Edit: Thảo My
Ở Yêu Ma Giới, có một chỗ như vậy sao, bách hoa sinh sôi, hoa khoe màu đua sắc, khắp nơi đều tràn đầy linh khí.
Đây chính là thiên hạ của Hoa tộc, cũng là một Tinh linh tộc duy nhất ở Yêu Ma Giới. Nơi này linh khí dồi dào, từng cọng cây ngọn cỏ đều có thể tu luyện, Yêu Ma Giới, có yêu, có ma, có tinh linh.
Tinh linh vương Nhược Thiên dưới gối chỉ có một nữ, tên gọi là Nhược Khê.
Lớn lên chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, tất cả Vương tộc cầu hôn người đếm không hết, nhưng Nhược Khê công chúa lại chặn tất cả người cầu hôn ở ngoài cửa.
Ngày này, Nhược Thiên lại gọi Nhược Khê tới thư phòng, sau đó chỉ vào một đống lớn bức họa trên bàn, tận tình khuyên nhủ nàng: “Nữ nhi ngoan, con nhìn một chút đi, nơi này có thanh niên tài tuấn mộ danh của các đại vương tộc đến cầu hôn, con cũng đến tuổi nên lập gia đình rồi, mỗi ngày nhiều thiệp như vậy, đủ số trả lại, cha thật là không tiện ăn nói.”
Quả nhiên là Tinh linh nhất tộc, trước đừng nói Nhược Khê công chúa xinh đẹp như hoa, ngay cả phụ thân của nàng Nhược Thiên xem ra cũng hết sức tuấn lãng.
Nhược Khê liếc mắt nhìn thiếp cầu kiến cao như núi nhỏ, nhàn nhạt mở to mắt: “Phụ vương chưa nói với bọn họ, thân thể nữ nhi thể khó chịu, cự tuyệt gặp khách sao?”
“Lý do này, cũng đã dùng bao nhiêu lần, đừng nói người khác không tin, phụ vương cũng không biết nên nói gì nữa. Tinh linh nhất tộc chúng ta hoàn toàn dựa vào Đế Quân che chở mới có thể ở Yêu Ma Giới này có một nơi sống yên ổn, nhất định phải sống chung tốt với các Vương tộc khác, nhưng con vẫn trốn tránh không gặp như vậy, dần dà, sẽ làm bọn họ cảm thấy Tinh linh tộc chúng ta tâm cao khí ngạo, thật sự bất lợi cho việc chung sống hữu nghị với tất cả Vương tộc.”
Đối với cái này, Tinh linh vương cũng không còn cách nào.
“Phụ vương, trong lòng nữ nhi đã đã có đối tượng, trừ hắn ra, đời này ai cũng không lấy.”
“Nhược Khê, con một mực cũng không chịu nói, người kia trong lòng con rốt cuộc là ai, đây rốt cuộc là tại sao? Phụ vương sẽ không miễn cưỡng con, chỉ cần con nói ra, chỉ vì hạnh phúc của con, ta cũng sẽ tranh thủ cho con.” Lần này Tinh linh vương tính toán hỏi cho mọi chuyện rõ ràng.
Nhược Khê lắc đầu một cái: “Chỉ trách ta yêu người không nên yêu, hắn chỉ xem ta là muội muội, ta không muốn làm khó hắn.”
Tinh linh vương nhíu chặt lông mày, đây rốt cuộc là ai, để cho nữ nhi của hắn khuynh tâm như vậy, vẫn còn một mực bảo vệ hắn ta, thế nào cũng không chịu nói ra chân tướng.
Nghĩ tới Nhược Khê vẫn an tĩnh khéo léo, không thích ra cửa, duy nhất mấy lần là theo hắn vào Đế đô triêu bái Đế Quân, chỉ là từ sau khi trở về, tính tình Nhược Khê thì trở nên, càng thêm trầm mặc an tĩnh không thích nói chuyện, từ từ thì trở thành bộ dáng bây giờ.
Tinh linh vương cố gắng suy nghĩ một chút, tất cả hay là bắt đầu từ Đế đô, chẳng lẽ, người trong lòng Nhược Khê, đang ở Đế đô.
Hắn bỗng dưng mở to hai mắt: “Nhược Khê, con nói người kia, sẽ không phải là Đế Quân chứ? Đây vạn lần không được, Yêu Ma Giới đều biết Đế Quân đã có nữ nhân yêu sâu đậm, hơn nữa còn lập làm Đế hậu, chúng ta hiện nay cần được Đế Quân che chở, tại sao có thể nói lên loại yêu cầu vô lý này, nếu chọc giận Đế Quân, Tinh linh nhất tộc chúng ta còn thế nào sống yên ở Yêu Ma Giới?”
“Không phải. . . . . . Không phải Đế Quân.” Nhược Khê vội vàng lắc đầu: “Mặc dù chỉ có duyên gặp mặt Đế Quân mấy lần, nhưng hắn đối với ta rất tốt, ta đối với hắn chỉ có kính sợ tôn kính, không có cái khác.”
Không phải Đế Quân, vậy còn có người nào? Phong thái Đế Quân tam giới đều biết chuyện, bất kỳ nữ nhân nào nhìn lên một cái, cũng không tránh được sẽ vùi sâu vào trong đó, nhưng nàng lại nói không là Đế Quân, vậy còn có thể có ai?
Hắn hết sức đi tìm tòi các loại người có thể nghĩ tới, lại duy nhất bỏ quên Lang Vương.
Bởi vì Thương Mặc Tuyết, mặc dù tác phong nhanh nhẹn, nhưng tính tình nóng nảy, tính tình cũng tương đối thẳng thắn, hắn thế nào cũng không thể tưởng tượng, nữ nhi luôn luôn nhát gan của mình, thế nhưng lại có suy nghĩ gì với Lang Vương, chỉ sợ thấy mặt nói cũng không dám nói ra.
Hắn lại hỏi mấy cái tên, Nhược Khê vẫn lắc đầu, khóe mắt rưng rưng: “Phụ vương, ngài cũng không cần hỏi nữa, nữ nhi bất hiếu, không thể giúp phụ vương phân ưu, nếu quả như thật bởi vì ta mà khiến các Vương tộc khác bất mãn với Tinh linh tộc, vậy giao nữ nhi ra, mặc cho xử trí.”
“Con đứa bé này, thế nào cố chấp như vậy chứ? Phụ vương chỉ có một nữ nhi là con, làm sao để con chịu uất ức?”
Vừa lúc đó, đột nhiên có thị vệ phía trước báo tin.
“Bẩm báo vương thượng, công chúa, Đế đô bên kia truyền đến chỉ dụ của Đế Quân.”
Tinh linh vương cả kinh, không biết thời điểm này Đế Quân tìm hắn làm cái gì, vội vàng quỳ trên mặt đất nhận chỉ dụ.
Hắn mở ra chỉ dụ, sau khi xem xong, lập tức kinh ngạc nhìn Nhược Khê: “Đế Quân nói, muốn con lập tức đi Đế đô, lệnh con đến làm bạn với Đế hậu, chuyện này. . . . . . Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Nhược Khê hiển nhiên cũng không nghĩ tới lúc này sẽ truyền đến tin tức như thế, nhưng nàng theo bản năng lắc đầu: “Phụ vương, ta. . . . . . Ta có thể không đi không?”
“Đây là Đế Quân tự mình hạ chỉ dụ, tại sao có thể không đi? Nhược Khê, con muốn kháng chỉ sao?” Đế đô cũng không phải là người nào cũng có thể đi vào, mấy lần trước hắn đi Đế đô triêu bái Đế Quân, Nhược Khê nha đầu này cũng không biết là sao, vẫn năn nỉ hi vọng có thể mang nàng đi, nhưng sau lại có một lần, nàng trở nên có chút không thích hợp, cũng không đi theo hắn. Mà bây giờ, Đế Quân tự mình hạ chỉ dụ, nàng lại vẫn dám nhắc tới cự tuyệt, nàng rốt cuộc có biết mình nói gì hay không.
Nhược Khê vừa nghĩ, Đế Quân ra lệnh thật là không thể làm trái, nhưng. . . . . . Thật sự nàng không muốn đi Đế đô rồi, bởi vì thấy người kia, lòng của nàng sẽ đau hơn.
Nhưng, nếu như không đi, có lẽ toàn bộ Tinh linh tộc cũng sẽ bởi vì nàng mà bị liên lụy, cho nên hắn chỉ có thể gật đầu một cái, nuốt khổ sở về trong bụng: “Được, ta đi.”
Nàng xoay người đi ra, thay vì ở chỗ này đối mặt với thiếp cầu hôn nhiều như vậy, trốn tránh đến Đế đô, trốn tránh đến bên người khiến nàng đau lòng muốn chết, đại khái cũng là một biện pháp giải quyết.
Tinh linh vương nhìn dáng vẻ của nữ nhi, chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ, đứa nhỏ này tính tình quật cường, thật là cực kỳ giống mẫu hậu đã mất của nàng.
Nhưng mà hắn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nếu Đế Quân tự mình chiêu Nhược Khê vào cung, vậy những thiệp này đáp lại như thế nào, cũng đơn giản hơn nhiều. Chẳng lẽ là Đế Quân biết Tinh linh tộc đã xảy ra chuyện, cho nên đặc biệt xuống một đạo chỉ dụ giải cứu?
Sau khi Nhược Khê trở về phòng, đóng chặt cửa phòng, ôm thân thể co rúm lại ở chân giường, nước mắt lã chã mà rơi.
Nàng thật ra thì vẫn luôn không nói với người khác, bao gồm phụ vương của mình, bây giờ nàng, đã có thai.
Đứa bé này, thật sự là một cơn ác mộng.
Ngàn năm trước, tình yêu của Đế Quân và Tử Huyên tiên tử trong tam giới chưa có người biết, nhưng Đế Quân mất tích ngàn năm, trở lại lần nữa, chính là chuyện vui đáng chúc mừng của Yêu Ma Giới, tất cả Vương tộc mang theo gia quyến tiến vào Đế Cung ăn mừng, cũng chính một lần kia, nàng chính mắt thấy Đế Quân Túc Ly Mị bị truyền là thần thoại trong tam giới.
Nhưng ánh mắt của nàng cũng không phải đặt ở trên người của Túc Ly Mị, mà là một người khác ngồi bên người hắn, Lang Vương Thương Mặc Tuyết một thân trường bào màu lam.
Nghe nói trong ngàn năm Đế Quân mất tích, toàn dựa vào Thương Mặc Tuyết chủ trì đại cuộc, Yêu Ma Giới mới không loạn thành một đoàn, cho nên thời điểm nàng chưa từng thấy qua hắn, đã hết sức kính nể nghĩa khí và năng lực của hắn. Mặc dù hắn không thể làm được cường thịnh như lúc có Đế Quân, nhưng cũng hết cố gắng hết sức bảo vệ Yêu Ma Giới, đổi thành những người khác, căn bản cũng không thể làm được.
Trong bữa tiệc, đều là một ít đại thần gia quyến Vương tộc nói một chút lời khen tặng, nàng không thích loại hoàn cảnh này, liền tìm cớ đi ra ngoài.
Lần đầu tiên nàng tới Đế Cung, cảnh sắc Đế Cung rất đẹp, giống như ở Tinh Linh Giới bọn họ, có một biển hoa lớn.
Bản thân Nhược Khê cũng là tinh linh hoa, thấy nơi đẹp như vậy, tâm tình cũng khoan khoái, liền chạy tới trong bụi hoa, cúi đầu ngửi nhẹ trong nhụy hoa kia truyền tới hương thơm mùi thơm, khẽ mỉm cười, hiện lên lúm đồng tiền khuynh thành.
Cái này so với trong tiệc rượu ở đại điện ăn uống linh đình, a dua nịnh hót, chẳng phải là tốt hơn nhiều?
Nữ tử Tinh linh tộc, động lòng người nhất chính là kỹ thuật nhảy, bởi vì là cung yến, cho nên ngày đó nàng mặc cũng hết sức trang trọng, một thân váy dài màu xanh dương di chuyển giống như thần tiên, áo choàng màu vàng bay múa trong gió, tâm tình nàng thật tốt, ở trong bụi hoa trực tiếp nhảy múa, dáng nhảy nhẹ nhàng, cuối cùng cả bướm cũng bay đến đây, vòng quanh nàng không ngừng xoay vòng vòng.
Lúc này, đột nhiên từ phía sau truyền đến một hồi tiếng vỗ tay, nàng giật mình, vội vàng quay đầu, nhìn đến một bóng dáng áo lam thon dài, một đầu tóc đen tùy ý dùng ngọc quan búi lên, lưu lại vài sợi phiêu sái ở trước ngực, trương dương khí phách.
Nhược Khê đỏ mặt, nàng đã nhận ra, đây chính là Lang Vương bệ hạ ở trên bữa tiệc đã thấy qua, Thương Mặc Tuyết.
Thương Mặc Tuyết vừa vỗ tay vừa hướng đi về trước: “Thế gian này, vẫn còn có dáng nhảy động lòng người như thế, hôm nay Bổn vương thật là nhìn mãn nhãn.”
Nhược Khê lập tức quỳ xuống đất hành lễ: “Tiểu nữ. . . . . . Không biết Lang Vương ở đây, đã quấy rầy Lang Vương, xin đừng trách tội.”
Thương Mặc Tuyết ngược lại đối với việc nàng khiêm nhường lại thêm mấy phần hảo cảm, hắn khoát tay chặn lại: “Nữ tử khiêm nhường lại đẹp như vậy thật là hiếm thấy, là Bổn vương đã quấy rầy cô nương, thế nào cô nương ngược lại tự trách, mau dậy đi.”
Nhược Khê gật đầu một cái, sau đó run run rẩy rẩy đứng dậy, nàng nghe phụ vương nói qua, Lang Vương tính tình nóng nảy, tại sao hôm nay xem ra, cũng không phải giống như mọi người nói, nhìn ở khoảng cách gần như vậy, dáng dấp của hắn thật rất đẹp mắt, mặc dù không phong hoa tuyệt đại giống Đế Quân, nhưng cũng tuấn mỹ vô song, tuyệt vời.
Nhìn nàng vẫn cúi đầu, thỉnh thoảng liếc hắn một cái, lại bị sợ đến lập tức cúi đầu xuống, Thương Mặc Tuyết liền dùng cây quạt nâng cằm nàng lên, để cho nàng nhìn thẳng vào mắt mình.
“Thế nào nhát gan như vậy, ngươi tên là gì?”
“Tiểu. . . . . . Tiểu nữ là Nhược Khê.”
“Nhược Khê? Tên rất hay! Ngươi chẳng lẽ chính là nữ nhi Tinh linh vương Nhược Thiên, công chúa Tinh linh tộc?”
Nhược Khê vội vàng gật đầu: “Chính là tiểu nữ, tiểu nữ lúc trước đã nghe nói qua uy danh của Lang Vương, vẫn hết sức khâm phục, hôm nay gặp mặt, quả thật không giống bình thường.”
Thương Mặc Tuyết cười nhạo một tiếng, uy danh của hắn? A. . . . . . Chính hắn uy danh hắn thì như thế nào không biết, người Yêu Ma Giới đánh giá thế nào hắn, trong lòng hắn cũng nắm chắc, chỉ là hiện tại tiểu cô nương này, đang lấy lòng hắn sao?
Nhược Khê đích xác là như thế, mặc dù nàng cảm thấy Thương Mặc Tuyết bây giờ nhìn tính tình rất tốt, bình dị gần gũi, nhưng lời nói trước kia của phụ vương với nàng đã sớm xâm nhập lòng, nàng chỉ sợ Thương Mặc Tuyết lại đột nhiên trở nên rất đáng sợ, cho nên vẫn run run rẩy rẩy cẩn thận trả lời vấn đề, chỉ sợ chọc giận hắn.