Ma Phu Giữa Đường

Chương 21: Chương 21




Khi tiểu sư tử tỉnh lại, phát hiện nữ nhân kia đã ngáy ngủ say trên giường, miệng còn lưu lại nước miếng. Không khỏi liếc mắt xem thường. Nếu chính mình không phải mất hết công lực, nữ nhân này làm sao có thể ép buộc hắn như vậy chứ ?

Hơn nữ, nữ nhân này lại còn ôm hắn ngủ a, bộ lông xinh đẹp của mình lại bị dính đầy nước miếng, thực đáng giận mà, ô ô….

Dùng móng vuốt đẩy cánh tay Tử Tuyết, tiểu sử tử muốn nhảy xuống giường, thiếu chút nữa bị nàng đè chết.

Dùng sức rẩy bộ lông, xem ra lại phải tắm ba bốn lần mới có thể sạch được.

Ánh trăng đã ngả về tây, trời cũng sắp sáng. Tiểu sư tử lẳng lặng ngồi xuống, quanh thân bắt đầu phiếm hồng quang, sau đó ánh sáng càng lúc càng mạnh, nhìn từ xa giống như một đám lửa. Mà tiểu sư tử trong ánh sang thân thể chaamk rãi biến lớn…cuối cùng, một chú sư tử nhỏ nhỏ như cẩu cẩu đã biến thành một hùng sư trưởng thành to lớn, hồng quang điềm đạm, một thân xích mao, nháy mắt, hồng quang biến mất, Phong Mạch hàn đã đứng trước giường.

Nhìn thoáng qua nữ nhân đang chảy nước miếng giàn giụa trên giường, bất đắc dĩ lắc đầu, bất quá vẫn giúp nàng kéo một chút chăn, sau đó xoay người bước ra cửa.

“ Bệ hạ.” Bên ngoài, Huyền Băng cùng Chu Diễm vừa nhìn thấy Phong Mạch hàn đi ra, lập tức cúi đầu hành lễ.

“ Miễn.” Phong Mạch hàn gatah đầu, “ làm phiền hai vị hộ pháp.”

“ Bệ hạ, khoảng cách của thiên kiếp hai vạn năm đã không còn xa.” Huyền Băng ngữ điệu ôn hòa nhưng lúc này lại lộ ra vô cùng lo lắng.

“ Đúng vậy bệ hạ.” sắc mặt luôn tươi cười của Chu Diễm lúc này cũng hết sức ngưng trọng, “ nếu trước kiếp nạn vân không thể giải được phong ấn trong cơ thể ngài, như vậy chỉ sợ…”

Phong Mạch hàn cũng nhíu mày, kiếp nạn không đáng sợ, nhưng nếu phong ấn không kịp thời hóa giải, chỉ sợ không thể không nhận cái khổ của , Chu Diễm chưa nói xong, hắn đã rõ ràng.

Mà đến lúc đó, phong ấn của ác ma cốc sẽ buông lỏng, một khi ác ma thoat ra, toàn bộ ma vực sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.

“ Biện pháp duy nhất chính là đi Thần sơn.” Huyền Băng thở dài, chính là Thần sơn là thần vực, muốn đến được thật sự rất khó.

Phong Mạch Hàn gật gật đầu, hắn đã lo nghĩ đến biện pháp này, nhưng phụ hoàng hắn lại đưa Ma hậu trở về, nếu bây giờ hắn đi, nàng làm sao bây giờ ? Mặc dù co ma chi quan hộ thể, nhưng dường như hắn chỉ cần chân trước vừa mới đi, sau lwung nàng sẽ bị giết hại.

“ Ta tự có chừng mực.” Phong Mạch Hàn nói xong xoay lưng đến tẩm cung.

“ Nhưng còn có mọt chuyện vô cùng khẩn cấp.” Huyền Băng lên tiếng, làm cho cuocsc bộ của Phong Mạch hàn ngưng lại, “ Là muội muội của Tây Vực ma quân – Tử Tư, công chúa Linh Nhi.”

“ Đến đây sao ?”

“ Ngày mai sẽ đến.”

“ Đến đây thôi.” Phong Mạch hàn xoay người rời đi.

Để lại Huyền Băng cùng Chu Diễm mạc danh kì diệu mở to mắt lên, chỉ có thể nghĩ được một câu : có ý tứ gì đây ?

“ A” Chu Diễm kêu một tiếng, câu khóe miệng, “ Bệ hạ khả năng đối với nữ nhân đã rất phiền chán, có lẽ cũng đã không còn hứng thú nữa rồi.”

Huyền Băng lại cho không đúng, ai không biết Linh Nhi từ vạn năm trước gặp qua Phong Mạch Hàn một lần liền tuyên bố, , chẳng qua lúc đó nàng ta còn chưa trưởng thành. Nay đã trưởng thành, có thể không vội vàng mà đến sao ? Mà Ma quân tay vực sớm có ý đồ thay thế ma hoàng, chẳng qua thực lực còn chưa đủ, vừa vặn đem muộ muội đến đây, phải chăng cũng muốn cài nằm vùng hay không ?

Bất quá, Ma quân nghĩ ra điều này thì Ma hoàng cũng đã sớm đoán được.

Chính là nữ nhân kia thật sự đáng thương mà thôi.

“ Như thế nào ? thương hương tiếc ngọc sao ?” Chu Diễm nhìn Huyền Băng trêu chọc.

“ Ha ha, ta giống như vậy sao ?” Huyền Băng lại nở nụ cười, nhất quán bình thản.

“ Nữ nhân nào cùng ngươi một chỗ khẳng định sẽ buồn mà chết.” Chu Diễm lắc đầu bất mãn, sau đó biến mất.

“ Ta ? thật buồn sao ?” Huyền Băng sửng sốt, khó hiểu chỉ vào cái mũi của mình lầm bầm lầu bầu, lập tức nhún vai, sau đó cũng biến mất không nhìn thấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.