Edit: Tử Liên Hoa 1612
Sáng sớm thức dậy, Mẫu Đơn nhìn dáng đi quái dị của Quý Phi Nhi, vô cùng tò mò: “Muội làm sao vậy?”
“A...... Chắc là, chắc là tối hôm qua ngủ không ngon nên eo mỏi lưng đau.”
Eo mỏi lưng đau cái quỷ gì chữ, rõ ràng nàng nàng bị đau mông, dĩ nhiên Quý Phi Nhi không thể nói ra lời này, nếu không sẽ mất thể diện chết.
Túc Ly Mị đáng ghét, không phải tối hôm qua đã dùng pháp thuật trị thương giúp nàng sao, sao sáng nay thức dậy lại àng đau hơn vậy, không phải là hắn cố ý đấy chứ.
Lúc cùng ăn sáng, Túc Ly Mị nhìn dáng đi quái dị của nàng, lộ ra nụ cười thản nhiên.
Quý Phi Nhi tức giận, không nhìn hắn cái nào, hầm hừ cúi đầu ăn cơm.
Mẫu Đơn nhìn hai người ‘mắt đi mày lại’, trong lòng ngầm cảm thấy kỳ quái, cuối cùng chỉ cho là bởi vì Quý Phi Nhi quyến rũ Thương Mặc Tuyết mới khiến hắn có phản ứng như vậy, nếu không thì tại sao hắn vừa nhìn thấy Cảnh Hiên đã tức giận mãnh liệt như vậy?
“Phi nhi, hôm nay có chuyện gì phải làm không?”
Quý Phi Nhi nuốt một ngụm canh. “Tạm thời không có, đợi ngày mai rồi hãy nói, không phải bọn họ bắt ta hạ độc Mặc Tuyết sao, nếu ta ra tay quá nhanh, nhất định bọn họ sẽ nghi ngờ, hơn nữa ta cũng lo lắng, bọn họ căn bản sẽ không tuân thủ cam kết, cho nên trước tiên ta nhất định phải quấn lấy phụ thân, hỏi cho ra tung tích của mẫu thân.”
Nghe Liễu Nhứ nói nàng đã hiểu rõ, chỗ Vương Hậu là một tử môn, ra tay từ chỗ bà ta là hoàn toàn vô ích, mấu chốt vẫn là Nguyệt Vô Tu.
“Nhưng cứ tiếp tục kéo dài như vậy, vương phi có thể bị nguy hiểm không?”
Quý Phi Nhi thở dài. “Ta thấy chắc không sao đâu, mẫu thân đã bị Vương Hậu nhốt nhiều năm, nếu Vương Hậu thật sự muốn giết bà thì đã giết từ lâu, bây giờ chỉ đơn giản là đang nghĩ hành hạ bà mà thôi. Chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, trừ phi hoàn toàn nắm chắc, nếu không ngược lại còn hại tới mẫu thân.”
“Ai, nếu có thể cứu bà ấy ra ngoài nhanh một chút thì thật tốt, đợi sau khi trở về, dưới sự bảo vệ của Mị sẽ không có ai làm khó dễ bà ấy nữa.”
“Nhưng bây giờ chúng ta vẫn không biết rốt cuộc mẫu thân bị giam ở chỗ nào, nếu không ta cũng không cần tạm nhân nhượng vì lợi ích chung như vậy, một lòng tìm cách nịnh bợ bọn họ, để cho bọn họ buông lỏng cảnh giác.” Thật là oan uổng quá, lấy tính cách của nàng, gặp phải lọi người vô sỉ hèn hạ như Nguyệt Vô Tu với Lam Nguyệt sẽ tiến lên mắng to một trận, mắng cho bọn họ máu chó đầy đầu, nhưng cố tình bọn họ lại là người thân của thân thể này, thật là bực bội muốn chết rồi.
Nguyệt Phi Yên trước đây chỉ là một công chúa không được sủng ái, cuộc sống ở Hồ Tộc còn không bằng thị nữ, từ nhỏ không có mẫu thân chăm sóc, thậm chí ngay cả người mình thích còn bị người khác cướp đi, danh tiếng mất hết, cuộc sống như thế thật là sống không bằng chết.
Chỉ là không sao, hiện tại nếu Quý Phi Nhi nàng đã đến nơi này, nhất định sẽ thay đổi số mạng của thân thể này, khiến tất cả những ai dám gây khó dễ, tính toán nàng trả giá thật lớn.
Túc Ly Mị ưu nhã vuốt ve cây quạt, làm bộ như lơ đãng nhắc tới: “A, đêm qua thuộc hạ đi trước điều tra có bẩm báo, đã phát hiện một nơi rất đáng ngờ trong Vương Cung, rất có thể vương phi đang ở chỗ đó.”
“Cái gì? Tại sao ngươi không nói sớm!” Quý Phi Nhi suýt chút nữa đã nhảy dựng lên.
“Đúng vậy, Mặc Tuyết, coi như huynh giận Phi Nhi cũng không thể lấy chuyện của mẫu thân muội ấy nói giỡn.”
Túc Ly Mị không chút để ý liếc họ một cái. “Sáng sớm hôm nay ta cũng mới biết, nếu như nói trước, chỉ sợ ngay cả đồ ăn sáng các ngươi cũng không ăn nổi nữa.”
Lấy tính tình của Quý Phi Nhi, quả thật rất có thể sẽ làm như vậy, bởi vì trong lòng nàng không nhịn được chuyện gì, dù chỉ một chút chuyện nhỏ cũng khiến cho nàng ăn ngủ không yên.
“Vậy bây giờ ngươi mau nói, mẫu thân đang ở chỗ nào?”
“Hiện tại...... Vẫn chưa quá chắc chắn, chỉ là có thể mà thôi, bởi vì những thủ hạ kia cũng chưa từng nhìn qua khuôn mặt của Vương phi, chưa khẳng định là bà ấy.”
Quý Phi Nhi có chút chán nản, đừng nói bọn họ, chính nàng cũng không biết bộ dạng vương phi thế nào.
“Vậy trước hết huynh cứ nói mẫu thân ở chỗ nào, sau đó chúng ta bàn xem nên làm như thế nào.”
Túc Ly Mị gấp quạt, lạnh nhạt nói ra hai chữ: “Lãnh cung.”
“Cái...... Cái gì? Sao lại có thể như vậy? Nghe nói Hồ vương chỉ có hai phi tần là Vương Hậu và vương phi, lãnh cung đã hoang phế từ lâu, hơn nữa nếu Vương Hậu muốn hành hạ vương phi thì phải giữ ở bên cạnh mới có thể liên tục hành hạ.” Mẫu Đơn cảm thấy vô cùng kỳ quái.
“Trước đây chúng ta đều nghĩ như vậy nên chỉ tập trung lục soát ở tẩm điện của vương hậu và các cung điện gần đó, nhưng tra mãi cũng không có kết quả gì, vì vậy không thể làm gì khác hơn là mở rộng phạm vi lục soát, sau đó phát hiện điểm đáng nghi. Nghe nói sâu trong lãnh cung có cơ quan trùng điệp (tầng tầng lớp lớp), bảo vệ nghiêm ngặt, nếu chỉ là một lãnh cung hoang phế thì đâu cần tốn công tốn sức như vậy? Cho nên rất có thể vương phi đang ở trong đó.”
“Có thể gì chứ, ta thấy nhất định là đúng rồi, Liễu di từng nói mẫu thân bị giam giữ trong cung, tìm khắp những chỗ khác đều không có, vậy nhất định chính là chỗ đó, chúng ta mau đi cứu người, nhanh lên.”
“Đừng kích động, cứu người là có thể, nhưng một khi phát hiện ra vương phi mất tích, những thủ vệ kia sẽ nhanh chóng báo cáo cho Nguyệt Vô Tu, đến lúc đó là to chuyện rồi. Mục đích của chúng ta khi tới đây lần này không đơn thuần chỉ là vì cứu người mà còn phải vạch trần âm mưu của Nguyệt Vô Tu, giải quyết ông ta tại chỗ, bằng không chuyện Bổn vương đưa vương phi của ông ta đi, về tình về lý đều không hợp.”
“Xem ta này, nóng lòng quá mà quên mất chuyện quan trọng như vậy, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?” Lần này tới đây, mặc dù bọn họ dẫn theo một đội thị vệ tinh anh, còn có Túc Ly Mị ở bên cạnh bảo vệ, nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của Hồ Tộc, đến lúc đó Nguyệt Vô Tu cho người bao vây bọn họ thì gay to. Túc Ly Mị là một Đế Quân tốt, cảnh hắn không muốn nhìn thấy nhất chính là đại khai sát giới, Nguyệt Vô Tu dĩ nhiên là đáng chết, nhưng nhất định cũng phải giữ được Hồ Tộc.
“Đừng lo lắng, đương nhiên là tiếp tục kế hoạch hạ độc, khiến Nguyệt Vô Tu không hề phòng bị, cho rằng có thể giết chết Bổn vương, đến lúc đó nhất định Bổn vương sẽ khiến cho ông ta chỉ có tới mà không có về.”
Quý Phi Nhi gật đầu một cái, có Túc Ly Mị ở cạnh, nàng cũng không cần lo lắng hãi hùng, tin tưởng hắn có thể xử lý tốt mọi chuyện.
Nhưng đúng lúc này, Mẫu Đơn ở bên cạnh lại nói lên nghi ngờ của mình: “Mặc Tuyết, chẳng phải trước đây huynh nói Hồ Vương đang tu luyện một loại công lực vô cùng âm tà sao, còn nói nếu ông ta thật sự tu luyện thành công, ngay cả huynh cũng chưa chắc đã là đối thủ của ông ta, huynh có thể đánh thắng ông ta sao?”
Ả vẫn tương đối lo lắng cho mạng nhỏ của mình, ả không muốn chết.
Quý Phi Nhi có chút không biết nên nói gì, mặc dù nàng biết thật ra Thương Mặc Tuyết trước mắt là Túc Ly Mị, nhưng Mẫu Đơn không biết, Túc Ly Mị lại không để cho nàng nói ra sự thật, bây giờ Mẫu Đơn hỏi thế, nàng cũng không biết phải trả lời thế nào.
Túc Ly Mị lạnh lùng nhìn ả một cái. “Ta tự có biện pháp.”
Mẫu Đơn có chút uất ức, cắn cắn môi, từ trước tới giờ Thương Mặc Tuyết chưa từng đối xử với ả như vậy.
Cho dù vô cùng nghi ngờ vì sao tính cách Thương Mặc Tuyết có thay đổi lớn như vậy, nổi lòng ghen tỵ muốn quấy phá, ả ta đổ mọi nguyên nhân lên người Quý Phi Nhi, hoàn toàn không ngờ Thương Mặc Tuyết đã không phải là Thương Mặc Tuyết mà là một người khác.
Người có tu vi cao có thể nhìn thấy ảo thuật của người có tu vi thấp hơn, pháp lực của Mẫu Đơn ăn bản là không cùng một cấp bậc với Túc Ly Mị, vì thế không nhìn ra cũng là chuyện rất bình thường.
“Vậy thì tốt, hôm nay nhiệm vụ của chúng ta chính là phải nghĩ ra một kế hoạch hành động thật toàn vẹn cho ngày mai, ngày mai, là một trận chiến vô cùng quan trọng.”
... ...
Ban đêm, trong tẩm điện xa hoa, Hồ vương Nguyệt Vô Tu và Vương Hậu đang ngủ say trên giường lớn.
Không biết thế nào, tối nay ông ta lại nằm mơ một giấc mơ, mơ thấy năm đó ông ta quen với một tiểu nữ hài.
Chưa nói tới vị trí Đế Quân khiến người ta nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, chạm tay có thể bỏng, ngay cả vị trí Hồ Vương này cũng là năm đó Nguyệt Vô Tu phải trải qua cuộc tranh giành đoạt vị tàn khốc, giết huynh thí đệ (thí: giết) mới ngồi lên được, cũng là từ đó trở đi, tính cách của ông ta đã định trước là sẽ tàn nhẫn thô bạo.
Nhưng con người dù có u ám tới đâu, trong lòng cũng có một góc mềm yếu.
Từ nhỏ Nguyệt Vô Tu đã yếu ớt nhiều bệnh, thân phận của mẫu phi lại thấp kém, ở trong cung cũng không có ai ủng hộ, cho nên ông ta chỉ có thể dè dặt mà sống, sau đó mẫu phi qua đời, ông ta càng bị huynh đệ của mình và các phi tần khác tìm mọi cách ngược đãi, muốn đưa ông ta vào chỗ chết.
Cho tới khi ông ta không chịu nổi cuộc sống như thế nữa thì trốn ra khỏi Vương Cung.
Bởi vì yếu ớt nhiều bệnh, cũng không có tu vi gì, cho nên dù đã sống mấy ngàn năm, vẻ ngoài của ông ta cũng chỉ như thiếu niên mười hai mười ba tuổi.
Ông ta liên tục chạy trốn, phía sau lại có truy binh, trong lòng bi thương, chẳng lẽ lần này thật sự phải chết sao?
Có thể do ẩn nhẫn quá lâu đã khơi dậy oán giận trong lòng ông ta, ông ta thề, lần này nếu có thể sống sót, nhất định ông ta phải phản kích, khiến những kẻ từng tổn thương mình phải trả giá thật lớn.
Về sau, ông ta chạy vào dinh thự của một trọng thần Hồ Tộc, nhưng truy binh phía sau lại đuổi sát không buông, bắt đầu trắng trợn điều tra trong phủ.
Ông ta cắn răng một cái, xông vào một căn khòng giống như khuê phòng của thiếu nữ, sau đó quấy rầy bóng người nho nhỏ đang ngủ trưa trên giường.
Nữ hài này chỉ tầm bảy tám tuổi, phấn điêu ngọc trác (trắng nõn, mềm mịn), khéo léo đáng yêu, khi trưởng thành nhất định sẽ là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Khi cặp mắt xinh đẹp mở ra, nữ hài nhìn thấy trong phòng mình bõng xuất hiện một thiếu niên dính đầy bụi đất, bẩn thỉu dơ dáy thì vô cùng hoảng sợ, vừa mới chuẩn bị khóc ra thành tiếng, thiếu niên lập tức tiến lên bịt miệng nữ hài, còn lấy chủy thủ ra uy hiếp: “Nếu ngươi dám kêu thành tiếng, ta sẽ lập tức giết ngươi.”
Nữ hài bị dọa sợ, vội vàng gật đầu, cặp mắt to trong suốt vô tội nhìn tiểu ca ca trước mặt.
Mặc dù trên mặt bẩn thỉu, tóc tai rối bời, y phục rách tả tơi, lại còn có vết máu, nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là một thiếu niên thanh tú.
Lúc này, đột nhiên ngoài cửa phòng truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, thiếu niên nhíu mày, vội vàng ghìm chặt nữ hài kéo lên giường cùng mình, trùm chăn lên cả hai, sau đó buông cả màn xuống, vừa làm xong mọi thứ, cửa phòng đã bị mở ra, tim ông ta thót lên tới cổ họng.
“Đại tiểu thư, trong phủ có thích khách xâm nhập, vì an toàn của người, thuộc hạ mạn phép vào hỏi, tiểu thư có thấy thích khách nào không?”
Ánh mắt của thiếu niên vô cùng tàn nhẫn, nếu không buông nữ hài ra, nhất định những người đó sẽ nghi ngờ tiến vào lục soát, nhưng nếu buông ra, ngộ nhỡ nữ hài này sợ hãi kêu, chẳng phải ông ta cũng phải chết sao?
Đáng chết, chẳng lẽ hôm nay Nguyệt Vô Tu thật sự phải chết ở đây sao? Ông ta không cam lòng!