lại vừa nghe nói Nguyệt Phi Yên trở thành Đế hậu Yêu ma giới, nàng liền hoàn toàn ném Cảnh Hiên ra sau đầu, chạy đi Đế đô, làm mộng Đế hậu của nàng.
Nguyệt Vô Tu liếc mắt nhìn Túc Ly Mị ngồi ở một bên, cảm thấy vào lúc này Quý Phi Nhi nhắc tới Cảnh Hiên hết sức không ổn.
Bởi vì một đoạn tình lúc trước của Nguyệt Phi Yên và Cảnh Hiên cả Yêu ma giới đều biết, sau lại truyền ra Nguyệt Phi Yên trời sinh tính phóng đãng sau đó bị Cảnh Hiên chán ghét vứt bỏ, cuối cùng thanh danh mất sạch, hiện tại nàng đã thành Đế hậu, lại nhắc tới ở trước mặt Thương Mặc Tuyết là huynh đệ tốt của Túc Ly Mị, hiện tại vốn là muốn hạ độc hắn vào lúc hắn buông lỏng cảnh giác, tại sao có thể nhắc tới loại chuyện như vậy chứ?
Quý Phi Nhi đứng dậy muốn rời khỏi, nhưng mà Nguyệt Vô Tu lại ngăn cản nàng.
“Chắc hẳn sau khi Cảnh Hiên đi biết ngươi không có ở đó, sẽ rời đi, hoặc là hắn biết ngươi ở bên này, sẽ tìm đến gặp ngươi.”
Nếu như nàng vội vã muốn gặp Cảnh Hiên như vậy, khiến cho Thương Mặc Tuyết bất mãn, nàng sẽ không có cơ hội hạ độc hắn.
Quý Phi Nhi vẫn suy nghĩ muốn trở về, nàng biết, Cảnh Hiên đi phát hiện nàng không có ở đó, nhất định sẽ ở lại nơi đó đợi nàng, bởi vì bọn họ phải nói chuyện, nhưng tuyệt đối không thể để người ngoài biết.
Túc Ly Mị đưa cho nàng một ánh mắt, Quý Phi Nhi lập tức khéo léo nói: “Dạ, phụ vương, nữ nhi biết.”
Thâm trầm trên khuôn mặt già nua của Nguyệt Vô Tu lộ ra một tia cười hòa ái: “Từ nhỏ tình cảm của Phi Nhi và biểu ca của nàng đã tốt rồi, không nghĩ vậy mà lại gây ra một vài lời đồn đãi không tốt, kính xin Lang Vương không lấy làm phiền lòng.”
Túc Ly Mị cười lạnh một tiếng: “Đương nhiên sẽ không, tiểu vương làm sao dám sinh lòng nghi ngờ với Đế hậu chứ?”
Nguyệt Vô Tu gọi thị nữ: “Dâng trà.”
Sau khi nước trà rót xong, Nguyệt Vô Tu và Quý Phi Nhi đều bưng lên uống, nhưng Túc Ly Mị lại vẫn không nhúc nhích.
Nguyệt Vô Tu thấy một màn như vậy, trong lòng ngầm giật mình, không trách được Quý Phi Nhi nói chuyện khó làm, tính cảnh giác của hắn lại cao như vậy.
Hắn khách khí cười cười: “Lang Vương, chẳng lẽ là ngại trà này không ngon? Người tới. . . . . .” Hắn vừa mới chuẩn bị gọi thị nữ lại pha một ấm trà ngon, đã bị Túc Ly Mị ngăn cản.
“Không cần, gần đây Bổn vương không thích uống trà.”
Nguyệt Vô Tu híp híp mắt, hắn vặn hỏi thị nữ mỗi ngày đi đưa cơm, biết được tính cảnh giác của Thương Mặc Tuyết quả thật cực cao, dù gì cái gì cũng phải nhất nhất dùng châu nghiệm độc thử qua sau đó mới có thể dùng, châu nghiệm độc này chẳng những có thể đo được độc tính, thậm chí ngay cả đồ dùng lại cũng có thể kiểm nghiệm được, cho dù Hoàng vân thảo vô sắc không độc, chỉ là có thể che lại khí mạch của người, cũng chạy không thoát được mắt thần của châu nghiệm độc này.
Nguyệt Vô Tu liếc mắt nhìn ly trà bên cạnh hắn, ở trong đó, đích xác là có Hoàng vân thảo, thời điểm thị nữ châm trà, cái bình trà kia chính là có cơ quan, trà của bọn họ là bình thường, mà của Thương Mặc Tuyết đúng là có độc, nếu như hắn thật sự uống vào, hôm nay hắn (NVT) có thể trực tiếp lấy tính mạng của hắn (TML). Nhưng không nghĩ, Thương Mặc Tuyết lại cảnh giác như vậy, không thể dùng châu nghiệm độc kiểm tra, thì trực tiếp cự tuyệt không uống.
“Vậy thật là Bổn vương suy tính không chu toàn, vậy nếu không thì uống nước?”
“Không cần.”
Được rồi, Nguyệt Vô Tu biết, làm gì hắn đều sẽ cự tuyệt, cho nên không nói lại nữa, muốn hạ độc hắn, như vậy hi vọng cũng chỉ có thể đặt ở trên người Quý Phi Nhi.
Cảm thấy trình diễn không sai biệt lắm, Quý Phi Nhi liền cùng Túc Ly Mị đi ra ngoài.
Nàng một lòng muốn nhanh trở về tìm Cảnh Hiên hỏi rõ ràng, lúc này, đột nhiên có một thị nữ bộ dáng hốt ha hốt hoảng đuổi theo phía sau bọn họ.
“Nhị công chúa, Nhị công chúa. . . . . .”
Túc Ly Mị không có ý định để cho nàng đến gần, trên tay âm thầm xuống nội lực, Quý Phi Nhi vội vàng kéo hắn, để cho hắn không nên làm hành động thiếu suy nghĩ như vậy, bởi vì hiện tại, nàng còn có giá trị lợi dụng với Nguyệt Vô Tu, sẽ không động thủ với nàng, cho dù Lam Nguyệt hận nàng tận xương, cũng không đến mức tổn thương nàng vào lúc này.
Người thị nữ kia cuối cùng càng chạy càng gần, đi tới trước mặt bọn họ.
Quý Phi Nhi có chút cảm thấy quen mặt, giống như đã gặp qua ở nơi nào: “Ngươi. . . . . . Ngươi là ai?”
“Hồi Nhị công chúa, nô tỳ là thị nữ Liễu Nhứ bên cạnh Vương Hậu.”
Như thế làm Quý Phi Nhi có cảnh giác, nàng là người bên cạnh Lam Nguyệt, nàng muốn làm cái gì?
Dung mạo Liễu Nhứ xem ra ước chừng hơn ba mươi tuổi, nhưng mà Quý Phi nhi biết, ở Hồ Tộc, người không thể căn cứ dung mạo xem tuổi tác.
Nàng ta hốt hoảng nhìn bốn phía một lần, sau đó xông lại kéo tay nàng: “Nhị công chúa, có thể tìm một chỗ nói chuyện hay không.”
Túc Ly Mị vừa nhìn nàng lại còn dám đến gần, một tay một chưởng, nàng liền lùi về phía sau một bước té ngã trên đất: “Ngươi là người nào, đến gần Đế hậu làm cái gì?”
Thị nữ kia giãy giụa từ dưới đất bò dậy, thời điểm nhìn Quý Phi Nhi, đáy mắt đều là lệ quang: “Nhị công chúa, ta là bằng hữu của mẫu phi ngươi, ta là Liễu di, tới tìm ngươi muốn nói với ngươi một chút chuyện của mẫu phi ngươi.”
Cái gì, lại có liên quan với mẫu thân sao? Quý Phi Nhi vội vàng tiến lên, đỡ nàng tới, lại trách cứ nhìn Túc Ly Mị một cái, chỉ là một thị nữ mà thôi, không cần phải chuyện bé xé to như vậy, ra tay nặng như thế.
Hắn đã ra tay rất nhẹ rồi, nếu thật sự nặng đã trực tiếp mệnh tang tại chỗ.
“Thật xin lỗi, hắn có thể cho rằng ngươi là người xấu, cái đó. . . . . . Ngươi không sao chớ?” Nhìn mặt mũi thị nữ này hiền lành, thật không giống như một người xấu.
Liễu Nhứ không để ý bản thân đau đớn, vội vàng nói: “Nhị công chúa, nơi này không tiện nói chuyện, ta là lén chạy ra ngoài một chút, hiện tại nhanh đi một nơi an toàn thôi.”
Quý Phi Nhi khó xử liếc mắt nhìn Túc Ly Mị: “Vậy thì, dẫn nàng trở về chỗ chúng ta ở đi.”
Bằng không ở Vương Cung Hồ Tộc này, còn có nơi nào là an toàn chứ?
. . . . . .
Lúc này, Cảnh Hiên xác thực ở trong tẩm cung Quý Phi Nhi, Mẫu Đơn đang chiêu đãi của hắn.
Thời điểm mới tới, Quý Phi Nhi không có ở đây, người ra ngoài tiếp đãi chỉ có Mẫu Đơn, thời điểm Mẫu Đơn nhìn thấy hắn cũng không nhận ra thân phận của hắn, bởi vì tiệc tối hôm đó nàng cũng không tham gia, cái tên Cảnh Hiên này, cũng chỉ là nghe nói từ trong miệng Thương Mặc Tuyết và Quý Phi Nhi mà thôi.
Chẳng qua là cảm thấy nam tử thanh tú tuấn mỹ này, cư xử cũng khiêm tốn
lễ phép, Mẫu Đơn đầu tiên nhìn hắn cũng có hảo cảm.
Nhưng mà nghe nói hắn là đến tìm Quý Phi Nhi, trong lòng nàng ghen ghét không dứt, tại sao tất cả nam nhân đều hướng về Quý Phi Nhi, hiện tại tới Hồ Tộc thật vất vả xuất hiện một nam đẹp mắt, lại cũng đến tìm Quý Phi Nhi.
Mặc dù trong lòng hết sức bất mãn, nhưng mà nàng vẫn muốn duy trì hình tượng đoan trang, sau đó đón hắn vào.
Sau lại mới biết được, tên của mỹ nam này, chính là Cảnh Hiên, tình lang trước kia của Nguyệt Phi Yên, a. . . . . . Tới thật đúng lúc.
Cảnh Hiên uống một hớp trà Mẫu Đan pha, lúc rỗi rãnh thì nói chuyện phiếm với nàng: “Mẫu Đơn cô nương, nhìn ngươi xinh đẹp như hoa, khí độ bất phàm, làm sao có thể chỉ là một thị nữ?”
Trong lòng Mẫu Đơn lại hết sức bất mãn, nàng dĩ nhiên không thể nào là một thị nữ, nhưng mà hết cách rồi, nàng lại lấy thân phận thị nữ Đế hậu tới.
“Hết cách rồi, ai bảo thân phận ta thấp kém, chính là mệnh làm thị nữ.”
Cảnh Hiên cười cười: “Chỉ là cũng may, ngươi gặp được chủ nhân tốt như Phi Yên, nhìn đồ ngươi mặc trên người cũng có thể thấy được, nàng đối với ngươi rất tốt, nhất định là coi ngươi là tỷ muội tri kỷ.”
Thân thể Mẫu Đơn cứng đờ, nàng lại bị người ta cho là như thế, đáng chết, nàng muốn tự mình cố gắng thực hiện, làm sao có thể ăn mặc đều dựa vào Quý Phi Nhi, người này thật là quá coi thường nàng, nhưng mà nàng cũng không thể biểu lộ ra không chút nào bất mãn: “Đúng vậy, Đế hậu xác thực đối với ta rất tốt.”
“Ta đã nói, Phi Yên tâm địa thiện lương, đối với bất kỳ người nào cũng tốt, ngươi cũng xem như vận khí rất tốt.”
Mẫu Đơn mượn cơ hội nói: “Trước nghe nương nương nói đến, tình cảm của ngươi và nàng, sau khi ta nghe xong lại cảm thấy hối tiếc thở dài, hiện tại nhìn thấy ngươi, có thể hiểu tại sao nương nương nàng lại đối với ngươi nhớ mãi không quên rồi.”
Hai mắt Cảnh Hiên sáng lên: “Ngươi nói cái gì? Nàng vẫn nhớ ta?”
“Cái này dĩ nhiên rồi, ta chính là thị nữ thiếp thân của nương nương, có vài lần sau khi nàng ngủ, ta còn nghe nàng gọi tên ngươi.”
Cảnh Hiên càng thêm mừng rỡ như điên, hắn biết, Phi Nhi của hắn vẫn còn yêu hắn, sở dĩ đêm hôm đó nàng nói những lời tuyệt tình như vậy, nhất định là bởi vì nàng còn đang tức giận. Bởi vì hắn cảm thấy Mẫu Đơn là thị nữ thiếp thân của Quý Phi Nhi, hơn nữa mang theo nàng tới Hồ Tộc khẳng định cũng bởi vì tin tưởng nàng, cho nên ở trước mặt Mẫu Đơn cũng không có quá nhiều kiêng kỵ.
“Vậy nàng ở Đế Cung trôi qua như thế nào, Đế Quân đối nàng tốt không?”
Mẫu Đơn cúi đầu, vẻ mặt bi thương, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
Cảnh Hiên lập tức khẩn trương: “Tại sao có thể như vậy, Phi Yên rõ ràng nói nàng trôi qua rất tốt.”
“Đó là nương nương không muốn làm cho ngươi lo lắng, cho nên mới phải nói như vậy thôi.”