Ma Phi Gả Đến: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng

Chương 73: Chương 73: Chương 72: Mẫu Đơn lén lút




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Beta: Thảo My

Ban đêm, Quý Phi Nhi đang chìm đắm trong bi thương, vừa nghĩ tới ngày mai chính là kỳ hạn cuối cùng, Tố Hoa sẽ bị độc phát mà chết, nàng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Đe dọa cám dỗ đều dùng, ngày ngày để cho người đi thương lượng, nhưng Nguyệt Vô Tu quyết tâm không chịu giao ra thuốc giải, còn nói cho dù chết cũng sẽ không để cho bọn họ sống dễ chịu, tại sao lại có người ích kỷ như thế chứ?

Túc Ly Mị không biết an ủi nàng thế nào, điều có thể làm là chỉ có thể ở bên người giúp đỡ nàng, an ủi nàng.

Suốt đêm, bọn họ đều không ngủ, dưới tình huống này sao có thể ngủ được đây?

Trời, sắp sáng rồi!

Đột nhiên, Túc Ly Mị mở to hai mắt, cảnh giác giống như phát hiện ra cái gì đó, sau đó ngồi dậy, nhìn phương hướng ngoài cửa.

“Sao thế?” Quý Phi Nhi tò mò nhìn hắn, chẳng lẽ hắn nghĩ ra cách cứu Tố Hoa rồi hả?

Không ngờ Túc Ly Mị lại làm một động tác chớ lên tiếng, sau đó vẫn là mặt cảnh giác nhìn về phía ngoài cửa, một lát sau, hắn bèn đứng dậy mặc quần áo.

“Rốt cuộc thế nào?” Mới vừa rồi nàng còn tưởng sẽ có người đi vào, kết quả không có gì cả.

“Không phải nàng muốn biết cuối cùng người nào tố giác tiết lộ kế hoạch của chúng ta sao? Bây giờ cơ hội tới rồi, nhanh lên một chút.”

Quý Phi Nhi vừa nghe mới vội vàng xuống giường bắt đầu mặc quần áo, đây là thời điểm không thể coi thường, nàng đã sớm căm thù đến tận xương tuỷ với cái tên khốn kia rồi, nếu không phải người nọ tiết lộ kế hoạch của bọn họ, chuyện cũng sẽ không trở thành bộ dáng như bây giờ.

Túc Ly Mị làm một phép thuật, toàn bộ cửa phòng giống như trở nên trong suốt, có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, mà nàng cũng vừa hay nhìn thấy Mẫu Đơn vào lúc này lén lút từ trước cửa bọn họ đi ra ngoài.

Hiện tại là giờ nào, trời còn sáng nữa chứ? Nhìn Mẫu Đơn lúc này mặc chỉnh tề đi ra ngoài làm cái gì?

Quý Phi Nhi như đang có một tia nghi ngờ, âm thanh của Túc Ly Mị vang lên bên tai nàng: “Muốn biết nàng đi làm cái gì không?”

Muốn, dĩ nhiên muốn! Nhưng nàng lại có chút thấp thỏm, nhớ ngày đó Túc Ly Mị nói lời đó với nàng, chẳng lẽ thật sự là Mẫu Đơn? Không, nhất định có hiểu lầm gì đó, nói không chừng Mẫu Đơn ra ngoài có lẽ còn có chuyện khác, không thể dễ dàng lại định tội nàng như vậy.

Sau khi mặc quần áo tử tế, Túc Ly Mị dẫn nàng rất nhanh rời khỏi nơi này.

Nhìn cung điện quen thuộc cách đó không xa kia, cho dù hóa thành tro nàng cũng nhận ra. . . . . . Là Nguyệt Vô Tu và Lam Nguyệt ở tẩm cung, mặc dù bọn họ đã bị Túc Ly Mị phế bỏ thân phận, nhưng trước mắt vẫn ở nơi này, bên ngoài có rất nhiều thị vệ canh giữ.

Một lát sau, lại thấy một bóng dáng mặc áo trắng đi tới nơi này, trùng hợp lúc này là thời gian thị vệ đổi ca, bởi vì Túc Ly Mị đã hạ lệnh không cho phép bọn họ bước ra nơi này, cũng không cho phép người khác tùy ý đi vào, nhưng Mẫu Đơn lại mượn cơ hội này đi thẳng vào.

Vậy mà nàng thật sự tiến vào!

Nàng đi làm cái gì? Quý Phi Nhi thật không thể tưởng tượng được.

“Chuyện cho tới bây giờ, nàng còn tin Mẫu Đơn trong sạch sao?”

“Ta. . . . . .” Thật sự nàng không nói ra lời, mắt thấy mới là thật, nàng tận mắt nhìn Mẫu Đơn lén lén lút lút chạy tới tẩm cung của Nguyệt Vô Tu, nàng còn có thể nói gì đây?

“À, lúc trước ta đã nghi ngờ Mẫu Đơn có cái gì đó không đúng, không ngờ bây giờ nàng lại thiếu kiên nhẫn, chạy đến chỗ Nguyệt Vô Tu, hiện tại Nguyệt Vô Tu đã sa cơ lỡ vận, nàng tới tìm hắn vào lúc này làm cái gì?”

“Đúng vậy, tại sao nàng phải làm như vậy? Ta thật lòng coi nàng như bằng hữu, tại sao nàng muốn đối xử với ta như thế, nàng trợ giúp Nguyệt Vô Tu, có ích lợi gì với nàng hay sao?” Đầu óc Quý Phi Nhi có chút rối loạn, trống rỗng, nàng chỉ biết nàng tận mắt nhìn thấy Mẫu Đơn vào tẩm cung, cũng không biết nên nói cái gì.

“Cái này chỉ sợ cũng chỉ có chính nàng biết, bây giờ có thể xác định rồi chứ? Người tố giác nhất định là nàng không thể nghi ngờ. Nguyệt Vô Tu không có lý do gì tùy ý chỉ nàng là hung thủ, nàng và Nguyệt Vô Tu vốn không quen nhau, lại giấu diếm chúng ta tới đây, đã không còn nghi ngờ gì nữa rồi.”

Quý Phi Nhi có chút đau đầu không thể tiếp thu được: “Xem ra, ta thật sự hiểu lầm Liễu Di rồi, mẫu thân đã nói, Liễu Di là tỷ muội tốt nhất của nàng, ở thời điểm nguy hiểm nàng ấy nhiều lần dũng cảm giúp đỡ nàng đến quên mình, một người thiện lương như này làm sao có thể làm ra chuyện phản bội chứ? Ngày đó nàng tới tìm chúng ta, là thật tâm muốn nhờ giúp đỡ, hi vọng chúng ta có thể cứu mẫu thân ra, nhưng cuối cùng ta vẫn nghi ngờ nàng, nếu như nàng ở dưới suối vàng biết được nhất định sẽ rất đau lòng.”

“Đừng buồn, kẻ xấu thường có lòng dạ xấu xa, nàng bị bọn họ lừa gạt cũng là chuyện rất bình thường, cái này không thể trách nàng, chỉ có thể nói bọn họ quá âm hiểm.”

“Nhưng mà ta thật sự không thể nào tin vào hai mắt của mình, người này. . . . . . Tại sao có thể là Mẫu Đơn chứ? Nàng tốt bụng như vậy, đối tốt với ta như vậy, ta vẫn coi nàng như tỷ muội tốt nhất, hơn nữa, nàng vì cứu ta còn bị thương, nàng tốt như vậy tại sao có thể phản bội chúng ta?” Coi như sự thật đã phơi bày ra trước mắt, nàng cũng rất khó mà tin tưởng đi.

“Theo ta thấy, nàng ta cứu nàng có lẽ là vì che giấu âm mưu của nàng ta, đơn giản chỉ là khổ nhục kế, về phần tại sao lại đi tố giác, nguyên nhân này, chỉ có chờ nàng ta đi ra thì chính mình hỏi nàng ta.”

Quý Phi Nhi quay mặt ra chỗ khác, nàng không biết nên đối mặt với nàng ta thế nào.

“Tiểu Bạch, đồng ý với ta, dù là Mẫu Đơn làm, nàng nhất định là có nỗi khổ tâm, sẽ không ai bằng lòng làm chuyện xấu, một lát nữa đợi nàng ra ngoài, chàng không cần làm khó nàng.”

“Vậy nhìn biểu hiện của nàng đã.” Nếu như nàng thật sự phản bội bọn họ, vậy hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng.

... ......

Mẫu Đơn một đêm không ngủ, nàng nghĩ kế sách lâu rồi, rốt cuộc ở nơi này là thời điểm cuối cùng để bắt đầu hành động.

Cho nên, thừa dịp trời còn chưa sáng, nàng nhanh chóng đứng dậy rửa mặt mặc quần áo, lúc sau mình sửa sang xong, nhìn bốn bề vắng lặng, lại lén chạy ra ngoài.

Lúc trước nàng giả vờ như trong lúc vô tình nghe ngóng thời gian đổi ca của thị vệ với Quý Phi Nhi, nhân tiện nhìn thấy việc này rảnh rỗi chạy vào trong.

Sự thật đã đoán, người không ngủ được cũng không chỉ có bọn họ mà thôi, Nguyệt Vô Tu và Lam Nguyệt bị giam lỏng ở trong tẩm điện này cũng không ngủ được. Cuối cùng trời sáng, tính mạng cuối cùng của Tố Hoa đã đến, vậy bọn họ cũng khó thoát khỏi cái chết rồi.

Cứ thế mà chết đi, cho dù như thế nào cũng không cam lòng.

Vào lúc này, trong phòng một vị khách không mời mà đến lao vào.

Lam Nguyệt theo bản năng muốn thét chói tai, nhưng Nguyệt Vô Tu lại đúng lúc che miệng của nàng, nếu đưa thị vệ tới vậy thì hỏng bét.

Sau khi thấy rõ người tới, nét mặt Nguyệt Vô Tu và Lam Nguyệt đều rõ ràng tức giận: “Ngươi còn dám tới? Đáng chết, ngươi lừa chúng ta thật thê thảm.”

Mẫu Đơn toàn thân gọn gàng xinh đẹp xuất hiện trước mặt bọn họ, nhìn bọn hắn so với mình lại có thể thảm hại như vậy.

“À. . . . . . Ta còn không tìm các ngươi nói gì đó, ngược lại các ngươi còn đứng lên hỏi tội.”

“Cái người nữ nhân ác độc này, rõ ràng chính ngươi và Túc Ly Mị thông đồng rồi sau đó gạt chúng ta tới, ta cho ngươi biết, cho dù ta chết, biến thành ác quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Bị người nguyền rủa như vậy, nhưng Mẫu Đơn cũng không tức giận một chút, còn có vẻ mặt tươi cười: “Nói ta lừa các ngươi? Chứng cớ đâu? Lừa các ngươi ta có chỗ tốt gì? Ở trong kế hoạch này, dù ta không nói cho các ngươi biết sự thật, các ngươi căn bản không thể có bất kỳ phần thắng nào, coi như người tới không phải Túc Ly Mị mà là Thương Mặc Tuyết, các ngươi cũng sẽ chết rất thảm.”

Chuyện cho tới bây giờ, đã là nhân mệnh quan thiên, Nguyệt Vô Tu cũng không kịp tức giận vấn đề, hắn rất bén nhạy bắt được nghi điểm trong lời nói của Mẫu Đơn: “Vậy ngươi rốt cuộc là ý gì? Ta bây giờ đã bị ngươi làm hại bị thương thật nặng, pháp lực mới khôi phục không tới một thành, ngươi còn muốn như thế nào?”

“Nếu mà ta nói cho các ngươi biết, lúc ấy ta theo lời làm việc tất cả đều là thật, căn bản không lừa các ngươi, các ngươi có tin hay không?”

Lam Nguyệt tức giận thét chói tai: “Ta tuyệt đối không tin tưởng ngươi nữa rồi.”

Nguyệt Vô Tu đè nàng xuống: “Mẫu Đơn cô nương xin nói tiếp.”

“Ta rất muốn mượn tay của các ngươi diệt trừ Nguyệt Phi Yên, cũng không muốn che dấu cái gì, bởi vì ta thích Túc Ly Mị, nàng là tình địch của ta, cho nên ta hận nàng tận xương. Chuyện Thương Mặc Tuyết chính là Túc Ly Mị, ta biết rõ không sớm hơn các ngươi, trước đó ta cũng không biết chuyện, không ngờ chuyện sẽ biến thành cái dạng này.”

Sắc mặt Nguyệt Vô Tu rốt cuộc có chút hòa hoãn, nhưng lòng cảnh giác vẫn rất cao.

“Không phải các người là một bọn sao? Làm sao ngươi có thể không biết chuyện này?”

“A. . . . . . Nếu như mà ta biết, cũng sẽ không mạo hiểm bị lộ tới nói cho các ngươi biết chuyện về kế hoạch này, không ngờ các ngươi không nhìn thấy lòng tốt của người, ngược lại cắn ta một cái, bây giờ bọn hắn đã hoài nghi ta, xem ra, về sau Đế Cung cũng không có chỗ cho ta ở nữa rồi.”

“Nếu như ngươi nói đều là sự thật, cái chuyện này cũng không thể trách chúng ta, ở loại tình huống này, người bình thường đều sẽ cảm thấy chính mình bị mắc lừa? Chỉ có thể trách Túc Ly Mị quá xảo quyệt, lại biến thành bộ dáng của Thương Mặc Tuyết, lừa gạt được mọi người.

“Đúng, nếu ta thật sự nói hận các ngươi, hôm nay cũng sẽ không tới đây một chuyến.”

Nguyệt Vô Tu cũng đang nhìn kỹ vấn đề này, ở tại thời điểm này Mẫu Đơn tới tìm hắn không phải đã là thành ý lớn nhất sao?

“Ý Mẫu Đơn cô nương là có thể cứu ta ra ngoài sao? Nhưng nếu thật có thể tránh được một kiếp này, bản vương chắc chắn trở lại như ngày xưa, để cho tất cả bọn họ trả giá thật lớn.”

“Ừ. . . . . . Chắc hẳn các ngươi cũng nên biết mình đang ở tình thế gì chứ? Nếu như các ngươi không giao ra thuốc giải, Tố Hoa vừa chết, Túc Ly Mị nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn ngươi, hơn nữa còn để cho ngươi sống không bằng chết. Nhưng coi như các ngươi giao ra thuốc giải, bị Túc Ly Mị bắt được chứng cứ ngươi mưu hại Lang Vương, cũng khó thoát khỏi cái chết, dù như thế nào đều là chết, hiện tại ngươi còn mong cái gì chứ ?”

Sắc mặt Nguyệt Vô Tu âm trầm, hắn không muốn chết!

“Căn bản ngươi không có biện pháp cứu ta, vậy còn tới làm gì?”

“Ngươi thật đúng là ngu hết thuốc chữa, ta chủ yếu nói rõ ràng thế cuộc trước mắt với ngươi, để cho ngươi biết nếu như mà ta cứu ngươi là một việc không phải dễ dàng, ngươi vẫn còn đang hoài nghi mục đích của ta, đã như vậy, các ngươi chờ chết ở chỗ này đi, ta cũng mặc kệ.” Nàng nói xong muốn làm ra dáng vẻ xoay người rời đi, Lam Nguyệt vừa nghe có hi vọng không cần chết, lập tức đã sớm quên cái gì lừa gạt phản bội, chạy lên phía trước ngăn nàng lại.

“Mẫu Đơn cô nương, ngươi mau cứu lấy chúng ta đi, ta không muốn chết, ta thật sự là không muốn chết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.