Edit: Thảo My
Cả người Quý Phi Nhi giật mình một cái, mở choàng mắt, dĩ nhiên cũng thấy một “sợi dây” màu bạc trắng dính vào trên da thịt của mình.
Là sợi dây sao? Nàng kéo xuống, sau đó đặt ở trong lòng bàn tay tỉ mỉ quan sát.
Có thể bởi vì nguyên nhân quá nhỏ quá ngắn, cho nên nàng tạm thời cũng không liên tưởng đến vật gì đáng sợ.
Ban đêm ở dưới ánh đèn soi sáng, sợi dây giống như cũng phát ra ánh sáng, hiện lên sáng bóng như ngọc, xinh đẹp huyền diệu, giống như phỉ thúy trắng thượng hạng.
Chỉ là, trong tay cảm giác trơn mềm nói cho nàng biết, cái này cũng không có khả năng là phỉ thúy.
Rốt cuộc, là vật gì đây?
Đột nhiên, bản thân “sợi dây” vậy mà động!
Quý Phi Nhi hoảng sợ mở to đôi mắt, “sợi dây xinh đẹp” ở bàn tay nàng vậy mà tự động chiếm giữ thành một đoàn, hướng về nàng khạc lưỡi rắn màu đỏ nho nhỏ . . . . . .
. . . . . .
Bên trong hồ tắm tẩm điện xa hoa, phát ra một tiếng nữ nhân thét cao vút chói tai. Tay nàng run lên, sợi dây, không đúng, là một con rắn nhỏ cứ như vậy bị nàng ném ra ngoài, thân thể nho nhỏ ngã ở trên bên cạnh hồ.
Bên trong đưa tới náo động lớn như vậy, nhưng mà thị nữ phía ngoài vẫn đứng, không có chút ý tứ đi vào dò xét, cũng biết lúc này người ở bên trong là người nào, cái này không cần thiết.
Coi như thật có chuyện gì xảy ra, cũng không đến phiên bọn họ để ý tới!
. . . . . .
“Cứu mạng. . . . . . Cứu mạng!” Quý Phi Nhi sợ đến trong nước không ngừng đạp nước, có rắn. . . . . . rắn!
Sợ đến rúc đầu vào hồ tắm, mắt nhìn chằm chằm vào thân thể nho nhỏ đã kéo ra khoảng cách với tầm mắt. Nàng từ khoảng cách này nhìn, đã thành một sợi dây nhỏ màu trắng rồi.
Con rắn nhỏ bị nàng bất thình lình làm ngã như vậy, nửa ngày không nhúc nhích, thân thể Quý Phi Nhi cũng cứng nhìn hồi lâu, nó. . . . . . Không phải bị nàng làm ngã chết chứ? Bằng không tại sao bất động?
Nhất thời trong lòng có chút áy náy, mặc dù nàng rất sợ rắn, cũng rất ghét rắn, nhưng mà nàng cũng chưa từng nghĩ muốn đưa nó vào chỗ chết, thế gian vạn vật mỗi sinh mạng đều rất trân quý, nàng cũng không có quyền tước đoạt đi.
Hơn nữa đừng xem nó bây giờ là một con rắn nho nhỏ, nơi này chính là yêu ma giới, tương lai nó tu luyện tốt sẽ biến thành hình người, giống như tiểu khinh nặc vậy, sau đó sẽ biến thành đại nhân vật pháp lực cao cường, tốt nhất là vượt qua Túc Ly Mị.
Nó nhỏ như vậy liền chết, vậy người nhà của nó nhất định sẽ rất đau lòng, ngộ nhỡ trở lại trả thù mà nói, nàng không phải lại thêm một kẻ địch?
Trái nghĩ phải nghĩ, nàng lại càng phát giác mình gặp phải đại sự, trong lòng cảm giác hết sức lo lắng.
Nhìn tiểu xà không nhúc nhích, sau đó nàng từ từ đi qua, cũng không đoái hoài tới sợ hãi.
Tiểu Bạch Xà nhỏ như vậy, ở trong lòng bàn tay nàng cũng bất quá cỡ bàn tay, là một tiểu sinh mệnh cực kỳ yếu ớt, xem bộ dáng của nó vẫn không nhúc nhích, Quý Phi Nhi có chút thương cảm, duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng chọc chọc.
Tiểu Bạch Xà hình như lại có phản ứng, thân thể nho nhỏ giật giật. Đâm một lần nữa, sẽ thấy động một cái.
Quý Phi Nhi gan lớn lên, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng nắm được tiểu thân thể của nó đặt ở trong lòng bàn tay mình: “Ngươi không có việc gì là tốt rồi, mới vừa ta còn tưởng rằng làm ngươi ngã chết đấy.”
Tiểu Bạch Xà rướn cổ lên thân mật cọ xát tay nàng, lại đưa lưỡi rắn nho nhỏ ra quét qua bàn tay nàng, cảm giác ngứa. Quý Phi Nhi cười khanh khách, cũng đến hưng trí.
“Mới vừa ta còn cảm thấy ngươi rất đáng sợ , chỉ là suy nghĩ một chút cũng không cần thiết, ngươi còn nhỏ như vậy, cũng sẽ không cắn ta, càng sẽ không tổn thương ta, ta thật là chuyện bé xé ra to!”
Mặc dù nàng sợ rắn, nhưng mà đối mặt một bản Q xà loại siêu nhỏ huyền ảo, ai cũng không thể nổi lên lòng căm hận.
“Ngươi có phải mới vừa ra đời hay không, nếu không làm sao có thể nhỏ như vậy. Nhìn toàn thân ngươi trắng muốt, sau này ta gọi ngươi là Tiểu Bạch.”
Tiểu Bạch Xà vui sướng ở trong lòng bàn tay nàng bơi qua bơi lại, một đôi mắt manh manh khả ái muốn chảy ra nước, chỉ trách bộ dáng con rắn này quá đáng yêu, dáng dấp cũng rất xinh đẹp, làm cho nàng hoàn toàn bỏ xuống phòng bị.
Cho nên nói, đây cũng là một giá trị bính nhan (sắc đẹp) thế giới, Quý Phi Nhi sợ rắn như vậy, nhưng mà đối với Túc Ly Mị lại không hề có bất cứ năng lực chống cự gì, đối bản Q Tiểu Bạch Xà trước mắt cũng vậy.
“Ngươi không nói chuyện ta coi như ngươi đồng ý, Tiểu Bạch, ta ở nơi này thật cô đơn, không có bằng hữu, cũng không còn người có thể dựa vào, nếu như ngươi cũng không có chỗ nào có thể đi thì hãy ở bên cạnh ta đi.” Quý Phi Nhi không dám dễ dàng cùng người mở rộng lòng, nhưng mà Tiểu Bạch Xà trước mắt còn nhỏ như vậy, nó cũng sẽ không hiểu những chuyện này, nàng thuần túy chỉ là muốn phát tiết một chút mà thôi.
“Tiểu Bạch, người nơi này đều thật đáng sợ, ta thật sự rất muốn rời khỏi cái địa phương quỷ quái này, gặp phải một phụ thân tính toán nữ nhi mình, cùng trượng phu tính toán thê tử mình, không có một người nào tốt, tất cả đều là đại phôi đản, về sau ta thật sự phải cẩn thận, bởi vì bọn họ một người đều không thể tin.”
“Ai. . . . . . Đến lúc đó nếu ngươi còn không có tìm được người nhà vậy hãy theo ta cùng nhau rời khỏi, về sau ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.” Nàng càng nhìn, càng thấy Tiểu Bạch Xà hết sức thuận mắt, cực kỳ thích người bạn nhỏ này.
“Tiểu Bạch, ngươi chờ ta một chút, trong hồ ngâm nước da đều đã nhăn, chờ sau khi tắm xong ta dẫn ngươi lên trên giường chơi.” Sau khi cùng nó chơi một hồi, Quý Phi Nhi đặt nó trên bờ, chuẩn bị lại lau tốt thân thể, sau đó đứng dậy đi ngủ, không biết, nàng quay người lại, con mắt màu đen của Tiểu Bạch Xà chớp mắt lướt qua một nét hồng quang thoáng hiện.
Quý Phi Nhi từ trong bồn tắm đứng dậy, cầm lấy y phục thị nữ đặt ở bên cạnh hồ khoác lên người.
Đó là một sa y bạch sắc hơi mờ, mãi đến nàng mặc lên người mới phát hiện vấn đề này, vải vóc khinh bạc căn bản không giấu được thân thể của nàng, thậm chí loại mặc này so không mặc càng thêm mê người hơn tạo thành một loại thị giác tuyệt hảo hấp dẫn.
Lục Khởi cùng LụcÝ muốn làm cái gì, cũng không biết tìm một kiện y phục bình thường vội tới nàng mặc, hoàn hảo trong phòng này căn bản cũng không có người khác, nếu không nàng đều sẽ cảm giác thẹn thùng.
Xoay người lại, nàng vừa mới chuẩn bị đi tìm Tiểu Bạch Xà, một giây kế tiếp chống lại một đôi huyết mâu nhiếp hồn đoạt phách, trực tiếp thét chói tai ra tiếng.
“A, ngươi. . . . . . Tại sao lại ở chỗ này?”
Hắn đến đây lúc nào, vậy khi nào thì tiến vào phòng?
Nàng mới vừa đang tắm, khốn kiếp, hắn rốt cuộc ở nơi đó nhìn bao lâu?
Nếu như ở vạn năm trước, ánh mắt của Túc Ly Mị chính là dáng vẻ lúc đầu, có lẽ Quý Phi Nhi sẽ phát hiện ra chỗ không đúng, hai mắt hắn mơ hồ tràn đầy ánh lửa, hô hấp dần dần cũng có chút nặng nề. Rắn vốn chính là động vật dục vọng, một thân thể nữ tính thành thục mị hoặc như vậy ở trước mặt hắn, hắn không thể nào không có cảm giác .
“Ngươi. . . . . . Ngươi muốn làm gì?” Quý Phi Nhi trì độn nữa cũng cảm thấy hơi thở nguy hiểm trước mắt, ánh mắt của hắn giống như muốn ăn thịt người, nhấc chân muốn chạy, nhưng mà chân lại giống như mọc rể, nàng xác định nguyên nhân không phải là mình.
Sa y trong suốt hoàn toàn không che giấu được vóc người mỹ lệ của nàng, da thịt tuyết trắng tinh tế, đường cong mê người đều ở trong sa y như ẩn như hiện, thật là một yêu tinh!
Trong nháy mắt, bóng dáng áo trắng kia đã lắc mình đi tới trước mặt nàng, nhẹ nhàng gỡ một lọn tóc trên vai nàng , tản ra nhàn nhạt mùi thơm hoa hồng hơi thở ấm áp từ bên tai vang lên: “Ái phi biết bây giờ mình thật đẹp không?”
Nàng không có chút nào muốn biết, nàng cũng biết nếu mình không chạy cũng sẽ bị ăn hết, nhưng mà nàng lại không chạy được.
“Phi y đái thủy dục hà cầu.”
“Cái . . . . . . Có ý tứ gì?” Bầu không khí trước mắt quá nguy hiểm, nàng thử dời đi lực chú ý một phen.
“Ái phi không cần biết, nàng chỉ cần nhớ câu tiếp theo là được.”
“Câu tiếp theo là cái gì?”
“Tình liên ti y nhậm quân du.”
Rầm rầm, mặt Quý Phi Nhi lập tức đỏ đến tận mang tai, nàng trì độn nữa, gặp tình hình như vậy cũng có thể hiểu ý tứ hai câu thơ này.
Hắn không phải là muốn. . . . . . Không, không, cái này làm sao có thể?
Không phản cảm cùng kháng cự cái kia như trong tưởng tượng, bản năng cùng lý trí lại nói nàng không thể.
Nàng còn không có chuẩn bị tốt tâm lý muốn hiến thân, nàng khóc không ra nước mắt. Hơn nữa nàng lại là người, cùng một con rắn giao phối, đây chẳng phải là xằng bậy sao?
“Ái phi, nàng thiếu Bổn vương đêm động phòng, bây giờ có phải nên bổ sung hay không?” Vành tai tinh xảo xinh xắn bị mút chặt, nàng không còn có năng lực chống đỡ mềm nhũng người xuống.
Nàng có thể đã quên, nguyên lai chủ nhân cỗ thân thể là Mị Hồ ngàn năm, nhạy cảm và đa tình, nhẹ nhàng khẽ đụng, thân thể liền mềm nhũn, đây căn bản cũng không phải là chuyện nàng có thể khống chế được.
Dần dần, ý thức của Quý Phi Nhi càng ngày càng yếu, người khi nào bị đưa đến trên giường, cũng hoàn toàn không biết.
Nàng đâu có biết, mình đã trúng huyễn thuật của Túc Ly Mị bày ra.
. . . . . .
Nhìn nữ nhân trên giường đã lâm vào trạng thái tình dục, ánh mắt của hắn lạnh lẽo, nghĩ tới hôm nay sau khi trở về Thương Mặc Tuyết tìm hắn nói về nàng.
“Mị, sẽ không là thật yêu nữ nhân này? Vậy mà mang nàng đi đại điện tiếp nhận triêu bái của chúng vương tộc, còn dám để cho nàng lén lút cùng Nguyệt Vô Tu gặp mặt, ngươi cũng không phải không biết phụ nữ (cha và con gái) bọn họ đồng lòng, một bụng tâm địa gian trá.”
“Yêu nàng? Ngươi ở đây đùa gì thế, ngươi biết rõ ràng trong lòng ta chỉ có Tử Huyên, cũng không dung được người khác.”
“A. . . . . . Ta thật đúng là không nhìn ra, ta còn tưởng rằng ngươi đã quên Tử Huyên rồi, trước còn lời thề son sắt nói muốn trở lại giết Tiên giới, vì Tử Huyên báo thù, nhưng mà bây giờ? Đây chính là lời thề của ngươi?” Tính tình Thương Mặc Tuyết nóng nảy ghê gớm, Lang Tộc là Vương tộc trời sinh tính hiếu chiến, nhất là chính mình đã từng chịu tình hình bị xâm lược và tổn hại.
Nét mặt Túc Ly Mị nhiều hơn mấy phần phức tạp, hiện tại hắn cho rằng chuyện quan trọng nhất chính là cứu Tử Huyên về, những thứ khác sau này hãy nói, dù sao cũng không chạy được. Hắn không biết mình lấy tâm tình như thế nào đợi ròng rã một ngàn năm, hắn tin tưởng lời thề Tử Huyên nói mình nhất định sẽ trở lại.
“Lưu nàng lại, Bổn vương tự có dụng ý.”
“Tỉnh ngộ đi, đừng cho ta không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì. Nếu quả như thật là Tử Huyên trở lại, tại sao nàng không nhận thức ngươi? Mặc dù không loại bỏ nàng không phải là Nguyệt Phi Yên, nhưng chẳng cần biết nàng là ai, cũng không thể là Tử Huyên. Ngươi là người thông minh tại sao cũng có thời điểm phạm hồ đồ như vậy, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, Tru Tiên Đài một khi nhảy xuống, tuyệt không khả năng sống sót, Tử Huyên đã hồn phiêu phách tán, không bao giờ có thể trở lại nữa.”
Hết chương 9