“Đứa bé của ta sao? Có thể sinh con cho Bổn vương, chỉ có thể là Vương Hậu.” Ánh mắt của Tích Phong sửng sốt một chút, có ngoan tuyệt, có cũng có bất đắc dĩ.
Thật ra hắn làm sao không biết rằng Hoa Cơ có tình với mình, có nghĩa với mình, nhưng tựu như hậu cung này nhiều nữ nhân như vậy, hắn không thể động tâm với các nàng, càng sẽ không bao giờ động tâm với các nàng, bởi vì mệnh này đã không còn thuộc về chính hắn. Khi sư phụ vì cứu hắn mà mệnh tang ở tháp trừ yêu, cầu xin hắn chăm sóc đứa nhỏ duy nhất của hắn, tiểu sư muội Cửu Dao, hắn đã thề, đời này tất cả tình yêu chỉ dành cho nàng, để cho nàng trở thành một nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời.
Sau khi hắn trở thành Yêu Vương của Yêu Giới, các quốc gia ở dưới liền đưa tới một đống mỹ nữ. Hắn đã từng cự tuyệt, bởi vì đời này có Vương Hậu là đủ. Nhưng như thế cũng khiến cho các quốc gia phía dưới sợ hãi, lo lắng, bọn họ cho rằng nguyên nhân mình cự tuyệt là do biểu hiện không tốt của bọn họ. Để cho Yêu Giới ổn định, hắn chỉ có thể tiếp nhận. Chỉ là, nếu đặt trong hậu cung, căn bản khi vào cung chỉ gặp qua một lần.
Mà Hỏa Linh, Hoa Cơ, Ngu Cát được mình phong làm phi, hoặc là thân phận đặc biệt, hoặc sau lưng là quốc gia có lực lượng cường đại. Hắn tuy là vương của Yêu Giới, cũng có thời điểm thân bất do kỷ.
Bởi vì chủng tộc khác biệt, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng những phi tử này sẽ cho mình thêm con cháu.
Nhưng hắn không ngờ rằng, bởi vì Hoa Cơ trông coi tất cả loài cây hoa của thế gian này, cho nên lực dựng dục (mang đẻ) mạnh nhất trên cõi đời này. Khi đó, nàng đại khái cũng đã biết mình vô tâm với nàng, nàng liền giấu hắn len lén mang thai đứa bé này. Đợi đến khi hắn phát hiện đám mây khác thường trên bầu trời Bách Hoa Các, thời điểm vội vàng vừa đi qua khỏi, đứa bé đã ra đời.
Tuy rằng hắn đối với nàng vô ý, nhưng dù sao cũng là con của mình, máu mủ tình thâm. Thời điểm khi thấy con nít hồng hào khỏe mạnh nằm ở bên cạnh Hoa Cơ, trong tim của hắn ấm áp, là hạnh phúc, nội tâm có một loại ngọt ngào hắn ba vạn năm qua lần đầu tiên thưởng thức.
Nhưng phần vui sướng này, ngay sau đó một khắc liền biến mất trôi qua hầu như không còn.
Bởi vì sau khi hai chủng tộc khác nhau kết hợp lại sinh hạ ra đứa bé, cũng là một hành vi nghịch thiên, nên sẽ bị trừng phạt, giữa cơ thể mẹ và cơ thể con chỉ có thể có một người còn sống. Mẹ khỏe thì con yếu, mẹ yếu thì con khỏe, xảy ra việc cướp đoạt giữa sinh mệnh của hai người, cho đến khi hao hết một bên mới thôi. Mà kết cục hao hết không phải là chết, mà là hồn bay phách tán, tan thành mây khói.
Cho nên hắn không do dự, cũng không còn thời gian do dự, bởi vì khi đó Hoa Cơ mới vừa sinh đứa bé, thân thể vô cùng suy yếu, đứa bé mới sinh đặc biệt cường tráng, rất có thể mấy canh giờ nữa sẽ khiến cho nàng vạn kiếp bất phục.
Hắn ở trước mặt nàng thu hồn phách của đứa bé, phong ấn thân thể của đứa bé.
Vì chuyện này, nàng liều mạng cùng hắn, cũng cố gắng tự sát, sau đó để cho nàng an phận, hắn mới đem đứa bé tới uy hiếp nàng. Mà nguyên nhân phong ấn thực sự của đứa bé, đại khái là cả đời này của hắn cũng sẽ không nói cho nàng biết. Nếu Hoa Cơ biết, nhất định sẽ vì đứa bé mà kết thúc tính mạng của mình!
“Hiện tại ngươi còn muốn chết sao?”
“Tích Phong, ngươi tại sao lại tàn nhẫn như thế, tại sao??”
“Rất nhiều chuyện, không có tại sao.” Tích Phong chỉnh sửa một chút suy nghĩ của mình, “Nếu không muốn chết, vậy thì đứng lên hảo hảo mà chỉ điểm.”
Hoa Cơ lảo đảo từ dưới đất bò dậy, mới đứng vững, thân thể liền bị Định Thân Chú định trụ.
Tích Phong đi vòng qua bên cạnh nàng, ngón tay lỗ mãng lướt qua trên mặt nàng: “Vì phòng ngừa ngươi lười biếng, trước hết ủy khuất ái phi rồi.”