Tử Tuyết biết thân phận hiện tại của mình rất đặc biệt, phỏng chừng đã sớm trở thành cái gai trong mắt của chúng nữ nhân, hơn nữa người đi đầu hắc y nữ tử kia theo như lời của Cúc Tâm thì chính là tỷ tỷ của Đan Hồng –người bị nàng đánh bại, cho nên tốt nhất là không nên gặp mặt, đương nhiên quan trọng hơn là nàng hiểu rõ thực lực của mình, chỉ cần có một chút không hay thì người chịu thiệt sẽ là nàng thôi.
Trên nhân gian, mỹ nhân lục đục thì ở Ma giới cũng không thể tránh khỏi nha.
Cung đấu thích hợp với mọi thời không !
Nghĩ đến đây, Tử Tuyết kéo tay Cúc Tâm, “ta hơi mệt, chúng ta trở về đi, mai lại đi tiếp.”
Đáng tiếc, nơi này là ma giới, ai cũng không phải là người. Tử Tuyết vừa mới bước vào hoa viên chúng nữ nhân đã phát hiện, hiện tại nhìn thấy nàng muốn rời đi, liền nhanh chóng tiến lại.
Tử Tuyết cảm thấy mình vừa xoay người đã bị người chặn lại.
“ Nô tỳ tham kiến nương nương.” Thanh âm thật chỉnh tề, bước đi cũng thực nhất trí.
Tử Tuyết biết tránh không khỏi, đành mỉm cười gật đầu, nhưng lúc nàng chưa kịp nói ra bốn chữ “ không cần khách khí” tròng mắt liền không thể động đậy, lại càng lúc càng trừng lớn.
Trong lòng Tử Tuyết mơ mơ hồ hồ, đây là tình huống gì? Lúc đầu đều là mỹ nữ, nhưng hiện giờ sao lại….
Nàng nhìn thấy gì ? có hoa mẫu đơn, có miêu, có hồ ly, có khổng tước…thậm chí còn có mấy con rắn ? Trời ạ, đời nàng sợ nhất chính là những loại động vật vừa dài vừa mềm gì đó. Làm cho khi đại thanh xà hướng nàng phun động cái lưỡi, nàng chỉ cảm thấy máu chảy ngược lên trên, trước mắt đột nhiên tối sầm, sau đó cái gì cũng không biết.
“ các chủng loại đều đầy đủ hết….” đây là suy nghĩ cuối cùng trước khi Tử Tuyết ngã xuống.
“ Nương nương….” Cúc Tâm, Tiểu Thanh, Tiêu Bạch sợ tới mức chạy nhanh đến đỡ Tử Tuyết đã bất tỉnh nhân sự.
Mà các nữ nhân kia đều kinh ngạc, vội vàng biến thân, nhất là nữ nhân áo xanh sợ tới mức không biết làm gì, nàng không nghĩ tới đường đường ma hậu lại sợ rắn ? việc này….
Tuy rằng thật sự ghen tị với Tử Tuyết, nhưng mà nàng cũng chỉ muốn dọa nàng chút thôi, không muốn đem nàng hù chết a…
“ Thật to gan.” Bỗng nhiên, một tiếng quát chói tai truyền đến. Phong Mạch Hàn nháy mắt ôm lấy Tử Tuyết, ánh mắt lạnh lùng đảo qua chúng nữ nhân, mọi người sợ tới mức vội vàng quỳ xuống.
“ Ma hoàng tha mạng.” bọn nữ tử dập đầu như đào tỏi.
“ Ai cho các ngươi khôi phục bản thể dọa nàng ?”
“ Nô tỳ không phải cố ý.” Chúng nữ nhân vội vàng biện giải.
“ Hừ.” Phong Mạch Hàn nhìn nữ nhân trong lòng sùi bọt mép, lấy tay đặt lên trán của nàng, một đạo hồng quang sáng lên, nháy mắt bao quanh Tử Tuyết.
Sau khi thu tay lại, nhìn thanh y nữ tử, “ ngươi thật to gan.”
“ Ma hoàng tha mạng.” thanh y nữ tử sắc mặt sớm trắng bệch.
“ Hừ.” Phong Mạch Hàn vung tay áo lên, thanh y nữ tử nhất thời bị đánh trở về nguyên hình, rơi xuống trong tay hắn, trong nháy mắt biến mất, lúc này trong tay Phong Mạch Hàn lại là một cái trứng gà lớn hơn hạt châu, đang từ từ phát ra ánh sáng xanh lam, đây chính là nội đan thanh xà.
Chúng nữ nhân hô hấp đều là khí lạnh, tu vi của thanh xà đã đạt tới năm ngàn năm, nhưng trước mặt ma hoàng một cái phản kháng cũng không có….không khỏi sờ sờ cổ chính mình.
Đối với nữ nhân từng hầu hạ hắn, ma hoàng một chút tình cảm cũng không lưu….
Trái tim băng giá !
Đan Mặc quỳ trên mặt đất, âm thầm nắm chặt tay. Đều là nữ nhân, trước là hại muội muội của mình bị nhôt trong Hắc Trạch sơn, hiện tại lại hại chết thanh xa….chờ xem, một ngày nào đó ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết !