Lê Hỏa bước ra khỏi căn phòng khảo sát, về lại đại sảnh trong vô vàn con mắt đổ về với nhiều chủng loại, nhưng cậu mặc kể đứng về hàng cũ, lúc này thì Dương Ánh lên tiếng.
- Lê sư huynh thật là lợi hại à nha, huynh mới gia nhập tông môn 3 tháng mà đã có thể vượt ải ba.
Nghe qua thôi đã cảm giác trong lời nói có chưa sự không thể tin được.
- sư huynh đúng là thiên tài, chỉ mất ba tháng mà đã lên được chân khí cảnh, trong khi đệ vẫn phải ngưng luyện từng chút chân khí một.
Giọng nói của Hoàng hải mang theo sự hâm mộ đối với Lê Hỏa, nói đúng hơn là với tư chất của cậu.
Mấy người còn lại đều dùng áng mắt phức tạp nhìn Lê Hỏa, kiểu như là cậu không phải người hay gì đại loại thế.
- do ta cô găng hơn đôi chút mà thôi.
Lê Hỏa khiêm tốn trả lời, cậu cũng không thích quá khoe khoang về mình, nếu như cứ đi khoe khoang rất dễ hiến người ta ghét, dù cho bây giờ Lê Hỏa đang được nhìn với không thiếu những cặp mắt ghen tỵ
Chả biết lời của Lê Hỏa có đúng không nhưng ba người Hồ Liên, Hồ Tre, Hoàng Hải càng phát ra kiên định, nhất định sẽ trở về cố gắng hơn trong việc tu luyện, còn hai người Dương Ánh cùng Ngô Tú nhìn Lê Hỏa với cặp mắt không hề tin, Phạm Linh thì vẫn lạnh nhạt từ đầu đến cuối, đôi mắt lóe lên cái gì đó.
Lê Hỏa cũng mặc kệ bọn họ, chuẩn bị theo dõi cuộc chiến tiếp theo.
- tiếp theo Lê Hoàng, Trần Mạnh, Lý Tuấn, Dương Lan, Vũ Lục lên khảo sát.
___________
Hiện tại đã là buổi tối muộn, cuộc khảo sát ba tháng cũng sắp đến hồi kết, giờ chỉ còn lại duy nhất một chàng trai tuổi chừng 24 đang ở thế yếu khi đôi chiến cùng 2 con khôi lỗi màu xám, dải rác quanh sân là các bộ phận linh kiên cùng xác 5 con khôi lỗi đã bị tàn phá.
Tên này đã có thể đến được ải 7, phải đối đầu với 7 con khôi lỗi màu xám, có sức mạnh vào khoảng 3600 kg, còn hắn ta có cảnh giới chân khí tầng 6, còn được gọi là chân khí ngoại phóng, tên này tên là Trần Khoa.
Nếu xét về sức mạnh thì thì hắn ta chỉ có thể cân được bốn con khôi lỗi xám là cùng nhưng do có một thanh kiếm pháp khí trung phẩm lên mới có thể đánh được với 7 con khôi lỗi.
Hiện Trần Khoa đang bị hai con giáp công, một con khôi lỗi nhào lên trước, bàn tay phải của nó bất ngờ chuyển hóa thành đầu búa, nó ngay lập tực nện xuống, Trần Khoa bình tĩnh, dưới chân hắn bất ngờ xuất hiện một làn gió, tên đó đạp bộ pháp né ra, khôi lỗi nện xượt đập thẳng xuống đất tạo thành một cái lỗ lơn trên đất.
Lúc này Trần Khoa phản công, các phù văn trên thanh kiếm lóe sáng lên rồi đột nhiên, một màn sáng bao phủ thanh kiếm, làm cho thanh kiếm tỏa ra duệ khí bức người, hắn ta ngay lập tức chém về phía tay búa của con khôi lỗi, nhưng mà con đàng sau đã đến nơi, tay của nó hóa thành một mũi thương đâm thẳng về phía của Trần Khoa, như đã biết trước, hắn lách người, tay đổi đường kiếm đâm về con khôi lỗi tay thương, mũi thương xượt qua mặt của hắn, tạo một vết thương nhỏ trên gương mặt, còn thanh kiếm đấm thẳng vài ngực trái của con khôi lỗi, tên đố xoán thanh kiếm lại , bên trong vang lên một tiếng 'cạch ' viên nguyên thạch đã vỡ, khôi lỗi bất động, đôi mắt bảo thạch tắt lỉm, tên này đã hạ gục thêm một con, chỉ còn một, chiến thắng đã rất gần rồi.
Con khôi lỗi còn lại không hề để cho Trần Khoa chút thời gian thở dốc, nó dùng tay búa của mình quật về phía Trần Khoa, gương mặt của tên đó biến sắc, chân hắn lại phát ra gió, cố hết sức để né ra' ầm ' rù cho đã né được nhưng con khôi lỗi lại quật chúng con đã bất động làm các mảnh vụt linh kiện bắn đi tư tung, dù cho Trầng Khoa đã né thành công đòn đó nhưng nhưng mảnh linh kiện nhỏ bắn ra, không ít mảnh va vào hắn gây ra những sát thương tuy nhỏ nhưng nhiều, Trần Khoa chay ra xa thở dốc, ổn định lại cơ thể, chận chiến này ngốn không ít năng lượng của hắn.
Khôi lỗi không cho hắn thời gian làm việc đó, đôi tay của nó chuyển hóa thành hai lưỡi đao, xông lên chém về phía Trần Khoa.
Hắn ta biến sắc, tay hắn vừa phải huy kiếm cản những lưỡi đao, đôi chân liên tiếp phải di chuyển, càng về sau sức lực của Trần Khoa càng kém, mấy lần suýt nữa thì hắn ta đã bị những lưỡi đao của con khôi lỗi chém chúng vì phản ứng không kịp, còn con khôi lỗi kia vẫn có thể giữ nguyên sức mạnh ra đòn từ đầu đến cuối, đôi mắt bảo thạch của nó chỉ hơi yếu đi, cứ thế này sớm hay muộn thì Trần Khoa sẽ thua, đột nhiên khối lỗi dừng lại, Trần Khoa lắm cơ hội chạy ra xa thở dốc, lúc này cả người khôi lỗi lóe sáng lên phù văn màu đỏ, đôi mắt của nó lóe sáng lên màu máu, hai cánh tay đao như được bao bọc bới một màn sáng như thanh kiếm vừa rồi của tên kia, khôi lỗi bắt tréo tay vào hình chữ X và trảm ra một dấu X bay thẳng về phía của Trần Khoa.
Gương mặt hắn ta lóe lên sợ hãi tột độ, Trần Khoa dồn toàn chân khí vào pháp khí, thanh kiếm lóe sáng lên màu xanh lá cây, khác vời lần trước chỉ là ánh sáng bình thường, hắn cũng bổ kiếm về chữ X đang bay tới bay tới, một đường kiếm khí màu lục thoát ra, chém thẳng vào dấu X, nhưng chỉ vài giây khi va chạm thì kiếm khí màu lục liền biến mất, dấu X vẫn tiếp tục trảm về phía của của Trần Khoa, chỉ có điều là nó mờ hơn trước đôi chút mà thôi.
Trần Khoa biến sắc, hắn ta ngay lập tức dùng thang kiếm lên đỡ, dấu X va chạm cùng thanh kiếm pháp sáng, bắn ra những tia lửa nhỏ, phát ra những tiếng ' xoẹt xoẹt xoẹt...' Dấu X từ từ phai nhạt rồi biến mất, Trần Khoa đã trụ được trước tuyệt chiêu của con khôi lỗi, nhưng cái giá mà hắn ta phải trả không hề ít, gương mặt cả hắn ta trắng bệch không giọt máu, đôi tay run run mất kiển xoát, trên lưỡi kiếm cũng đã có thêm một vết mẻ lớn, nói chung là trận này Trần Khoa chắc thua.
Khôi lỗi thấy hắn ta cản được dấu X thì tiếp tục tiến lên, giữ nguyên đôi tay đao được ánh sáng bao bọc, chuẩn bị tấn công Trần Khoa biến sắc vội vàng hô.
- bỏ cuộc.
Khôi lỗi dừng lại, cánh cửa đằng sau mở ra, ba tháng khảo sát đã kết thúc.
Ở bên ngoài nhiều đệ tử đàng bàn luần về cuộc chiến của Trần Khòa, khen chê đều có, nhừng lời bình này thì Lê Hỏa nghe chán rồi, chả hạn như.
- mấy năm nay Trần Khoa cố gắng không ít, chắc là muốn cuối năm nay tiến vào nội môn.
- chắc gì đã đủ sức vào nội môn, chỉ tu vi thôi còn chưa đủ, Trần Khoa quá thiếu khuyết kĩ năng tấn công lẫn phòng ngự, dù cuối năm nay lên khí cương thì chưa đủ sức để đập lên nội môn....
Cứ thế mà đám đệ tử ngoại môn cứ tụ vào nhau mà bàn tán, khen chê khác nhau, nhưng Lê Hỏa kệ họ, cậu đang bận tiếp thu nhưng bài học từ cuộc khảo sát lần này.
Cả đám đệ tử mới kể cả Lê Hỏa phải há hốc mồn về những khả năng của đám đệ tử cũ, kẻ thì có tốc độ thoát ẩn thoát hiện, dù cho Lê Hỏa có cố hết sức cũng không theo kịp được bóng chân của hắn, có kẻ thì có sức phòng phủ kinh người, hắn ta để cho khôi lỗi có sức từ 2400 kg trở xuống nện vào người mà vẫn cười như thường, có kẻ chỉ một kiếm đã có thể chẻ đôi cả người khôi lỗi...
Những người này dù có thể dễ dàng giết Lê Hỏa, nhưng cũng chỉ làm cậu bất ngờ mà thôi chứ dọa cậu sợ là chưa đủ, vì tất cả thứ đó khồng khác biệt quá nhiều so với võ công của phàm nhân, thứ thật sự làm cho Lê Hỏa phải há hốc mồn chính là nhưng khả năng phi thường của pháp khí, như thanh kiếm bôc nửa, hay thanh kiếm đóng băng, những cái khiên có thể biến to nhỏ... nhưng thứ đó không chỉ có cái vẻ ngoài khoe mẽ mà là mạnh mẽ thật sự, chỉ cần chém một phát sẽ làm mọi thứ bị bốc cháy hoặc đóng băng, có thể cản mọi đòn tấn công của khôi lôi mà không bần gì...
Còn có những kẻ có thể đưa chân khí ra ngoài cơ thể tạo thành cái áo sáng bảo hộ, có thể làm giảm sát thương hoặc tăng sức tấn công, hoặc những kẻ có thể tấn công tầm xa như Trần Khoa vừa rồi.
Những điều đó thì hầu hết những đệ tử cũ cũng có một hai, chỉ có một thứ mà chỉ vài người có, chính là âm thú, oan hồn, cương thi..., Lê Hỏa đã tật mắt xem một đệ tử cũ chỉ việc thả ra một con lợn rừng lông đen và trốn sau một pháp khí phòng thủ và hỗ trợ một hai cho con lợn rừng chiến đấu mà có thể dễ dàng qua ải 6...
Dù đã có chuẩn bị những đám đệ tử cũ vẫn phải choáng với những thủ đoạn đó, qua lần này cũng làm cho Lê Hỏa âm trầm không ít, dù cho cậu không thích khoe mẽ về sức mạnh của mình nhưng dù sao Lê Hỏa vẫn còn trẻ tuổi lên sự kiêu ngạo là vẫn có, lần khảo sát này đã thức tỉnh Lê Hỏa, cho cậu biết sự khác biệt của cậu cùng đám đệ tử cũ là xa thế nào, nhưng trong thâm tâm Lê Hỏa cũng vui mừng “ chỉ là tu sĩ cấp thấp mà đã mạnh thế này, thế khi lên câp cao thì thế nào, hắc hắc hắc thật là mong chờ” Lê Hỏa nghĩ nghĩ trong lòng và cậu cũng tin với tư chất cùng sự cố gắng hơn người thì chả mấy sẽ vượt qua lũ này, sự kiêu ngạo sâu trong thâm tâm lại trội dậy.
Đợi đến khí Trần Khoa đi ra xếp vào hàng thì Ngọc Chủ Phong lên tiếng giả tán.
- lần khảo sát này rất tốt, các ngươi hãy về nghỉ ngơi, ngày mai sẽ có người đưa đến phần thưởng cho các ngươi.
Ngọc chủ phong phẩy tay, đám đệ tử cúi đầu chào rồi ai về nhà đấy, Lê Hỏa ngay lập tức chạy về nhà, tắm táp sạch sẽ rồi trèo lên giường ngủ, hôm nay cậu thực sự quá mệt mỏi.
__________
Sáng hôm sau, khi nhưng chú gà trống của Quỷ Thần Tông gáy lên báo hiệu trời đã sáng, thì lúc này ở phòng Lê Hỏa có tiếng gõ cửa, Lê Hỏa thức dậy, đi ra mở cửa thì thấy đó chỉ là một đệ tử tạp dịch màng theo một quyển sổ cùng treo bên hông một cái túi cang phồng.
Ps: xin lỗi các độc giả vì mấy hôm nay không viết chuyện được vì làng mình nổ biến thế mất điện mấy ngày nay nên mong các bạn thông cảm.