Ma Phi Gả Đến: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng

Chương 63: Chương 63: Chương 62: Tình thế hoàn toàn chuyển biến.




Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ

“Thật sự không có, bởi vì Phi Yên biết phu vương hận Thương Mặc Tuyết thấu xương, chỉ hận không thể tự tay giết hắn, cho nên nữ nhi giữ lại mạng cho Thương Mặc Tuyết, hiện nay hắn ta đã hoàn toàn không thể phản kháng, phụ vương nói với công lực của Thương Mặc Tuyết thì chỉ có thể khắc chế hắn ta một canh giờ, con vội chạy tới đây báo cho phụ vương biết để tự mình đi giết Thương Mặc Tuyết.”

“Ha ha, thật là nữ nhi ngoan của bổn vương, vậy con có thể nói rõ hơn một chút, Thương Mặc Tuyết cảnh giác mạnh mẽ như vậy, làm sao con có thể thành công?”

Quý Phi Nhi biết Nguyệt Vô Tu đa nghi nên nhất định sẽ hỏi, bởi thế nàng cũng đã suy nghĩ lời giải thích, nàng bày ra ánh mắt phẫn uất: “Quả nhiên Thương Mặc Tuyết không dễ hạ thủ, cuối cùng bất đắc dĩ con… không thể làm gì khác hơn là hy sinh sự trong sạch của mình để dùng mỹ nhân kế, lúc đó mới lừa hắn ăn điểm tâm, phụ thân, tên khốn đó dám khi dễ nữ nhi, người phải chủ cho con.”

“À… Thì ra là như vậy.” Nguyệt Vô Tu nhìn về phía Mẫu Đơn, Mẫu Đơn cũng gật đầu với hắn.

“Đúng vậy Đại Vương, Quý Phi đã hao tổn tâm huyết rất nhiều vì ngài đó.”

Quý Phi Nhi lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Phụ vương, tâm nguyện duy nhất của nữ nhi chính là được đoàn tụ với mẫu thân, bây giờ người có thể để con gặp mặt mẫu thân một lần được không?”

“Ha ha, dĩ nhiên có thể. Vương Hậu, nàng ở lại đây cho người đưa Vương phi ra đi, hiện tại bổn vương tự mình đi giết Thương Mặc Tuyết, sau đó tiến vào Đế Cung, lần này, chúng ta tuyệt đối không còn lo lắng gì nữa rồi.”

“Vâng, Đại Vương, bây giờ nô tì sẽ đưa Vương phi muội muội ra ngoài.” Lam Nguyệt giả bộ nói, sau khi Nguyệt Vô Tu rời đi thì vung tay lên, “Người đâu, dẫn người tới.”

Quý Phi Nhi hơi kinh ngạc, tối qua Vương phi còn bị nhốt ở lãnh cung, bây giờ đã được mang tới nơi này sao?

Làm sao có thể? Bọn họ không thể biết hôm nay mình sẽ tới đây mà, làm sao cảm giác giống như bọn họ đang chờ nàng tới vậy.

Quý Phi Nhi còn đang nghi hoặc trong lòng thì đột nhiên Vương Hậu nở nụ cười.

Với tính tình của Lam Nguyệt, mấy ngày nay nàng cũng đã hiểu rõ rồi, bà ta hận mình thấu xương, mỗi lần gặp mặt cũng tuyệt đối không che giấu sự chán ghét của mình với nàng, hận không thể thẳng tay giết chết nàng cho hả giận, nhưng hôm nay mặt bà ta lại lộ ra nụ cười khiến người khác sợ hãi, chuyện gì xảy ra?

“Phi Yên à, dù gì ta cũng là đích mẫu của ngươi, cho nên nhất định ta sẽ hết lòng làm theo cam kết để ngươi nhìn thấy mẫu thân của mình, nhưng mà trước đó ta muốn ngươi thấy một người.”

Rất nhanh sau đó có hai người mang một thi thể đi vào, người của giới yêu ma vừa chết thì sẽ không hiện chân thân ngay lập tức, phải đợi một ngày một đêm tinh khí tiêu tán hoàn toàn thì mới có thể hiện nguyên hình, cho nên Quý Phi Nhi chỉ thấy một nữ nhân tóc tai bù xù, bởi vì bị tóc che hơn phân nửa, thêm vào đó trên người đầy vết máu nên trong khoảng thời gian ngắn nàng không thể nhận ra đây là ai.

“Vương Hậu, đây là ý gì?” Nàng không hiểu nhìn Lam Nguyệt, bàn tay trong tay áo nắm chặt lại, đáng chết, không phải là giết chết Vương phi rồi chứ? Chẳng lẽ đây chính là Vương phi sao?

“Không có gì, đừng vội như vậy, không thể nào là nương của ngươi đâu, chỉ là một thị nữ bên trong tẩm điện của ta thôi.”

Quý Phi Nhi thở phào nhẹ nhõm, được rồi, không phải là tốt rồi.

“Chẳng lẽ ngươi không muốn biết nàng ta là ai sao?”

Quý Phi Nhi nghi ngờ nhìn bà ta, hiện tại không biết Vương Hậu kia đang tính toán điều gì trong bụng, nếu không phải Vương Phi thì để nàng nhìn làm gù.

Dưới cái nhìn chăm chú của Lam Nguyệt, nàng đánh bạo tiến lên phía trước vén tóc nữ nhân kia ra, lúc thấy rõ dung mạo của nàng ta thì lập tức thét lên kinh hãi: “Nàng…”

Tại sao có thể như vậy?

Lam Nguyệt cười ha ha: “Quả nhiên ngươi biết nàng ta.”

Quý Phi Nhi đứng dậy, chịu đựng lửa giận trong lòng cố làm như không biết: “Phi Nhi không hiểu ý của Vương Hậu, sao lại đưa ta xem xác của một tỳ nữ?”

Nàng phải tỉnh táo, nàng còn phải cứu Vương Phi, tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ được, nhẫn nhịn lâu như vậy, không thể đổ vỡ trong chốc lát.

“Tỳ nữ này chạy đến chỗ của bổn cung với Đại Vương, nói mấy lời đại nghịch bất đạo, bảo rằng mục đích ngươi về lần này là để cứu Tố Hoa, hơn nữa còn nói dối chúng ta, thong đồng với ngoại địch mưu hại bổn cung cùng phụ thân của ngươi, ngươi nói miệng lưỡi thị phi như thế, chúng ta có thể cho phép sao? Cho nên chỉ có thể ban chết, cũng để Quý Phi Nhi ngươi xem, kết quả của kẻ đối nghịch chúng ta.”

Trong lòng Quý Phi Nhi cả kinh, ý bà ta là gì? Trong lòng nàng có dự cảm xấu, chẳng lẽ kế hoạch là bị người ta biết sao?

Liễu Nhứ lại dùng khổ nhục kế để thâm nhập vào nội bộ của mình sao?

Không, việc này… Sao có thể chứ? Rõ ràng Liễu Nhứ nói là hảo tỷ muội của Vương Phi, sao có thể làm ra chuyện phản bội thế này?

Nhìn vẻ mặt đắc ý của Lam Nguyệt, thật sự nàng có chút không xác định được.

Lúc này, đột nhiên Lam Nguyệt thay đổi sắc mặt, vỗ bàn một cái: “Nguyệt Phi Yên lớn mật, còn không mau quỳ xuống nhận lấy cái chết, tiện nhân này lại dám thông đồng với người ngoài hãm hại phụ thân của ngươi, thật đáng tội chết vạn lần, hôm nay bổn cung tuyệt đối không dễ dàng tha cho ngươi đâu.”

Lời đã nói, việc đã quyết, làm sao Quý Phi Nhi không hiểu thế cuộc trước mắt chứ, thì ra kế hoạch của nàng đã bị người ta biết hết.

Nhưng nàng không hiểu, làm sao có thể chứ? Người biết rõ kế hoạch chỉ có nàng, Mẫu Đơn cùng Túc Ly Mị, Liễu Nhứ cùng Cảnh Hiên cũng có thể xem như là người hiểu rõ tình hình, coi như không biết nàng muốn làm gì cũng có thể hiểu rõ động cơ của nàng.

Chẳng lẽ đúng như lời của Lam Nguyệt, Liễu Nhứ là tên phản đồ sao?

Nàng lạnh lùng nhìn bà ta: “Liễu Nhứ là do ngươi cố tình phái tới gần ta?”

“A… Đúng thế thì sao? Không có chiêu khổ nhục kế đó thì làm sao biết rõ âm mưu của các ngươi chứ? Ngươi xem bổn cung với phụ thân ngươi là kẻ ngốc sao?”

Thật ra thì đây là do Mẫu Đơn bảo bà ta nói, như thế thì nàng ta sẽ trong sạch, nếu chuyện bại lộ, Nguyệt Vô Tu cùng Lam Nguyệt nói mọi chuyện ra thì còn có Liễu Nhứ làm bia đỡ đạn, nàng sẽ không lo lắng gì.

“Đã như vậy, tại sao ngươi lại giết Liễu Nhứ?” Nàng vẫn cảm thấy có chuyện không đúng, nhưng không thể nói rõ được.

“Bởi vì giá trị lợi dụng đã hết, kẻ vô dụng tì đáng chết.”

Quý Phi Nhi nhìn vết thương đầu máu trên người Liễu Nhứ thì cảm thấy cô cùng chói mắt, nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng ta: “Liễu di, ta tín nhiệm ngươi như vậy, sao lại phản bội ta chứ?”

“Liễu Nhứ chính là người bên cạnh của bổn cung, làm sao có thể làm việc cho ngươi? Là chinh ngươi quá ngu xuẩn mới có thể trúng kế của bổn cung.”

Mẫu Đơn làm bộ làm tịch đi lên trước đỡ nàng dậy, “Phi Yên, không phải ngươi nói kế hoạch sẽ không thể thất bại sao, tại sao trở nên như vậy? Mặc Tuyết ở bên kia sẽ ra sao? Ta thấy nhất định phụ thân của ngươi đã có chuẩn bị rồi, ta lo cho an toàn của Mặc Tuyết quá.”

Chỉ cần Thương Mặc Tuyết chết thì đồng nghĩa với “chiến tranh” kết thúc, những thị vệ tinh anh kia không thể chịu nổi đòn này được.

Nàng cố ý nói như vậy để nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ của Quý Phi Nhi, cho tới nay nàng ta luôn có lòng tin như vậy, thật chói mắt, dáng vẻ cao cao tại thượng khiến Mẫu Đơn không cam lòng, nhất định nàng ta phải thấy cảnh Quý Phi Nhi chật vật.

Không nghĩ tới chẳng những Quý Phi Nhi không sợ hãi mà còn đứng thẳng người: “Mẫu thân của ta ở đâu, giao bà ấy ra đây.”

“Trước khi ngươi chết, bổn cung sẽ thỏa mãn tâm nguyện này của ngươi, hôm nay ta sẽ để mẹ con các ngươi chết cùng một chỗ.”

Lam Nguyệt cười ngông cuồng, bà vỗ tay một cái thì lập tức có hai gã thị vệ dìu một nữ nhân yếu đuối đi vào, nửa bên mặt của bà ta có vết sẹo đáng sợ.

Mặc dù cho tới bây giờ chưa từng gặp mặt nhưng lần đầu tiên nhìn thấy, cảm giác mãnh liệt trong lòng đã cho nàng biết đây chính là mẫu thân của mình, Vương Phi Tố Hoa.

Nàng lập tức chạy tới tức giận nói: “Còn không mua buông ra.”

Ngay cả thị vệ cũng bị dáng vẻ lúc bấy giờ của nàng làm cho hoảng sợ, vội vàng buông Tố Hoa ra, bà ấy lập tức ngã xuống đất.

“Mẫu thân, mẫu thân, người làm sao vậy? Con là Phi Nhi đây, người mau mở mắt nhìn con đi.” Không phải tối qua còn rất khỏe sao, còn có thể nói chuyện, nghe cũng không thấy có vấn đề gì, làm sao lại trở nên như vậy?

Gọi một lúc lâu nhưng Tố Hoa cũng không phản ứng, chẳng qua sắc mặt trắng bệch đáng sợ… Không lẽ bà ấy… chết rồi chứ?

Quý Phi Nhi đưa tay xem xét hơi thở, cũng còn thở nhưng rất yếu.

Rốt cuộc nàng tức giận: “Ngươi đã làm gì mẫu thân của ta?”

“Ngươi nên biết, Hồ tộc giỏi về việc chế luyện chất độc, nếu Vương Phi không cẩn thận ăn phải cái gì đó, bổn cung không dám bảo đảm đâu.”

Mẫu Đơn cũng vội vàng đi tới nắm tay Tố Hoa xem xét, vẻ mặt hoảng sợ: “Ngay cả mạch cũng yếu như thế, Phi Nhi, xem ra nương của ngươi không sống được rồi.”

“Câm miệng.” Hiện tại Quý Phi Nhi không muốn nghe những lời như thế, sống với Mẫu Đơn thời gian dài như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nàng nói chuyện không khách khí với Mẫu Đơn như thế.

Đáng chết, lại dám dùng giọng điệu như thế quát mình, trong lòng Mẫu Đơn phẫn hận vô cùng, chỉ hận không thể tự tay kết thúc tính mạng của Quý Phi Nhi ngay lúc này.

Mẫu Đơn bày ra gương mặt oan ức: “Phi Nhi, thật xin lỗi… Không phải ta cố ý, chẳng qua ta nói sự thật thôi mà.”

Quý Phi Nhi cảm thấy mình luống cuống, nhìn thấy Mẫu Đơn như vậy thì vội vàng xin lỗi: “Người nên nói xin lỗi là ta, nhìn thấy mẫu thân như vậy, ta quá lo lắng thôi, ngươi nói nên làm gì bây giờ?”

“Chỉ có thể bảo bọn họ nhanh chóng đưa thuốc giải thôi.”

Quý Phi Nhi lạnh lùng nhìn Lam Nguyệt: “Rốt cuộc ngươi hạ độc gì với mẫu thân của ta?”

“A… Hiện tại ngươi nên lo cho bản thân mình một chút đi, dù sao ngươi cũng sẽ chết nhanh thôi, còn mơ tưởng cứu mẫu thân sao? Bổn cung có lòng từ bi, để mẹ con hai người chết cùng một chỗ. Về phần Lang Vương thì sẽ chôn theo các ngươi, trên đường hoàng tuyền các ngươi sẽ có bạn rồi.”

Nhìn Lam Nguyệt ngông cuồng như vậy, Quý Phi Nhi vô cùng tức giận nhưng nàng cũng cười lạnh: “Tốt nhất ngươi đừng nên đắc ý quá sớm, cuối cùng ai chết trong tay ai còn chưa biết được, chúng ta cùng chờ xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.