Ma Phi Gả Đến: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng

Chương 79: Chương 79: Chương 78: Chết một cách bình thản mà không có tiếc nuối




Quý Phi Nhi nằm ở trên giường, Túc Ly Mị ở bên cạnh trông coi nàng.

Tiểu nữ nhân đáng thương, những ngày qua thật sự quá mệt mỏi, tâm sức quá mệt mỏi, vì liều mạng nghĩ biện pháp cứu Tố Hoa, thật vất vả mới cứu được người ra ngoài, nhưng lại gặp phải kết cục như vậy. Sớm biết như thế, lúc trước hắn không nên đồng ý để nàng đi tới Hồ Tộc, không nên để cho nàng cuốn vào giữa những việc này.

Suy nghĩ một chút, hắn lại không khỏi tự cười nhạo một tiếng, mặc dù nhìn bề ngoài nàng ngây thơ hồn nhiên, nhưng trong lòng so với ai cũng đều cố chấp, hơn nữa còn đặc biệt thiện lương, nàng cho rằng đây là nàng nợ Nguyệt Phi Yên, phần tình nghĩa này nói gì thì nói đều phải trả lại. Nhưng. . . . . . Người phải trả nợ là hắn mới đúng, bởi vì hắn tự tay lấy hồn phách của Nguyệt Phi Yên.

Nhìn Quý Phi Nhi yếu ớt như vậy, hắn cảm thấy hết sức đau lòng.

Đợi nàng tỉnh dậy, nhất định sẽ vô cùng khổ sở đi!

Một lát sau, thị nữ ở cửa báo lại. Túc Ly Mị không muốn người khác quấy rầy nàng nghỉ ngơi, liền đứng dậy đi theo thị nữ ra ngoài.

“Đế quân, Hồ vương và vương phi đã chết rồi, hiện tại nên xử lý như thế nào?”

Túc Ly Mị nhíu mày: “Bổn vương tự mình đi nhìn một chút.”

“Dạ!” Thị nữ xoay người, đi đằng trước dẫn đường.

Đến phòng của Tố Hoa, nhìn một màn bên trong khiến người ta cảm thấy hết sức bi thương.

Vẻ mặt Tố Hoa bình thản nằm ở trên giường, rõ ràng thời điểm bà chết đi, trong lòng đặc biệt không màng danh lợi, hơn nữa không có bất cứ tiếc nuối nào. Mà bên giường của bà, Nguyệt Vô Tu nắm thật chặt tay của bà, trái tim của ông ta cắm môt cây dao găm thật sâu.

Nhìn khuôn mặt già nua đáng ghét kia đã không còn hung hãn như thường ngày, hai mắt nhắm nghiền vẻ mặt hết sức yên tĩnh.

Hắn từng nghe Quý Phi Nhi nói qua, dung mạo giống như lòng quan, thành tâm thì tướng mạo đẹp, bây giờ, cuối cùng Nguyệt Vô tu cũng có một bộ dáng tốt.

Trên thực tế hắn đã nhìn ra, Tố Hoa cũng không phải là không có tình cảm với Nguyệt Vô Tu, chỉ là thất vọng quá lớn mà thôi, bà biết rất rõ nếu như nói ra chân tướng mình sẽ không phải chết, bà lại còn cố chấp muốn chôn bí mật ở trong lòng như vậy, cuối cùng nói ra, cũng là bởi vì biết mình chắc chắn không sống nổi nữa.

Cả đời bà yêu Nguyệt Vô Tu, thì đoạn tình duyên kia bà vẫn chôn sâu ở trong lòng, hơn nữa một mực chờ đợi.

Sau đó bởi vì bị hủy dung, bà cảm thấy tự ti mình không xứng với Nguyệt Vô Tu nữa, cho nên mặc cho Lam Nguyệt thay thế thân phận của bà trở thành vương hậu tôn quý, mà mình cam chịu trở thành một thị nữ hèn mọn, chỉ muốn ở xa nhìn ông ta một cái, đã hài lòng rồi.

Có lẽ cho rằng cả đời này cũng sẽ không có khúc mắc gì với Nguyệt Vô Tu, quỷ thần sai khiến làm cho vận mệnh hai người ở cùng một chỗ gần nhau thân thiết, sau khi say rượu ông xâm phạm Tố Hoa, thì có Nguyệt Phi Yên, bọn họ tạo thành bi kịch của hai đời người.

Túc Ly Mị cũng không đồng cảm với Nguyệt Vô Tu, bởi vì đây là chính ông gieo gió gặt bão, kết quả như thế này là báo ứng của ông ta.

Hắn xoay người, nói cho thị nữ bên cạnh: “Phân phó xuống, Nguyệt Vô Tu lấy thân phận là Hồ vương, vương phi lấy thân phận là vương hậu chôn ở cùng nhau, an táng cho thật tốt.”

“Dạ, đế quân, vậy thi thể vương hậu Lam Nguyệt nên xử lý như thế nào?”

Lam Nguyệt. . . . . . A, tất cả đều là bởi vì nàng tham lam gợi lên, bằng không sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, Nguyệt Vô Tu làm nhiều chuyện xấu như vậy không thiếu được nàng giựt giây.

“Trực tiếp ném vào bãi tha ma, mặc cho chó hoang gặm nát máu thịt, trọn đời không được siêu sinh.”

Chuyện cuối cùng đã kết thúc, mặc dù không có đạt được mục đích như mong muốn, nhưng với Tố Hoa mà nói, cuối cùng bà cũng giải quyết xong nỗi lòng mình, để cho bà không có bất kỳ tiếc nuối gì mà rời đi.

. . . . . .

Quý Phi Nhi hôn mê một ngày mới tỉnh lại, thi thể Tố Hoa và Nguyệt Vô Tu cũng đã nhập liệm.

Lúc nàng tỉnh lai, Túc Ly Mị đang bên cạnh ở cùng với nàng.

Nghĩ tới chuyện đã xảy ra trước khi hôn mê, nàng vẫn còn có chút không thể tiếp thu được: “Tiểu Bạch, không phải ta chỉ mơ một giấc mộng thôi đúng không? Mẫu thân vẫn còn sống, bà bình an vô sự chứ?”

Thấy bộ dáng này của nàng, Túc Ly Mị có chút không nỡ nhưng vẫn phải tiếp nhận sự thật: “Tố Hoa đã chết, Nguyệt Vô Tu cũng đã tự sát, cùng nhau chết với bà.”

“Tại sao phải biến thành cái dạng này, đều tại ta, là ta không tốt, nếu như mà ta không tự ý đi tới nơi này cứu bà, bà sẽ không phải chết, là ta hại bà.”

“Đừng như vậy, nàng đã làm rất tốt rồi, coi như bà đã rời đi cũng hài lòng không mang theo bất cứ tiếc nuối nào, nàng làm con gái của bà vì bà tiễn đưa, coi như là vì chấm dứt nỗi lòng cuối cùng của Nguyệt Phi Yên.”

Quý Phi Nhi vẫn còn nức nở: “Tại sao số phận lại làm như vậy với người, ở thời điểm ta để mẫu thân chuẩn bị rời đi, Mẫu Đơn mang hi vọng cứu người đến cho chúng ta, đang ở lúc ta muốn cho mẫu thân uống thuốc giải, Nguyệt Vô Tu lại chạy đến phá hủy thuốc giải, tất cả đều trở lại thời điểm ban đầu. Chỉ thiếu chút nữa. . . . . . Nếu như động tác của ta có thể nhanh một chút, hoặc là ta bảo vệ thuốc giải thật tốt, mẫu thân cũng sẽ không chết.”

“Số phận như thế, vậy không thể trách nàng được.”

“Ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho Nguyệt Vô Tu và Lam Nguyệt, coi như ông ta đã chết, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ông ta.”

“Nhưng. . . . . . Ta đã hạ lệnh an táng hai người bọn họ ở cùng một chỗ.”

“Chàng nói cái gì?” Quý Phi Nhi trợn to hai mắt không dám tin nhìn hắn: “Chàng chôn Nguyệt Vô Tu và mẫu thân ở cùng chỗ, cái này làm sao có thể, Nguyệt Vô Tu làm nhiều chuyện xấu như vậy, nên róc xương lóc thịt ngũ mã phanh thây đều không hết hận, còn an táng ông ta thật tốt, có phải chàng điên rồi hay không?”

“Không phải ta muốn làm như vậy, mà là ta đang hoàn thành tâm nguyện mẫu thân nàng.”

“Tâm nguyện của mẫu thân?” Quý Phi Nhi lẩm bẩm nói, có chút không hiểu.

“Lúc nghe Tố Hoa nói đến chuyện xưa của bà và Nguyệt Vô Tu, nàng còn không nhìn ra được sao? Thật ra thì trong lòng bà vẫn còn yêu Nguyệt Vô Tu sâu đậm, thậm chí bà chờ ông ta cả đời, cuối cùng bỏ cả sinh mạng Cuối cùng thấy Nguyệt Vô Tu chân thành sám hối, hận của bà cũng tiêu tan.”

“Nhưng. . . . . . Nguyệt Vô Tu làm nhiều chuyện tổn thương bà như vậy, cuối cùng còn phá hủy thuốc giải của bà, bà làm sao có thể còn thích Nguyệt Vô Tu chứ?”

“Tình cảm một khi nảy sinh thì càng không thể ngăn cản, không dễ dàng buông xuống như vậy, giống như chúng ta trong lúc đó vậy, mặc dù qua ngàn năm, ta cũng vẫn luôn đợi nàng, tin chắc nhất định nàng sẽ trở lại, tình yêu chân chính sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà thay đổi , cho nên ta hoàn thành tâm nguyện mẫu thân nàng, chôn bọn họ ở cùng nhau, để cho Nguyệt Vô Tu chuộc tội với bà.”

Rốt cuộc Quý Phi Nhi hiểu được nỗi khổ tâm của hắn, gật đầu một cái: “Ta biết rồi, là ta không cân nhắc toàn bộ sự tình, chỉ muốn thù hận, mẫu thân buông xuống tất cả rồi, ta cũng nên buông xuống thôi.”

“Nàng có thể suy nghĩ cẩn thận như vậy là rất tốt.”

“Nhưng. . . . . .” Nàng vẫn còn có chút khó chịu: “Mặc dù ta chỉ có hai ngày duyên phận mẹ con với bà, nhưng mà ta thật sự rất thích vị mẫu thân này, từ nhỏ ta đã không có phụ mẫu, là một đứa cô nhi, Bây giờ không dễ dàng có thể cảm thụ một chút tình thương của mẫu thân, cũng chỉ có thời gian hai ngày. Không phải là ta cảm thấy không đủ? Thật ra thì phần tình thương của mẫu thân này căn bản cũng không thuộc về ta...ta đoạt lấy tất cả của Nguyệt Phi Yên, thậm chí ngay cả mẫu thân của nàng đều muốn cướp đi, lúc trước nàng cố gắng như vậy cũng chỉ là muốn đoàn tụ với mẫu thân thôi.”

“Sẽ không, Nguyệt Phi yên nhất định sẽ cảm kích nàng, nàng giúp nàng ta hoàn thành tâm nguyện nàng ta không thể nào làm được, nàng làm được việc vô cùng to lớn!”

Ở thời điểm nàng bất lực, có thể có một người ở bên người nàng, an ủi nàng, đây mới thật là chuyện hạnh phúc nhất.

Rốt cuộc nàng lộ ra nụ cười: “Tiểu Bạch, cám ơn chàng!”

Nàng sẽ không suy nghĩ bậy bạ nữa, mặc dù Tố Hoa ra đi, nhưng còn có người quan tâm nàng, yêu người của nàng.

Nàng có phu quân hứa hẹn với nàng mãi mãi, nàng có tỷ muội tốt nhất, nàng vẫn là người hạnh phúc nhất trên cái thế giới này.

“Ngày mai sẽ phải chôn rồi, vậy ta nên vì mẫu thân tiễn đưa thật tốt, tin tưởng có Nguyệt Vô Tu làm bạn, bà ở một thế giới khác cũng sẽ không cô đơn.”

“Được, tất cả tùy nàng.”

“Đợi xử lý xong chuyện nơi đây, chúng ta trở về Đế Cung đi, ta rất muốn quay về, nơi đó mới là nhà của chúng ta, mặc dù chuyện đã qua nhưng mà ta cũng thích nơi này một chút, bởi vì nơi này không có nhiều kỉ niệm tốt đẹp.”

“Được, chỉ là sau khi Nguyệt Vô Tu chết, Hồ Tộc không chủ, cho nên nhất định phải chọn một người có năng lực làm tân Hồ Vương, trước khi rời đi, nhất định phải hoàn thành chuyện này trước, không thể để cho Hồ Tộc như rắn mất đầu, nếu không sẽ lâm vào một mảnh hỗn loạn, về sau sẽ khó giải quyết.”

Đúng nha, còn có chuyện quan trọng như vậy thiếu chút nữa quên mất!

Chỉ là, tân Hồ vương, để cho nàng nhớ tới một người.

“Cái đó. . . . . . Ở đây chàng thừa kế vương vị không phải là quy định thừa kế loại quan hệ này sao? Nguyệt Vô Tu không có nhi tử, thì có hai nữ nhi, Nguyệt Phi Yên cũng đã chết rồi, chỉ còn lại Nguyệt Lưu Sương, cho dù muốn làm nữ vương, phẩm hạnh Nguyệt Lưu Sương giống như mẫu thân nàng không đáng tin cậy như vậy, cho nên, cũng chỉ có. . . . . .”

Túc Ly Mị nhíu mày: “Nàng muốn nói gì?”

“Khụ. . . . . . Chàng biết đấy, cũng không cần chính miệng ta nói ra chứ.”

“Ta không hiểu.” Vẻ mặt của hắn dần dần lạnh xuống.

Quý Phi Nhi rất muốn nói ra cái tên đó, nhưng cũng biết nếu nàng nói ra rất có thể sẽ tạo ra hậu quả gì đó, thì hết sức rối rắm.

“Ta đang rất nghiêm túc nói chuyện này với chàng, không phải là đùa, tân đế vương của Hồ Tộc, trừ hắn ra thì không còn ai khác. Mẹ của hắn là trưởng công chúa Hồ Tộc, trên người có huyết thống hoàng tộc, cũng là người thừa kế được đại thần Hồ Tộc công nhận, quan trọng nhất là, lòng hắn thiện lương, cũng rất có năng lực, Hồ Tộc giao vào trong tay của hắn mới không đi lạc hướng.”

Khụ. . . . . . Dù sao, nàng cũng không có nói ra tên, cứ như vậy được rồi.

“Đáng chết, nàng còn dám nói đến hắn?”

“Này này này, vấn đề không phải là cái này, ta là vì chàng giải quyết khó khăn trước mắt, là tự chàng nói muốn chọn một người có năng lực làm vua Hồ Tộc, ta cảm thấy Cảnh Hiên rất tốt á!”

Cuối cùng nàng vẫn nói ra cái tên đó.

Lần đầu tiên đế quân bệ hạ coi một người là tình địch, sự đố kị đã xảy ra là không thể ngăn cản, đều làm cho mình chua chết đi.

“Chuyện này bổn vương tự an bài, cũng không cần nàng hỏi.” Hắn tức giận giọng nói sẽ trở nên cao lãnh , chỉ là Quý Phi Nhi không sợ hãi là được, nàng cảm thấy Cảnh Hiên chính là người tốt nhất được chọn, bây giờ không phải là hời điểm tức giận, việc công lớn hơn việc tư nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.