Quý Phi Nhi để chén thuốc trong tay xuống, có chút vui mừng, mặc kệ nói thế nào, rốt cuộc chén thuốc này hắn đã uống vào.
Mặc dù còn chưa tỉnh, nhưng đây là một hiện tượng tốt, cầm khăn ướt nhẹ nhàng lau mặt cho hắn, cảm giác sắc mặt hắn yên ổn hơn so với lúc vừa tới, chân mày cũng không phải là trong tình trạng nhíu chặt, có lẽ là bởi vì nàng vừa nói mấy lời kia có hiệu quả với hắn.
Kết quả làm cho hắn có ý chí muốn sống.
Lòng của người thật ra rất quan trọng, ý chí có thể chống đỡ tất cả.
Cảnh Hiên, ngươi nhất định phải tỉnh dậy, tiếp tục sống thật tốt, mang theo lời chúc phúc của ta và Nguyệt Phi Yên tiếp tục sống, tìm được hạnh phúc chân chính thuộc về ngươi.
Nàng đứng dậy nhẹ nhàng, cuối cùng nhìn hắn một cái, sau đó xoay người đi tới phía cửa.
Cảnh Hiên, chúng ta từ biệt như vậy, vì muốn tốt cho nhau, có lẽ không cần gặp mặt nhau nữa.
. . . . . .
Vì áp lực của Túc Ly Mị bức bách, hoặc là Mẫu Đơn khẩn cấp muốn ly gián tình cảm của bọn họ, cho nên nàng rất nhanh sẽ nói ra sự thật.
“Mị, ta đã đáp ứng Phi Nhi không thể nói, nhưng ngươi là phu quân của nàng, ta không nên gạt ngươi, thật ra thì. . . . . . Nàng đi thăm Cảnh Hiên công tử.”
“Cái gì? Cảnh Hiên?” Sắc mặt của Túc Ly Mị rõ ràng nhìn không được tốt.
“Cái này. . . . . . Mị, ngươi ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, bởi vì trưởng công chúa tới nói chuyện lần trước Cảnh Hiên công tử bị thương tính mạng bị đe dọa, cầu xin Phi Nhi đi gặp hắn một chút, có lẽ là lần cuối, cho nên nàng mới đi.” Mặc dù nàng đang vì Quý Phi Nhi biện minh, nhưng trong lòng đang suy nghĩ, khẳng định Túc Ly Mị không nghe thấy đi, với lòng tự ái của hắn và sự tham muốn giữ lấy làm sao cho phép lòng nữ nhân hắn yêu vì nam nhân khác lo lắng như vậy chứ, trước kia không phải bọn họ nhiều lần vì chuyện Cảnh Hiên cãi nhau sao?
Lần này, đã tăng thêm lửa chiến tranh rồi, nàng ở một bên vừa xem náo nhiệt vừa ngồi ngư ông đắc lợi.
Sắc mặt của Túc Ly Mị quả nhiên hết sức âm trầm, thậm chí mơ hồ có khuynh hướng bùng nổ.
Mẫu Đơn lại rất “nhân từ” bảo vệ Quý Phi Nhi: “Ta cũng khuyên nàng không nên đi, nhưng ngươi biết tính tình Phi Nhi đấy, thật tốt bụng, nàng vẫn tự trách Cảnh Hiên công tử vì cứu nàng mới có thể bị thương, hiện tại tính mạng Cảnh Hiên có chút đáng lo, cho nên không thể mặc kệ ngồi nhìn được, trước khi nàng đi đã nói, chỉ đi gặp mặt Cảnh Hiên, sẽ trở lại thật nhanh .”
Túc Ly Mị cười lạnh: “ Không phải ta đã nói với nàng ấy về sau không được xen vào chuyện của Cảnh Hiên nữa sao?”
“Ta cũng khuyên nàng như vậy đó, nhưng chính nàng ấy không nghe.” Mẫu Đơn vừa nhìn Túc Ly Mị thật sự tức giận, mừng rỡ trong lòng, vội vàng thừa dịp thêm mắm thêm muối: “Nhưng mà điều này cũng không thể trách Phi Nhi, nói thế nào Cảnh Hiên cũng là ân nhân cứu mạng của nàng, cho nên nàng như vậy cũng là bình thường. Ngươi phải tin tưởng, nàng rất thật tâm với ngươi, không phải loại quan hệ kia với Cảnh Hiên như ngươi nghĩ.”
Ánh mắt Túc Ly Mị lạnh lẽo: “Ngươi cho rằng, ta sẽ cảm thấy nàng và Cảnh Hiên là mối quan hệ như thế nào?”
“Chuyện này. . . . . . Cái này. . . . . .” Mẫu Đơn cảm thấy có phần không đúng lắm, có chút khúm núm không dám nói ra lời.
“Phi Nhi là thê tử của ta, nàng là người nào không cần ngươi phải nhắc nhở ta, hiểu không?” Mặc dù Mẫu Đơn lấy được thuốc giải choTố Hoa làm cho Quý Phi Nhi hoàn toàn tin tưởng nàng, nhưng cái này cũng không đại biểu hắn cũng tín nhiệm nàng. Mặc kệ nàng tin Phi Nhi là Tử Huyên cũng tốt, không tin cũng được, nàng tốt nhất an phận thủ thường một chút, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không xuống tay lưu tình.
Mẫu Đơn cố làm ra vẻ uất ức nhìn hắn: “Ta cũng vì muốn tốt cho các ngươi, sợ ngươi sẽ hiểu lầm Phi Nhi, ảnh hưởng đến tình cảm của các ngươi.”
“Ngươi đã đồng ý Phi Nhi sẽ giúp nàng giữ kín bí mật này, vì sao lại dễ dàng nói ra như vậy? Chẳng lẽ đây chính là sự tin tưởng giữa tình bằng hữu sao?” Hình như hắn cảm thấy, rõ ràng Mẫu Đơn chính là muốn cố ý tiết lộ cho hắn những tin tức này, hắn căn bản là không gặng hỏi, nàng đã nói ra rất nhanh. Hơn nữa nếu quả thật không muốn cho hắn biết như trong lời nói, nàng cũng không đến nỗi ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng chờ hắn tới hỏi.
Túc Ly Mị thái độ với nàng, lại còn không có chút biến chuyển nào, trong lòng Mẫu Đơn hết sức kinh hoảng, không phải nàng đã mượn chuyện Nguyệt Vô Tu tự minh oan rồi sao? Bây giờ Quý Phi Nhi cũng rất tin tưởng không hề nghi ngời nàng, tại sao Túc Ly Mị vẫn như vậy? Nàng không cảm thấy mình còn sơ hở chỗ nào.
“Ta. . . . . . Ta chỉ không muốn để cho ngươi lo lắng.”
“A, đã như vậy, chờ sau khi Phi Nhi trở về, ta nghĩ ngươi biết phải làm thế nào mới không để cho nàng vì chuyện này mà lo lắng.”
Hắn hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
Mẫu Đơn nhìn bóng lưng hắn rời đi, ánh mắt tràn ngập phẫn hận.
Tại sao lại có kết quả như vậy? Rõ ràng Quý Phi Nhi đã mập mờ không rõ với Cảnh Hiên, nàng có thể rõ ràng cảm thấy hắn rất tức giận, nhưng hắn vẫn bao dung Quý Phi Nhi như thế, thậm chí còn muốn giấu giếm chuyện này với nàng ta, chẳng lẽ hắn không có chút tức giận nào sao?
Túc Ly Mị làm sao có thể không nổi giận, nhưng hắn quan tâm Quý Phi Nhi hơn, cũng tin tưởng tình cảm của nàng với bản thân mình. Lui vạn bước nói, coi như nàng yêu người khác thì hắn có thể làm như thế nào chứ ? Ngàn năm chờ đợi, nàng có thể trở về đã là trời cao thiên vị rồi, ở chung một chỗ với nàng cuộc sống mỗi một ngày đều giống như mộng cảnh.
. . . . . .
Quý Phi Nhi để cho trưởng công chúa và ngự y chăm sóc tốt cho Cảnh Hiên, sau đó vội vã trở về Vương Cung.
Ra ngoài khoảng chừng hai canh giờ, cũng không biết trong cung thế nào, Tiểu Bạch sẽ không phát hiện không thấy nàng chứ.
Trở về vừa nhìn, tất cả vẫn là bộ dạng rất yên tĩnh, nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chắc là không có chuyện gì xảy ra, nếu Tiểu Bạch phát hiện không thấy nàng trong lời nói, đoán chừng lập tức sẽ giết đến phủ công chúa dẫn nàng trở về, an tĩnh như vậy khẳng định không có chuyện gì.
Nhưng trong lòng vẫn là có chút không yên, vẫn nên tìm người hỏi rõ ràng thì hơn.
Đi đến phòng của Mẫu Đơn, Mẫu Đơn vẫn thêu hoa ở chỗ cũ, thấy Quý Phi Nhi đi vào, vẻ mặt không khỏi lo lắng: “Làm sao ngươi trở lại được, ngươi có biết hay không. . . . . .”
“Thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?” Quý Phi Nhi bị dọa đến trong lòng căng thẳng, không phải Tiểu Bạch thật sự phát hiện chứ, vậy có phải nàng phải chuẩn bị tốt để hắn đánh đòn hay không.
“Ha ha, không có việc gì, ta chỉ nhìn thấy ngươi còn chưa trở lại, có chút bận tâm mà thôi.” Nàng nuốt lời trong bụng trở về, câu nói của Túc Ly Mị kia rõ ràng chính là đang cảnh cáo nàng không cho nói ra chuyện hắn đã tới, nàng không thể nói được.
“Trong khoảng thời gian ta không có ở đây, Tiểu Bạch không trở về chứ?”
“Không có đâu, Mị vội vàng xử lý chuyện Hồ Tộc, bận rộn như vậy, coi như trở lại cũng phải là buổi tối.”
Quý Phi Nhi vỗ ngực một cái: “Cũng may, tất cả đều thuận lợi.”
“Đúng rồi, không phải ngươi đi thăm Cảnh Hiên công tử sao? Hiện tại hắn như thế nào?”
“Chuyện này. . . . . . Ta cũng không biết, dù sao điều có thể làm ta đã làm, còn lại chắc chính là nghị lực của hắn rồi, chẳng qua ta tin tưởng hắn nhất định có thể chiến thắng chính mình, sống thật khỏe mạnh.”
“Nghe ngươi nói như vậy ta an tâm rồi, Cảnh Hiên công tử là một người tốt, hắn không có việc gì là tốt rồi.”
Trong lòng Quý Phi Nhi suy nghĩ, mặc dù nàng rất hi vọng Cảnh Hiên có thể làm tân vương Hồ Tộc, nhưng hiện nay thương thế của hắn nặng như vậy, tình thế Hồ Tộc lại loạn như thế chắc chắn hắn ứng phó không được, hơn nữa chí hướng của hắn cũng không ở đây, để cho hắn làm Hồ Vương hắn cũng sẽ không vui vẻ, nếu như Tiểu Bạch thật sự đã chọn được người tốt, nàng cũng không có ý kiến gì.
Hiện nay, tâm nguyện duy nhất của nàng chính là thân thể Cảnh Hiên có thể tốt nhanh lên một chút, quên đi Nguyệt Phi Yên, bắt đầu cuộc đời mới, những thứ khác tất cả đều không quan trọng nữa.
. . . . . .
Sau khi dùng xong bữa tối, Túc Ly Mị cũng không trở lại, chẳng lẽ chuyện Hồ Tộc thật sự bận rộn như vậy sao?
Quý Phi Nhi rất buồn ngủ, nhưng vẫn đánh mạnh tinh thần chờ hắn trở về, hắn đều khổ cực như vậy, nàng làm thê tử không thể thay hắn chia sẻ, dù gì cũng không thể trực tiếp đi ngủ quá tự nhiên, đây là sự tôn trọng tối thiểu.
Nàng ngồi ở trên ghế, đôi tay nâng cằm lên, vẫn khống chế không được cơn buồn ngủ đánh tới, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng rốt cuộc bị mở ra.
Quý Phi Nhi không hề hay biết có người đi vào, cho đến khi hai bàn tay to lớn nhẹ nhàng bế nàng lên, nàng mới có chút cảm giác. Thân thể bị đặt lên giường, Quý Phi Nhi mơ mơ màng màng mở mắt: “Tiểu Bạch, chàng đã trở lại.”
Nàng đều ngủ thành bộ dáng này, cũng không biết lên giường đi ngủ sao?
Quý Phi Nhi vuốt mắt, từ trên giường ngồi dậy: “Giờ gì rồi, tại sao ta lại ngủ thiếp đi vậy?”
“Nếu buồn ngủ cũng không cần chờ ta, sớm nghỉ ngơi một chút là được.”
“Nhưng, ta muốn chờ chàng trở về.” Một ngày không thấy, như cách ba thu nói chung chính là ý tứ như vậy đi.
Quý Phi Nhi vừa nhìn cây nến đã đốt hơn phân nửa, cũng biết canh giờ hiện tại khẳng định đã muộn rồi, nguyên nhân bởi vì mới vừa ngủ bù, cho nên lần này nàng tỉnh lại cũng không quá buồn ngủ.
“Tiểu Bạch, làm sao chàng trở về trễ như thế, có chuyện gì cần thương lượng đến trễ như vậy hay sao?”
“Về ứng cử viên Hồ Vương, chuyện này không thể khinh thường.”
“Vậy chàng quyết định xong chưa?”
“Thế nào? Nàng còn định cầu tình thay Cảnh Hiên sao?” Hắn không lên tiếng cũng không đại biểu hắn cũng không để ý chuyện ban ngày, người được chọn làm Hồ Vương là ai trong lòng hắn đã có rồi, nhưng lại không hy vọng cái tiểu nữ nhân này vì nam nhân khác cầu xin.
“Ách. . . . . . Không có, chàng là đế quân chàng lựa chọn là tốt rồi, không sao cả.” Dù sao Túc Ly Mị là đế quân giới yêu ma, hắn sẽ không để cho con dân của mình bị tổn thương.
Chỉ là, đã xác định người được chọn là tốt lắm rồi, là ai vậy, nàng rất muốn biết rõ.
Ở dưới ánh mắt mong đợi của nàng, Túc Ly Mị cầm một phần chỉ dụ ném tới trước mặt nàng, nàng liên tục không ngừng cầm lên vừa nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn đều là nét khiếp sợ: “Tại sao?”
“Không phải bởi vì nàng là được rồi, bổn vương đã nói qua, Hồ vương phải là người có đức có tài năng mới có thể đảm nhiệm, bổn vương điều tra qua thân thế và tính cách của Cảnh Hiên, cùng với vương tộc đại thần Hồ Tộc sắp xếp lại điều tra từng cái, xác thực, trừ Cảnh Hiên, không còn người nào thích hợp.” Túc Ly Mị sẽ không quan báo tư thù.
“Ta đã nói rồi, Cảnh Hiên là một người tốt, chọn hắn chính xác không sai .”
Túc Ly Mị nhàn nhạt nhìn nàng một cái: “Cũng không biết thân phận của Hồ Vương, hắn có còn mạng đi hưởng hay không.”
“Chàng. . . . . . Đây là ý gì?” Quý Phi Nhi có chút lo lắng, nàng không thể biểu hiện chuyện mình rất hiểu rõ Cảnh Hiên với hắn, nếu không nhất định Tiểu Bạch sẽ hoài nghi.