“Còn nhớ rõ con hồ ly ngươi nhìn thấy ở vườn thú chứ?” Nữ Oa đối với lời nói ngây thơ của nàng rất có sức chống cự, mắt điếc tai ngơ.
“Cửu vĩ tiểu hồ ly? Dĩ nhiên nhớ.” Nếu không phải bởi vì con hồ ly này, Tuyết Nhi hiện tại có thể vẫn an lành ở đây cùng mình. Nghĩ tới điều này, cô liền hối hận ban đầu tại sao nhiều chuyện như vậy, ở nhà thật tốt, xem hồ ly cái gì!
“Đúng. Nếu như ngươi muốn đề cao pháp lực của ngươi, thì phải bắt được con hồ ly kia trước.”
“Nhưng tiểu hồ ly kia ngày đó liền mất tích, tôi phải đi đâu để bắt nó đây?” Mã Toa Toa không hiểu: “Còn nữa, bắt con hồ ly đó có thể tăng pháp lực, trên đời có chuyện tiện nghi như vậy sao?”
“Thiên Cơ Bất Khả Lộ, ngày sau ngươi sẽ biết.”
o(╯□╰)o!
“......” Lại tới nữa: “Nữ Oa nương nương, bà còn gì phân phó sao?”
“Vì giúp ngươi sớm ngày khôi phục chân thân, Bổn cung phái hai Tiểu Thần làm trợ thủ cho ngươi.” Nữ Oa nói xong, cách không hô: “Hai người các ngươi, còn không ra ngoài cho Bổn cung!”
“Dạ, nương nương.”
Chỉ nghe tiếng của một nam một nữ vang lên, trong phòng bỗng có thêm hai người.
Nam nhuộm một đầu tóc vàng đương thời lưu hành nhất, trên trán tóc cắt ngang che kín một nửa mắt; nữ một đầu tóc thẳng xõa vai, tóc dài phất phới, phong tình vạn chủng.
Trừ đầu sỏ ngày đó đắc tội -- Lôi công Điện Mẫu, còn có thể là ai.
“Bích Lạc, từ hôm nay trở đi, Lôi công Điện Mẫu liền nghe theo sự điều khiển của ngươi, Bổn cung đi trước một bước.”
“Vậy nếu tôi có chuyện...... Có thể tìm bà không?” Biết rõ người ta là Nữ Oa, chính thần Thượng Cổ, ở đâu cũng có thể gặp được mình? Nhưng vẫn nhịn không được hỏi ra miệng, bởi vì cô sợ, sợ nếu đời này mình không bắt được con hồ ly kia, chẳng phải là vĩnh viễn không thấy được Tuyết Nhi sao?
“Thời điểm thời cơ chín muồi, Bổn cung tự nhiên sẽ tới tìm ngươi.”
“Được rồi.” Mã Toa Toa ở trong lòng nói thầm. Quả nhiên là chính thần, cự tuyệt đều đường hoàng như vậy.
Trong chớp mắt, Nữ Oa đã biến mất không thấy, trong phòng chỉ còn lại một người hai thần. Mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không nói lời nào.
“Bích Lạc thượng thần, ngài nghỉ ngơi trước, nếu có dặn dò gì, hô một tiếng, chúng ta sẽ lập tức xuất hiện.” Không biết đã trải qua bao lâu, thấy nàng có khốn ý, Điện Mẫu liền đi lên chào từ giã.
“Ừ ừ, đi xuống đi.” Mã Toa Toa phất tay một cái, chờ Lôi công Điện Mẫu biến mất ở trong không khí, cô mới một cái tát tát lên mặt mình: “Oa, đau! Thì ra mình không phải đang nằm mơ!” Ôm gối đầu, ngã lệch ở trên giường: trời ạ, xem ra Ngày Tận Thế thật đã tới rồi, thế giới càng ngày càng không bình thường......
......
Sáng sớm hôm sau, Mã Toa Toa rời giường, sau khi đánh răng rửa mặt đang định ra cửa, bên cạnh bỗng xuất hiện hai người.
“A......” Cô phản xạ có điều kiện thét chói tai ra tiếng: “Hai người các người có cần dọa người như vậy hay không? Không phải nói tôi hô một tiếng, các người mới xuất hiện sao?” Vừa sáng sớm, trái tim của người ta rất yếu ớt, đây là muốn hù chết ai đây?
“Thật xin lỗi Bích Lạc thượng thần, chúng ta chỉ là muốn đưa điểm tâm cho ngươi mà thôi.” Điện Mẫu lập tức nói xin lỗi, sau đó nhắc tới đồ ăn mua bên ngoài đang ở trong tay: “Tinh tinh...... Xíu mại, bánh bao chay, bánh bao nhân thịt.”
“Còn có, bánh trứng sữa, bánh ngọt, sữa tươi, cà phê Latte, không biết người muốn ăn loại nào?” Lôi Công cũng rất là lấy lòng đưa đồ đến trước mặt cô.
Sớm biết cô gái ngày đó đánh trúng là bạn của Chiến thần Bích Lạc, cho bọn họ một vạn lá gan cũng không dám khinh thường như vậy. Cho nên trước khi nàng khôi phục pháp lực, biết được tất cả, bọn họ muốn hảo hảo lấy lòng nàng, như vậy đợi đến lúc đó tất cả bị vạch trần, có lẽ có thể xem xét bọn hắn vất vả phục vụ nàng lâu như vậy mà phân thượng cho được toàn thây......