Ma Phi Gả Đến: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng

Chương 91: Chương 91: Chương 90: Đừng đi gần Mẫu Đơn quá.




Sau Khi Quý Phi Nhi tỉnh lại, thì cảm thấy cổ một hồi đau đớn kịch liệt, nàng chỉ có thể không nhúc nhích, hơi uốn éo cổ một cái cũng sẽ cảm giác đau nhức ray rứt.

Lúc này, vang lên bên tai một giọng nói dịu dàng quen thuộc: “Đừng lộn xộn.”

Quý Phi Nhi đảo tròn mắt, thì nhìn thấy Túc Ly Mị đang lo lắng nhìn mình, câu nói đầu tiên nàng hỏi lại là. . . . . .

“Tiểu Bạch, Nguyệt Lưu Sương nàng. . . . . . Nàng như thế nào?”

Nhắc đến Nguyệt Lưu Sương, Túc Ly Mị lại giận vô cùng: “Còn có thể như thế nào, trước khi nàng hôn mê vẫn không quên giao phó ngàn vạn lần không được tổn thương nàng ta, ta đã để cho người đuổi nàng ta ra ngoài rồi.”

“Đúng rồi, không phải chàng đánh nàng một chưởng sao, nàng có thể nguy hiểm đến tính mạng hay không? Hài tử trong bụng sẽ không có chuyện gì chứ?” Quý Phi Nhi lại hoàn toàn quên an nguy mình, ý vị lo lắng chuyện của Nguyệt Lưu Sương.

“Bổn vương chính là để ý nàng ta là một nữ tử có thai, cho nên mới không có hạ tay nặng hơn, nàng ta lại dám xuống tay tổn thương nàng, bổn vương thật sự hối hận vì đã thả nàng ta đi.”

“Lúc đầu, ta rất ghét Nguyệt Lưu Sương, nhưng sau khi từ Hồ Tộc trở về, ta lại cảm thấy nàng ta rất đáng thương, phụ mẫu của nàng đã chết, thân phận công chúa tôn quý cũng không có, chuyện này với nàng ta mà nói đã là trừng phạt lớn nhất rồi. Dù nói thế nào, nàng là tỷ tỷ của Nguyệt Phi Yên, cũng là người nhà duy nhất với Nguyệt Vô Tu lúc còn sống trên đời, ta không muốn đuổi tận giết tuyệt.”

“Nàng có biết lúc ấy ta có rất nhiều sợ hãi hay không? Nếu như mà ta chậm một bước, cây trâm trong tay nàng ta đã đâm thủng cổ họng của nàng rồi, nàng ta có lòng muốn đưa nàng vào chỗ chết.”

Quý Phi Nhi miễn cưỡng hiện ra vẻ tươi cười: “Có chàng ở đây, nàng không giết được ta, chàng xem, bây giờ không phải ta đã không có việc gì rồi sao?”

Nàng ý tứ tốt nói mình không có việc gì, ma y đều nói nếu như sâu hơn một chút thì bị cắt vỡ cổ họng rồi, chỗ đó là nơi yếu ớt nhất.

“Sau này bất kể chuyện gì, không cho nàng tự chủ trương, đều phải nghe ta, biết không ?” Hắn nghĩ thôi cũng sợ, không muốn để cho nàng mạo hiểm nữa, bây giờ chuyện Hồ Tộc đã giải quyết xong, Nguyệt Lưu Sương cũng đuổi ra ngoài, theo lý thuyết sau này sẽ không có nguy hiểm gì nữa, nhưng hắn vẫn có chút không yên lòng, thời thời khắc khắc đều lo lắng cho nàng.

“Ừ, ta biết rồi.” Nàng không thể gật đầu, vội vàng đồng ý.

“Đúng rồi, lúc ta hôn mê, đã có người tới phải không?” Mặc dù còn chưa tỉnh lại, nhưng nàng dường như nghe được trong phòng có giọng nói của mấy người.

Túc Ly Mị có chút không muốn trả lời cái vấn đề này, chỉ cẩn thận giúp nàng đắp kín chăn, ngồi ở bên người nàng.

“Là Mẫu Đơn sao?” Quý Phi Nhi tiếp tục hỏi.

Túc Ly Mị nhướng mày: “Đồng ý ta một chuyện, sau này không nên đi gần Mẫu Đơn quá.”

“Tại sao? Mẫu Đơn nàng là tỷ muội tốt của ta mà.”

“Vừa rồi không phải đã nói rồi sao, về sau tất cả mọi chuyện đều phải nghe ta, thế nào lại xuất hiện dị nghị nhanh như vậy.”

“Chuyện khác có thể nghe lời chàng, việc này không được, Mẫu Đơn là một bằng hữu tốt như vậy, chàng còn muốn chia rẽ hai chúng ta, thật là quá đáng.” Quý Phi Nhi nói lên kháng nghị: “Hơn nữa chuyện lần trước không phải cũng đã tra ra chân tướng rồi sao? Mẫu Đơn là người tốt, nàng còn vì thuốc giải của mẫu thân ta mà suýt chút nữa bị Nguyệt Vô Tu đánh chết đấy.”

Túc Ly Mị cười lạnh: “Tra ra chân tướng? nàng cho là như vậy sao? Tại sao trong mắt của ta chuyện khả nghi hơn rồi?”

Quý Phi Nhi ngây ngốc nhìn hắn: “Chỗ nào khả nghi?”

“Theo tính tình của Nguyệt Vô Tu, ông ta tự biết mình chỉ còn một con đường chết, căn bản là không có khả năng giao ra thuốc giải, ta đều thay đổi các loại phương pháp, nhưng Nguyệt Vô Tu đã quyết tâm muốn cá chết lưới rách. Mà Mẫu Đơn, lại có thể từ trong tay bọn họ lừa lấy thuốc giải, còn có thể để cho bọn họ ngoan ngoãn uống thuốc độc. Nếu như nói lúc trước bọn họ không qua lại với nhau, căn bản là không thể làm được, ngày đó Nguyệt Vô Tu nói ra như vậy, nói Mẫu Đơn mật báo với bọn họ, ta cảm thấy được không có lửa thì làm sao có khói, Mẫu Đơn nhất định là che giấu cái gì đó với chúng ta.”

“Nhưng mà không phải Mẫu Đơn đã giải thích rõ rồi sao? Hơn nữa nàng vì lấy thuốc giải thiếu chút nữa bị Nguyệt Vô Tu đánh chết, cái này không đến nỗi cũng là giả vờ chứ?”

“A. . . . . . Theo công lực của Nguyệt Vô Tu lúc đó, nếu Mẫu Đơn có điều phòng bị, ông ta căn bản không phải là đối thủ của Mẫu Đơn, hơn nữa Mẫu Đơn cũng không phải là người chết, nhưng lại ngoan ngoãn tùy hắn đánh tới “

“Vậy Mẫu Đơn thật sự là bị thương.”

“Cho nên, đây cũng là chỗ khả nghi, Nguyệt Vô Tu không phải là đối thủ của nàng, nàng ta còn có thể chịu đả thương nặng như vậy, chân tướng chỉ có một, đó chính là nàng ta cố ý để cho mình bị thương.”

“Tại sao nàng muốn làm như vậy?” Quý Phi Nhi trợn to hai mắt, lại còn có người cố ý để cho mình bị thương, đây không phải là quá kỳ lạ sao?

“Đơn giản là vì muốn rửa sạch mình, bởi vì chúng ta đã nghi ngờ nàng chính là người mật báo, nàng ta cũng đã nhận ra, cho nên cố ý mượn biện pháp này đến để loại bỏ nghi ngờ của chúng ta với nàng.

Nghe Túc Ly Mị giải thích như vậy, cũng không phải là không có đạo lý, chỉ là nàng không thể nào chấp nhận được sự thực này.

“Nhưng. . . . . . Trước đó Mẫu Đơn còn cứu mạng của ta.”

“Vậy thì càng khả nghi. Dù gì Mẫu Đơn cũng là tiên, thậm chí ngay cả hai thị vệ cũng không đối phó được, ta đã hỏi người ở chỗ này, nói Mẫu Đơn ngay cả sức đánh trả cũng không có, lại bị người đâm bị thương, cái này càng không rõ ràng khi nói nàng đang làm dáng.”

Ở trên thế giới này, còn có một loại người, lấy lui làm tiến, dùng yếu đuối tới tranh thủ đồng tình. Với thứ người như thế mà nói, nàng yếu đuối mới là ngụy trang kiên cường nhất, đến lúc đó chết ở trong tay của nàng vẫn còn không cảm thấy được nàng là một người xấu.

Tất cả mọi chuyện, cũng bị Túc Ly Mị phân tích mở như vậy, chân tướng, luôn tổn thương người.

Quý Phi Nhi nhớ đến lần đầu tiên mình hiểu lầm Mẫu Đơn, hết sức đau lòng và thất vọng, thậm chí còn chỉ trích nàng, Mẫu Đơn uất ức giải thích nói nàng không có làm chuyện như vậy, về sau nàng lại phát hiện nàng ta bị thương, hơn nữa còn mạo hiểm lấy về thuốc giải làm nguy hiểm đến tính mạng, nhất thời vô cùng tự trách, cảm thấy mình mới là cái kẻ tàn nhẫn nhất, về sau nàng nhất định tin tưởng Mẫu Đơn, sẽ không bao giờ hiểu lầm nàng nữa.

Nhưng lời nói của Túc Ly Mị lại để cho nàng bắt đầu do dự, nàng cảm thấy Túc Ly Mị phân tích có đạo lý, lại không thể chấp nhận Mẫu Đơn như vậy.

Chuyện cho tới bây giờ, nàng vẫn muốn vì Mẫu Đơn giải thích: “Trong này. . . . . . Có lẽ có hiểu lầm gì đó, ta cảm thấy Mẫu Đơn không có lý do làm chuyện này, vẫn không nên tùy tiện nghi ngờ nàng.”

“A. . . . . . Nhìn mặt mũi của Tử Huyên, vì chuyện lần này ta có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ, nhưng nếu như nàng ta dám tái phạm, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho nàng ta.” Túc Ly Mị tin tưởng trực giác của mình, hắn sẽ không tùy tiện đi gán tội danh cho người khác, chỉ là chuyện của Mẫu Đơn để cho hắn không thể không nghi ngờ.

“Mặc kệ như thế nào, ta vẫn hi vọng chúng ta quên chuyện này đi, trong mắt ta Mẫu Đơn thiện lương như vậy, nàng là tỷ muội tốt nhất với ta, hơn nữa nàng cũng là người trong lòng Mặc Tuyết, nàng sẽ không phản bội chúng ta, mặc dù ta cảm thấy lời chàng nói là rất có đạo lý, nhưng có lẽ chàng nói những thứ trùng hợp này cũng chỉ là hiểu lầm mà thôi, chúng ta ngàn vạn lần không thể hiểu lầm Mẫu Đơn.”

“Bây giờ ngược lại nàng và Thương Mặc Tuyết có cùng ý tưởng đen tối rồi, hôm nay thời điểm hắn tới đây, một lòng bảo vệ Mẫu Đơn, bây giờ nàng cũng có bộ dáng này, đến lúc đó ta trở thành tiểu nhân chia rẽ quan hệ.”

“Không có, ta chỉ không muốn tùy tiện hiểu lầm người khác mà thôi, hơn nữa bây giờ chàng cũng chỉ nghi ngờ, không có chứng cớ không phải sao?”

Túc Ly Mị không phải thích với người khác người càng tăng thêm tội, hắn sẽ không dễ dàng nghi ngờ ai, nhưng một khi nổi lên lòng nghi ngờ, thì không thể nào dễ dàng thu hồi.

Nhìn Quý Phi Nhi và Thương Mặc Tuyết tin tưởng Mẫu Đơn như vậy, tâm tình của hắn rất là phức tạp.

Chỉ có thể hi vọng nàng không xảy ra chuyện gì, cuối cùng kết quả lại không tốt.

Trước kia hắn ở trước mặt Thương Mặc Tuyết nhắc nhở qua cho dù như thế nào cũng không thể nói ra chuyện Phi Nhi chính là Tử Huyên, hắn còn cố tình nói chuyện này cho Mẫu Đơn, điều này làm cho trong lòng hắn vô cùng lo lắng.

“Thôi.” Hắn tạm thời cũng không muốn thảo luận lại cái đề tài này nữa, dù sao nha đầu này bây giờ coi như là một lòng một dạ với Mẫu Đơn, hắn nói gì đều không hữu dụng.

“Nhiệm vụ của nàng bây giờ chính là phải dưỡng thương cho thật tốt, hai ngày nay đều không được đi ra ngoài, ngoan ngoãn ở trong phòng ngây ngô.”

Quý Phi Nhi vốn hoạt bát hiếu động, để cho nàng ở trong phòng không nhúc nhích ngây ngô hai ngày, vậy chẳng phải không có gì khác biệt với người vô dụng sao, đương nhiên là nàng không làm được, cho nên ngay lập tức kích động.

“Không được, như vậy quá đau khổ.” Nàng nhất thời kích động, tác động đến tĩnh mạch trên cổ, lập tức đau hít vào một ngụm khí lạnh, thật là đau chết nàng.

“Đều trở thành bộ dáng này mà vẫn còn cậy mạnh, có phải nàng nhất định phải làm cho ta lo lắng mới bằng lòng bỏ qua hay không? Mới vừa rồi không phải đồng ý về sau cái gì cũng đều nghe ta sao, kết quả lập tức đã lộ ra bộ mặt thật?”

“Ta biết rồi, ta sẽ thật nghe lời.” Quý Phi Nhi ủ rũ cúi đầu nói, ai bảo nàng là một người giữ chữ tín chứ.

“Chỉ là. . . . . .” Nàng cũng có điều kiện tiên quyết: “Mẫu Đơn đến thăm ta, chàng cũng không nên có sắc mặt không tốt hoặc thành kiến với người ta, cũng đừng không cho nàng đến tìm ta.”

“Nhìn biểu hiện của nàng.” Làm thế nào chính hắn trong lòng hiểu rõ.

Chỉ là nhìn nha đầu này gần đây lệ thuộc vào Mẫu Đơn như vậy, đây không phải là một hiện tượng tốt, nhưng chuyện có thể bắt đầu, nàng ở trong Đế Cung chắc rất cô đơn đi, nếu như tìm thêm cho nàng một bằng hữu, phân tán lực chú ý của nàng, cũng sẽ không nhắc đến Mẫu Đơn nữa.

Công Chúa Nhược Khê của Hoa tộc tính tình hết sức đơn thuần thiện lương, từ nhỏ nuôi dưỡng ở trong thâm cung, được Hoa vương coi là hòn ngọc quý trên tay, Hoa tộc cũng là một trong những vương tộc của giới yêu ma, thuộc về Tinh linh nhất tộc. Người Hoa tộc đều hết sức thân thiện, tính tình dịu ngoan.

Nhược Khê thích Thương Mặc Tuyết cả giới yêu ma đều biết chuyện, nhưng Mặc Tuyết lại chỉ coi nàng như muội muội, hắn vẫn hy vọng có thể gom hai bọn họ thành một đôi, nhưng hắn lại cố tình thích Mẫu Đơn, xem ra thật là muốn theo sau gót hắn và Tử Huyên.

Lần này, hắn định mời Nhược Khê vào trong cung điện dưới lòng đất, làm bạn với Phi Nhi, cũng thuận tiện để cho nàng giám thị từng cử động của Mẫu Đơn, đây cũng là vì tạo cơ hội cho nàng và Thương Mặc Tuyết.

Bởi vì hắn cũng ấn tượng rất tốt với Nhược Khê, coi nàng như muội muội mà đối đãi, hắn tự nhiên muốn thiên vị muội tử mình. Nếu như Thương Mặc Tuyết có thể bồi dưỡng ra tình cảm, quên đi Mẫu Đơn, đó mới là kết cục tốt nhất, tất cả phải xem nhân duyên của tạo hóa nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.