Nhưng bây giờ Túc Ly Mị căm thù Mẫu Đơn đến tận xương tuỷ rồi: “A. . . . . . Đây là nàng gieo gió gặt bão, cho dù chết cũng là mạng của nàng ta.”
“Mặc kệ như thế nào, nàng là người trong lòng của Mặc Tuyết, nể mặt Mặc Tuyết chàng cũng nên cứu nàng chứ, trước khi chuẩn bị đi, không phải chàng từng bảo đảm Mẫu Đơn sẽ an toàn sao, nếu như Mẫu Đơn xảy ra chuyện gì, nhất định Mặc Tuyết sẽ rất đau lòng, hơn nữa nàng còn là người của Tiên giới, nếu như cuối cùng không trở về, nhất định sẽ đưa tới hoài nghi, mặc dù chỉ là một Mẫu Đơn nho nhỏ, vậy hậu quả dây dưa sẽ đưa đến rất nhiều phiền toái.”
Tất nhiên Túc Ly Mị không sợ gây ra phiền toái, nhưng hắn không muốn lấy Quý Phi Nhi ra để đánh cược.
Nhìn vẻ mặt hắn có chút dãn ra, Quý Phi Nhi lại khuyên: “Hơn nữa, chúng ta không thể nhanh định tội Mẫu Đơn như vậy, có lẽ không phải như chúng ta nghĩ, vậy rốt cuộc là có phải thuốc giải hay không cũng chỉ có thể chờ nàng tỉnh lại chính miệng nói cho chúng ta biết rõ, mẫu thân sắp không kiên trì được nữa rồi.”
Rốt cuộc Túc Ly Mị gật đầu một cái, đồng ý chữa thương giúp Mẫu Đơn.
. . . . . .
Nửa canh giờ sau, Mẫu Đơn cuối cùng tỉnh lại, mặc dù thân thể vẫn còn rất suy yếu, nhưng vẫn có thể nói chuyện được.
Nàng nhìn tay của mình, không có gì cả, lập tức sợ hãi: “Thuốc. . . . . . Thuốc đâu?”
“Mẫu Đơn, ngươi nói thuốc này sao?” Quý Phi Nhi vội vàng đưa bình nhỏ cho nàng nhìn.
“Đúng, chính là cái này. . . . . . Phi Nhi, xin ngươi tin tưởng ta, ta thật sự không phản bội ngươi, thuốc này chính là thuốc giải của vương phi, cho bà ăn đi, bà sẽ bình an vô sự.”
Nàng nhìn Túc Ly Mị đứng ở một bên, sắc mặt tái nhợt hiện lên vẻ mỉm cười, “Mị, cám ơn ngươi giúp ta chữa thương.”
“Bây giờ, ngươi nên nói cho rõ ràng, tại sao thuốc giải lại ở trong tay của ngươi, mà ngươi, lại lén lén lút lút đi tìm Nguyệt Vô Tu làm cái gì?”
“Ta. . . . . . Thật sự không phải như các ngươi nghĩ, ta nhìn Phi Yên vì chuyện của vương phi mà đau lòng như vậy, cho nên nhất định phải nghĩ biện pháp tìm được thuốc giải, nên ta đi tìm Nguyệt Vô Tu lấy thuốc giải.”
“Nguyệt Vô Tu là cáo già, làm sao có thể nguyện ý cho ngươi thuốc giải?”
“Cái này ta cũng biết rõ, cho nên cũng chỉ có thể đánh cược một lần, Nguyệt Vô Tu tự hiểu nếu như vương phi chết mình cũng không sống được, hắn chắc chắn đang nghĩ biện pháp làm sao thoát thân hoặc là tổn thương các ngươi. Bởi vì lần trước hắn chỉ và xác nhận nói ta là người mật báo, cục tức này. . . . . . Cho dù như thế nào ta cũng nuốt không trôi, không có chuyện gì đau khổ hơn so với việc bị người vu oan, cho nên ta nhất định phải nghĩ biện pháp chứng minh mình trong sạch.”
“Đã như vậy, ngươi cần gì phải lén lén lút lút gạt chúng ta đi tìm Nguyệt Vô Tu, không phải trong lòng ngươi có quỷ chứ?”
Mẫu Đơn cười khổ một tiếng: “Các ngươi đều đang hoài nghi ta, ta có thể có biện pháp gì, nếu như để các ngươi biết ta lén lút đi tìm Nguyệt Vô Tu, nhất định càng cho rằng ta chính là nội gián, cho nên tự mình nghĩ giải quyết chuyện này, tìm được thuốc giải cứu vương phi, dù mất thêm tính mạng ta cũng sẽ không hối tiếc.”
Nhìn Mẫu Đan nói thành khẩn như vậy, trong lòng Quý Phi Nhi không khỏi dao động, chẳng lẽ. . . . . .Thật sự là bọn họ hiểu lầm Mẫu Đơn?
“Vậy ngươi làm thế nào khiến Nguyệt Vô Tu giao ra thuốc giải?”
“Ta nói với hắn, bởi vì hắn chỉ ra và xác nhận nên các ngươi đã sinh ra hoài nghi với ta, cho nên ta chỉ có thể nương nhờ vào bọn họ, hắn liền tin lời của ta, sau đó ta nói ta có cách có thể cứu bọn họ ra ngoài, Nguyệt Vô Tu lo lắng tính mạng của mình khó giữ được, vừa nghe đến tin tức này chắc chắn đã động lòng, dù là giả cũng muốn thử một lần.”
“Ngươi dùng biện pháp gì? Hiện tại Nguyệt Vô Tu và Lam Nguyệt đã chết, là ngươi giết bọn họ?”
“Đúng!” Không ngờ Mẫu Đơn lại gật đầu thừa nhận: “Bọn họ làm nhiều chuyện nhẫn tâm như vậy, chết không có gì đáng tiếc, ta nói với bọn họ trên tay ta là thuốc giả chết, sau khi ăn nhìn như đã chết, nhưng ba ngày sau đó sẽ sống dậy tốt, đến lúc đó ta có thể giúp bọn họ chuyển thân thể ra khỏi thành, như vậy có thể bảo vệ mạng cho bọn họ, sau đó bọn hắn liền động lòng.”
“Nói như vậy. . . . . . Bọn họ căn bản không chết, mà là giả chết sao?
“Không phải vậy, ngươi cũng biết, loại thuốc giả chết này là Tiên giới Y Tiên Hoa dùng thời gian trăm năm tu luyện mà thành, cực kỳ trân quý, chỉ có Tiên đế mới có tư cách sử dụng, ta. . . . . . Chỉ là một tiên nga nho nhỏ, làm sao có thể có đây? Cho nên. . . . . . Ta đưa cho bọn họ là Tuyệt Mệnh đan trộm ở chỗ Độc Tiên, ăn vào chắc phải chết không thể nghi ngờ, bọn họ cho là thuốc giả chết thật thì hết sức mừng rỡ, điều kiện của ta chính là muốn thuốc giải Tầm Diệt làm trao đổi, một mạng đổi một mạng, bọn họ cũng đồng ý.”
“Hoá ra là như vậy !” Quý Phi Nhi bỗng nhiên tỉnh ra: “Vậy ngươi làm sao lại bị thương chứ?”
“Đáng lẽ ta cho là bọn họ ăn Tuyệt Mệnh đan sẽ bị mất mạng ngay lập tức, nhưng Nguyệt Vô Tu cho dù bị thương nhưng công lực rất thâm hậu, lại có thể tạm thời kháng cự độc tố, sau đó hắn phát hiện có cái gì đó không đúng, thì đánh ta thành trọng thương, chính mình độc phát chết.”
Mẫu Đơn nói hết sức thành khẩn, làm cho người ta không thể không tin, nàng nói xác thực cũng là sự thật, chỉ là có chút âm mưu ám muội lại bị nàng che giấu.
Quý Phi Nhi nghe đến mấy chuyện này, hết sức áy náy: “Mẫu Đơn, thì ra là ngươi vì giúp chúng ta cho nên mới phải đi tìm Nguyệt Vô Tu, thật xin lỗi, ta hiểu lầm ngươi, còn tưởng rằng ngươi phản bội chúng ta. . . . . .”
Nàng thật sự rất có cảm giác tội ác, trước kia Mẫu Đơn vì cứu nàng mà bị thương, hiện tại lại vì giúp bọn họ tìm thuốc giải suýt chút nữa bị Nguyệt Vô Tu đánh chết, nàng lại nghi ngờ nàng, nàng thật sự rất không lý trí.
“Phi Yên, ta biết ngươi chỉ là nhất thời kích động, làm sao có thể trách ngươi? Nhưng về sau đừng hoài nghi ta nữa, cho dù như thế nào ta cũng sẽ không làm chuyện thương tổn ngươi.”
Quý Phi Nhi không biết nói cái gì cho phải: “Mẫu Đơn, thật xin lỗi, ta cảm thấy chính mình lần này thật sự rất quá đáng vậy mà không tin ngươi, ta cũng không dám xin sự tha thứ của ngươi, ngươi làm tất cả đều là vì ta, ta lại nói nhiều lời nói thương tổn ngươi như vậy, ngươi đánh ta đi mắng ta đi, như vậy trong lòng ta có thể dễ chịu một chút.”
Nàng biết, bị người vu oan là chuyện khổ sở nhất, nàng ở thời hiện đại, ngay từ đầu cũng có bạn tốt, nhưng mà về sau mình lại may mắn sau đó đưa tới sự ghen tỵ của đối phương, vậy mà thông đồng với người khác hãm hại nàng, lúc ấy nhiều người như vậy đều không tin nàng, mỗi ngày còn bị ký giả vây lại, suốt thời gian dài trong lòng đều sợ hãi không dám ra cửa, suy bụng ta ra bụng người, nàng cảm thấy mình rất quá đáng.
“Đứa ngốc, ta có thể hiểu, dưới loại tình huống này ai cũng hoài nghi, cái này không thể trách ngươi, là ta không xử lý tốt chuyện này, trước đó nên nói với các ngươi một tiếng, ta cũng có lỗi.”
Sự “tha thứ rộng lượng” của nàng khiến Quý Phi Nhi càng thêm áy náy, chỉ trích và hoài nghi với nàng lúc trước trong nháy mắt tan thành mây khói.
Mẫu Đơn mạo hiểm tính mạng chính là vì giúp mình tìm được thuốc giải, nàng thật sự là một người tốt, về sau cho dù như thế nào nàng sẽ không hoài nghi nàng ta nữa.
Túc Ly Mị ở một bên nhìn, không nói thêm gì, chỉ là chân mày khẽ nhíu chặt, đối với lời giải thích của Mẫu Đơn, mặc dù hắn không phát hiện điểm đáng ngờ gì, hơn nữa còn giải thích rất hoàn mỹ, làm cho người khác không thể hoài nghi, hiện tại người đều đã chết, không thể tìm ra dấu vết, tội của nàng cũng được rửa sạch.
Chỉ là. . . . . .có thật chỉ quá trùng hợp hay không?
Hắn nghĩ nhiều biện pháp cũng không thể để cho Nguyệt Vô Tu giao ra thuốc giải, kết quả Mẫu Đơn vừa xuất mã, thuốc giải lấy được, Nguyệt Vô Tu cũng đã chết, một mũi tên hạ hai chim, làm sao lại cảm thấy có chút không đúng lắm.
Chỉ là Quý Phi Nhi không có tâm tư thâm trầm như hắn, trong nháy mắt cũng chưa có ngăn cách với Mẫu Đơn.
“Mẫu Đơn, bây giờ thân thể ngươi thế nào? Nghe ngự y nói ngươi bị thương rất nghiêm trọng, có phải rất khó chịu hay không?”
Mẫu Đơn khẽ mỉm cười: “Cái này đều phải cảm ơn Mị đã cứu mạng của ta, nếu như không phải hắn dùng chân khí chữa thương giúp ta, chỉ sợ ta sẽ khó giữ được tính mạng.”
Nàng cũng không nghĩ tới, Nguyệt Vô Tu bị trọng thương còn có thể hạ nặng tay như vậy, thiếu chút nữa bồi thêm cái mạng nhỏ của mình rồi, suy nghĩ một chút chính nàng cũng cảm thấy sợ.
“Đúng rồi, Phi Yên, nhanh đưa thuốc giải cho mẫu thân ngươi ăn đi, Nguyệt Vô Tu nói qua, ăn cái này bà sẽ không nguy hiểm tính mạng.”
“Được, vậy ta sẽ đi ngay bây giờ.”
Mẫu Đơn cũng chuẩn bị giường; “Ta cũng muốn đi xem, xác định vương phi bình an vô sự mới có thể an lòng.”
“Không cần Mẫu Đơn, ngươi bị thương nặng như vậy, ngự y nói cần nghỉ ngơi cho khỏe, chúng ta đi là được rồi, nếu như mẫu thân khỏi, vậy ngươi chính là tuyệt đại công thần.”
“Phi Yên, ngươi để cho ta đi, ta thật sự vô cùng lo lắng cho vương phi, phải nhìn tận mắt nàng không có việc gì mới có thể yên tâm dưỡng bệnh!” Thật ra thì Mẫu Đơn muốn đi là bởi vì nàng có chút lo lắng Nguyệt Vô Tu cho nàng thuốc giả, để cho nàng trộm gà không được còn mất nắm gạo, đến lúc đó thì sẽ thất bại trong gang tấc.
“Vậy cũng tốt.” Quý Phi Nhi không cưỡng được nàng, chỉ có thể gọi hai người thị nữ đỡ nàng đứng dậy, cũng tỉ mỉ dặn dò nếu như nàng không thoải mái lập tức dìu nàng trở về phòng.
Nhìn bóng lưng Quý Phi Nhi rời đi, vẻ mặt Mẫu Đơn tràn đầy âm lãnh. . . . . .
Đáng chết, nàng hao tổn tâm cơ muốn diệt trừ Quý Phi Nhi, chỗ sơ hở duy nhất chính là không ngờ Túc Ly Mị biến thành bộ dạng Thương Mặc Tuyết đi tới Hồ Tộc, làm xáo trộn toàn bộ kế hoạch của nàng, thậm chí nàng còn phải bất đắc dĩ đi theo Nguyệt Vô Tu đàm phán lấy thuốc giải cứu người, làm như vậy là để rửa sạch hiềm nghi của mình và Nguyệt Vô Tu, vòng một vòng lớn như vậy, tất cả lại trở về điểm ban đầu, thật sự làm cho người ta hết sức tức giận.
Chỉ là, nàng vẫn sẽ không buông tha, trải qua chuyện này, nàng càng thêm oán hận Quý Phi Nhi, nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào diệt trừ nàng ta.
. . . . . .
Mà bên kia, một đội thị vệ phụ trách coi chừng thi thể của Nguyệt Vô Tu và lam Nguyệt.
Chỉ là, người cũng đã chết rồi, ở đây mọi nơi tất cả đều là người của bọn họ, không có cần phải nhìn nghiêm như vậy đi!
Cho nên liền phái hai người phụ trách trông chừng, người khác thì đi làm chuyện của mình.
Một lát sau, bọn họ trở lại, thấy hai thị vệ đã bị người giết chết, mà thi thể trong đại điện cũng chỉ còn lại một khối.
Lam Nguyệt vẫn còn, nhưng Nguyệt Vô Tu không thấy, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Bọn thị vệ cảm thấy khủng hoảng, hai mặt nhìn nhau: “Mau. . . . . . Nhanh đi bẩm báo Đế quân.”
Nhưng. . . . . . Đã không kịp nữa rồi! Một hồi chưởng phong cường đại thổi qua, tất cả thị vệ kia đều ngã xuống đất chết hết.