Ma Phi Khuynh Thế, Độc Sủng Nàng

Chương 146: Chương 146: Mượn một hạt giống




Editor: Ngoc Luyen

Diệp Tuyết cứ nằm như vậy, mặc cho hắn ở trên người mình quạt gió thổi lửa.

Cái yếm được mười ngón tay thon dài từ từ cởi xuống......

Hiện tại trong cơ thể dường như có hai linh hồn, một người ồn ào muốn sa đọa, cứ như vậy hưởng thụ cho tốt, không cần nghĩ đến bất cứ chuyện gì; một người khác vẫn cố gắng vùng vẫy, hô to không thể như vậy, có thể trong lúc nhất thời trong lòng là thoải mái, quên đi mọi chuyện, nhưng đến khi tỉnh táo, chỉ càng thêm khổ sở, làm như vậy, giống như phản bội chính mình, lại càng phản bội Lạc Băng!

Thánh mỹ nam biết giờ phút này trong lòng chủ nhân khẳng định cũng đang do dự, thậm chí còn rất có thể không biết mình đang làm gì. Cho nên động tác của hắn cũng là vô cùng chậm, từng chút, có thể kéo dài được bao lâu thi hay bấy lâu, tốt nhất là đủ thời gian cho chủ nhân suy nghĩ.

Rốt cuộc, tay của hắn vẫn đưa đến chiếc quần cuối cùng trên người chủ nhân, đã chờ đợi một lúc lâu, không thấy chủ nhân có động tĩnh gì, hắn không thể không vận chuyển chân khí trên người, cởi hết quần trên người chủ nhân......

Nhưng mà trong cùng một lúc, Diệp Tuyết nắm lấy chăn bên cạnh, bọc chặt mình lại, ngay cả đầu cũng chôn trong chăn.

Thánh mỹ nam rón rén bò xuống giường, cung kính khom người về phía nàng một cái, sau đó quay người đi, mặc lại y phục đã biến thành mảnh vụn trên đất vào, mở cửa đi ra ngoài, lẳng lặng canh giữ ở cửa.

Cũng may, rốt cuộc vào lúc cuối cùng chủ nhân chiến thắng chính mình, không có làm ra chuyện khiến mình phải hối hạn!

......

Thánh Kỳ Lân cứ như vậy vẫn canh giữ ở cửa một tấc cũng không rời.

Lấy bản lãnh của hắn, dù là một con ruồi bay qua, cũng có thể bị phát hiện.

Nhưng mà ở trước mặt Diệp Tuyết, lại trở nên vô dụng.

Nàng không nói tiếng nào, đã trực tiếp rời đi từ cửa sổ, hắn cũng không phát hiện được chút khác thường nào

......

Sau khi Diệp Tuyết rời đi, trực tiếp đi tìm Bích Lạc.

Lúc ấy, Bích Lạc đang chán đến chết khiến Băng Phượng biến trở về nguyên hình, sau đó bện lông đuôi thật dài của nó thành các loại hình dáng lộn xộn.

Không thể không nói một câu, kể từ khi cửa Thời Không mở ra, từ 21 thế kỷ tới đây, nàng đã rơi vào trạng thái vô công rồi nghề. Cả ngày chỉ có việc ăn với việc ngủ, tiếp tục như vậy nữa, không phế cũng không được!

Vốn nhàm chán như thế, có thể đi tìm Nguyệt Tiểu Điệp kia tính sổ, báo thù cho mấy ông bạn gìa của mình, nhưng lại sợ Tuyết Nhi ở bên này xảy ra chuyện gì khẩn cấp, mình không thể chạy tới ngay lập tức được.

Vì vậy cũng chỉ có thể không lý tưởng như vậy, chờ đợi mặt trời mọc rồi lặn!

“Tuyết Nhi, cậu tới rồi!” Bích Lạc một tay ném cái đuôi của Phượng Hoàng trong tay ra, chạy đến lôi kéo tay nàng ngồi xuống bàn đá. Ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn về phía sau nàng: “Ah, thật là kỳ quái, cậu ra ngoài, sao thánh thánh nhà cậu lại không đi cùng?”

“Cậu muốn gặp nó?” Giọng nói của Diệp Tuyết rất lạnh nhạt.

Rõ ràng rất hứng thú với đề tài này, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại mang cảm giác khác.

“Dừng.” Bích Lạc khoát khoát tay: “Mình muốn gặp nó làm gì, nó có đẹp trai hơn nữa cũng là của nhà cậu, sao mình có thể hoành đao đoạt ái đây (đoạt đi vậy yêu thích của người khác). Mình chỉ tò mò, mỗi ngày nó đều đi theo cậu như bóng với hình, sao hôm nay lại ngoại lệ.” Huống chi, mình là đã có người trong lòng..., hắn còn đẹp trai hơn thánh thánh......

Wow, ha ha ha, suy nghĩ một chút cũng không nhịn được phải chảy nước miếng rồi.

“Mình phái thánh thánh đi làm nhiệm vụ rồi.” Giọng nói của Diệp Tuyết lạnh lùng như cũ, sau khi nói xong, trong mắt nhiều hơn một chút gì đó, nghiêng đầu thẳng tắp nhìn bạn tốt.

Bích Lạc cũng bị nàng nhìn có chút ngượng ngùng rồi, cúi đầu kiểm tra chính mình một lần, nhưng không phát hiện cái gì khác thường rồi mới đưa tay ở trước mặt nàng quơ quơ: “Tuyết Nhi, sao thế?”

“Không có gì.”

“Oh.”

“Có phải cậu thích ai rồi không?”

“A!” Bích Lạc vừa nghe, trên trán toát ra mồ hôi lạnh: “Cậu nói cái gì vậy?”

“Lúc ở thế kỷ 21, có chuyện gì cậu cũng nói với mìnhhết, ngay cả việc có bạn trai cũng phải do hai người đồng ý mới có thể quyết định. Rốt cuộc là từ lúc nào bắt đầu, giữa chúng ta lại có khoảng cách?” Mấy câu nói đó, phát ra từ đáy lòng Diệp Tuyết. Giống như đang nói với nàng, mà cũng giống như đang nói với chính mình.

“Tuyết Nhi...... Cậu không cần như vậy nha, mình nói cho cậu biết là được chứ gì.” Mặc dù nàng vẫn mang dáng vẻ lạnh lẽo như cũ, thế nhưng nhiều năm làm bạn tốt của nhau, hỉ nộ ái ố của nàng (vui, giận, yêu, ghét), chỉ cần hơi có biểu hiện bên ngoài một chút, mình cũng có thể cảm nhận được: “Cậu cảm thấy, Cửu Chỉ là người thế nào?”

“...... Không tệ.” Diệp Tuyết hơi suy tư một chút, sau đó gật đầu một cái: “Rất xứng với cậu.”

Chiến thần và ma y, một giết người, một cứu người.

Vạn nhất ngày nào đó nàng giết lầm người, hắn có thể giúp nàng cứu sống lại.

Mà nếu một ngày kia hắn không cứu được người, nàng giơ tay chém xuống, một đao là có thể giải quyết hết!

Hơn nữa tính tình cũng rất xứng đôi.

Bích Lạc là kiểu người yêu hận rõ ràng, làm việc không câu nệ tiểu tiết, là người khẳng khái nhưng hiệp nghĩa.

Mà Cửu Chỉ thận trọng, lòng trách nhiệm cao, dù là việc nhỏ hay to cũng rất cẩn thận, hào hiệp nhưng mềm lòng.

Hai người ở chung một chỗ, hắn nhất định có thể nhường nhịn nàng.

“Có thật không? Ngay cả cậu cũng nói như vậy! Ha ha......” Bích Lạc cười xấu xa, không nhịn được cười to lên.

Chọc cho hai con thần điểu ở bên cạnh rối rít liếc nhìn, trong mắt đều là vẻ khinh thường.

Nàng vừa thấy, cố ý sưng mặt lên, nâng hai ngón tay lên: “Nhìn cái gì vậy, có tin ta khoét mắt chim của hai ngươi không, cho các ngươi biến thành người mù!”

“......” Hai con lập tức biến trở về nguyên hình, vùi đầu đến dưới cánh, ngủ.

“Giờ thì hay rồi!” Lại dám cười nhạo mình, thật sự chán sống sao.

Cầm tay Diệp Tuyết, trên mặt Bích Lạc khôi phục nghiêm chỉnh: “Nói đi, rốt cuộc cố ý tới tìm mình có việc gì.”

“Cậu......”

“Đừng có dùng ánh mắt kinh ngạc như vậy nhìn mình, giống như cậu nói, giữa cậu và mình, còn bí mật nào không thể nói. Nói đi, có phải gặp chuyện gì phiền lòng không?” Nàng dẫn dắt từng bước.

“Nếu như mình và hắn sinh linh hồ, Lạc Băng biết có tức giận không?” Rốt cuộc trên khuôn mặt đóng băng của Diệp Tuyết đã hiện ra vẻ thấp thỏm. Không sai, cho nên chỉ một thân một mình đến gặp nàng, cũng là bởi vì trong lòng quá mâu thuẫn, không biết nên làm thế nào mới phải.

Mà trên đời này, trừ A Bích, mình thật sự không biết có thể tìm ai để nói.

Bích Lạc vừa nghe, giọng nói lập tức nâng cao mười phần: “Tuyết Nhi, cậu vì chuyện này mà phiền não sao? Tới mức này sao! Yên tâm đi, cậu là vì cứu hắn mới làm như vậy, hắn biết rồi, chắc chắn sẽ không tức giận.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên rồi, mình lừa cậu làm gì.”

“Được rồi.” Cuối cùng giống như Diệp Tuyết đã quyết định, gật đầu lia lịa.

Dù sao chờ Lạc Băng sống lại, mình đã chết rồi, hắn tức giận hay không, mình cũng không cần quan tâm.

“Được được, mình ủng hộ cậu.” Trong miệng Bích Lạc nói như vậy, nhưng trong lòng cũng rất mâu thuẫn.

Vì người yêu, Tuyết Nhi có thể hy sinh tánh mạng, đó là nàng cam tâm tình nguyện, nhưng mình...... Thật sự có thể trơ mắt nhìn nàng đi tìm chết sao?

Không đúng, chẳng những nhìn nàng chết, vẫn còn ở nơi này trợ giúp, giúp nàng làm chuẩn bị trước khi chết!

Mình làm vậy có đúng không...... Thật xấu xa a a a......

Nhưng...... Giờ phút này, mình lại không thể ngăn nàng lại.

Bởi vì Tuyết Nhi đã quyết tâm, nếu không cứu sống Lạc Băng, sẽ khiến cả thế giới này chôn theo, bao gồm chính nàng.

Cho nên...... So sánh như thế, sao mình chỉ có thể mặc nàng đi tìm chết, dùng cái chết của nàng, đổi lấy mạng sống của Lạc Băng.

Chẳng qua đến lúc đó mình làm lại lần nữa, tồn tại cùng hồn phách của nàng!

“Nhưng mình nên làm thế nào? Căn bản bây giờ mình không có cách nào đối mặt với hắn.” Chỉ cần nghĩ tới Tích Phong, vừa yêu vừa hận Tích Phong, hận không thể chia mình thành hai nửa, xóa đi toàn bộ trí nhớ trong đầu!

“Không phải chỉ là mượn một hạt giống thôi sao, yên tâm, để mình lo.” Bích Lạc vỗ ngực bảo đảm.

“Thật sao?”

“Mình đã lừa cậu bao giờ chưa!”

“Nhưng......” Thực sự có thể giao cho nàng được sao? Vì sao trong lòng vẫn không bình tĩnh được?

“Nếu không như vậy đi, cậu về trước, buổi tối mình đi tìm cậu.”

“Buổi tối?” Diệp Tuyết muốn hỏi tại sao là buổi tối, lại bị nàng ngăn cản: “Không cần hỏi, đến lúc đó nhất định sẽ biết. Bây giờ...... Cũng không còn sớm, rất nhanh là có thể ăn cơm tối rồi, Tuyết nhi cậu về trước ăn cơm, sau đó tắm rửa sạch sẽ, ở trong phòng chờ mình.”

“Ừ.” Nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của nàng, lúc này Diệp Tuyết chỉ có thể lựa chọn tin tưởng nàng.

Xoay người ngự phong rời đi, rất nhanh đã trở lại tẩm cung của mình.

Khi xuất hiện tại cửa, Thánh Kỳ Lân kinh ngạc há to miệng.

Nhìn nàng, lại một tay đẩy cửa nhìn vào bên trong xem một chút: “Chủ nhân, người...... Người ra ngoài lúc nào vậy?”

“Mới vừa rồi.” Diệp Tuyết không có giải thích thêm, chỉ sải bước đi vào, đi qua hắn thì ngừng một chút: “Chuẩn bị bữa tối, ta đói rồi.”

“Vâng” Thánh Kỳ Lân vội vàng trả lời một tiếng, chạy đi truyền lệnh.

Mặc dù bây giờ cách thời gian ăn cơm vẫn còn hơi sớm, nhưng mà......

Chủ nhân có thể chủ động yêu cầu ăn cơm, cũng coi như là một loại vui mừng.

Gần đây, chủ nhân vẫn luôn không có muốn ăn, cơm nước gì, cũng cần người nhắc nhở, sau đó ăn coi như có, cũng chỉ ăn một chút nhỏ.

Bất quá vui mừng của hắn không kéo dài bao lâu, bởi vì sau khi chuẩn bị xong thức ăn, chủ nhân cũng không ăn nhiều, vẫn chỉ ăn mấy miếng nhỏ như cũ đã thấy ăn không vô.

“Dọn đi.”

“Chủ nhân, ngườ nên ăn nhiều một chút? Những món này đều là món người thích ăn.”

“Ăn no rồi, giúp ta chuẩn bị nước tắm.”

“Vâng”

......

Nữ hài tử đều rất thích tắm, thích cái loại cảm giác ấm áp khi ngâm ở trong nước.

Diệp Tuyết cũng rất thích tắm, nhưng hôm nay, cũng không có cái hăng hái đó.

Chỉ ngồi xuống tắm qua loa một chút, mặc xong y phục rồi lên giường nằm.

Trong đầu kêu loạn......

A Bích nói mình chỉ cần đợi thôi, nhưng rốt cuộc nàng muốn làm gì chứ?

Còn có một chuyện tương đối nghiêm trọng, chính là...... Mình nguyện ý, hắn không muốn thì làm thế nào?

Quá mất thể diện, mình cũng không muốn mất mặt lần nữa!

Đang nghĩ lung tung, cửa đã bị đẩy ra, Bích Lạc đi vào, đi theo phía sau là Băng Phượng, trên vai hắn đang vác một cái bao thật to!

(⊙o⊙)...

Diệp Tuyết xấu hổ.

Căn cứ này hình thể, lại căn cứ mùi vị và hơi thở này, nàng không cần mở bao bố ra cũng biết bên trong là ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.