Ma Sói

Chương 22: Chương 22: cô ấy đã thuộc về ta




Dưới ánh trăng tỏa sáng hắt lên khuôn mặt Sophia một vẻ đẹp thuần khiết pha thêm chút ngây ngô của tuổi 16, nàng ngước nhìn lên bầu trời, đôi mắt mông lung đầy sự mệt mỏi. Đêm trăng thanh tịnh, lòng buồn miên man, trong kí ức của nàng chưa hề có bóng dáng của cha mẹ. Tuổi thơ của nàng không hề có cha mẹ.

Nàng chỉ biết rằng mình là ma sói trong truyền thuyết, người sẽ bảo vệ dòng tộc sói khi đủ 18 tuổi. Nàng không được tỏ ra yếu đuối, nàng tự tạo cho mình một vỏ bọc với bề ngoài băng lạnh nhưng bên trong rất mềm yếu và lương thiện, nàng chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường có cha mẹ anh chị sớm tối bên nhau.

Cha nàng là Zac Anderson, mẹ nàng là Rose Smith, hai người họ đều bị bọn ma cà rồng giết hại, nàng không thể tha thứ cho bọn chúng, nhất định nàng sẽ bắt bọn chúng mạng đền mạng.

Đêm khuya gió thổi từng cơn lạnh buốt, một người con trai từ phía sau choàng áo khoác vào người nàng

-lạnh đấy!

Một cử chỉ quan tâm nhưng nếu là Darcy thì nàng chẳng có hứng

-không cần ngươi quan tâm

-ta làm vậy với mọi cô gái.

Đôi mắt hai màu trùng xuống, khuôn mặt thuần khiết có nét suy tư nhưng cố giấu kín

-ngươi đang nghĩ về cha mẹ?

Một câu hỏi trúng phóc như thể Darcy đi guốc vào trong lòng Sophia vậy

-.………

-không nói gì tức là đúng, ngươi muốn biết điều gì về họ, nói đi nếu ta biết ta sẽ trả lời.

Nàng hơi nghiêng đầu vốn định không nói chuyện với hắn nhưng quả thật là ngoài hắn ra nàng chẳng biết phải tâm sự cùng ai, ông ngoại của nàng tức là sói vương luôn tìm cách lãng tránh những câu hỏi liên quan đến cha mẹ nàng

Sau một hồi im lặng cuối cùng Sophia cũng cất giọng hỏi hắn

-cha mẹ ta là người thế nào?

-cha ngươi là một ma cà rồng rất kiên cường và giỏi giang, ông ấy có nội công phi phàm khó ai có thể bì được. Còn mẹ ngươi là người phụ nữ nhu mì mang nét đẹp hiền dịu, bà ấy đã làm si lòng rất nhiều chàng trai và trong đó có ta.

Nói đến đây Sophia hơi cau mầy,

hiểu ý nàng, hắn vội giải thích

-ngươi đừng hiểu lầm, ý ta là si lòng theo nghĩa khác, ta xem bà ấy như mẹ mình vậy, chính bà ấy đã mang đến cho ta dư vị của tình mẫu tử.

Sophia cười mỉm chi -ghen tị thật, ta còn chưa được nhìn bà ấy một lần. Vậy bà ấy đã chết như thế nào?

Vấn đề này khiến Darcy hơi do dự không biết phải nói thế nào

Không đợi hắn trả lời, nàng còn vội hỏi thêm -cha mẹ ta có đúng là do lũ ma cà rồng giếtkhông? Ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Darcy hơi lặng người trước những thắc mắc khó nói đó của nàng

-có phải sói vương nói với ngươi rằng cha mẹ ngươi là do lũ ma cà rồng sát hại?

Sophia khẽ gật đầu

Giây phút này Darcy cảm thấy thật đáng thương cho cô gái ngây ngô ấy, mọi người lừa nàng để biến nàng thành công cụ bảo vệ cho bọn họ, thật tàn nhẫn! Hắn có nên nói sự thật cho nàng nghe không? Nàng vẫn còn quá nhỏ để nhận thức mọi thứ.

Darcy trầm ngâm một lúc rồi thản nhiên đáp

-ông ấy nói như vậy thì đúng là như vậy thôi.

Câu trả lời thật huề vốn.

Đêm cũng đã khuya, vã lại ở đây ngắm trăng cùng Darcy đúng là một việc hết sức điên rồ.

Sophia vẫn choàng chiếc áo khoác đó, nàng lặng lẽ bước vào trong

Nhìn theo bóng dáng nàng dần xa khuất, Darcy đột nhiên lại cảm thấy cô gái đó thật mỏng manh, cô gái luôn cần có người ở bên cạnh. Nghĩ đến những trận chiến sắp và sẽ xảy ra trong tương lai, hắn lại càng lo lắng cho nàng hơn.

Hắn khẽ nhấp môi -những trận chiến sắp tới có phải là sẽ quá sức đối với em không? Khi biết tất cả sự thật em sẽ làm gì? cô gái bất diệt, em nhất định đừng vướng vào tình yêu.

….……………

Trong đại sảnh chứa đầy sự hắc ám, ma vương không thể giữ nét bình tĩnh như thường ngày được nữa, chuyện William cầu hôn Grace quả thật là hết sức điên rồ, William không muốn lấy Stella là bởi vì không muốn dính liếu đến trận chiến giữa hai gia tộc ma cà rồng và sói. Nhưng có nhất thiết là phải lấy Grace không? Đây đúng là sự sĩ nhục, sao Stella có thể thua kém một nữ hầu thấp hèn được?

Đến hôm nay William chính thức sẽ đưa Grace đi, nhưng tất cả mọi người đều tỏ ý ngăn cản.

-ta muốn lấy ai là chuyện của ta, các vị sao lại ngăn cản? Vã lại ma vương không thể tặng tôi một nô tì sao?

Ma vương suy đi tính lại thấy William quả quyết như vậy cũng không thể không theo, Grace có thể mê hoặc William chỉ trong một ngày vì vậy nếu ông khiến Grace nhất mực nghe theo lời ông thì cũng không tồi, nhưng làm sao để khống chế Grace một nô tì cứng đầu?

Kai lúc này mới lên tiếng

-cậu không thể đưa Grace đi được

William khó hiểu -tại sao?

-thật là khó nói nhưng ta vẫn phải nói, Grace vốn đã thuộc về ta vì cô ấy đã thị tẩm cho ta.

Thị tẩm? Điều này giống như cái búa tạ rơi trúng đầu từng người có mặt ở đây vậy, ngay cả Stella và ma vương cũng phải giật mình. Người con trai sắc đá của ông sao có thể để người khác thị tẩm?

(thị tẩm: hầu hạ trên giường)

Grace và các nô tì khác cũng có mặt ở đó, nghe xong câu nói của Kai thì ai nấy đều không thể tin nổi, các nô tì khác đều không hẹn và đưa ánh nhìn đầy khinh bỉ và phía Grace.

Grace không thể tin được con người Kai sao có thể gian trá như vậy được? Nàng thị tẩm cho hắn lúc nào? Sao hắn lại đặt điều như vậy?

Trước sự bàn tán và ngỡ ngàng của mọi người, William chỉ cười nhẹ

-thì ra là hoa đã có chủ nhưng đối với ta, chuyện đó không quan trọng.

Kai tiếp lời -ta không quan tâm có quan trọng với cậu hay không, nhưng ta không chấp nhận thứ thuộc về ta rơi vào tay người khác.

thái độ của Kai rất nghiêm túc, cộng thêm mọi người ở đây đều tỏ ý phản đối. Chẳng lẽ một cô nữ hầu lại quan trọng với họ như vậy sao?

Giành giật vốn không phải là con người William nhưng Grace quả thật không hề tầm thường. Nhay từ lúc đầu Hắn đã cảm thấy Grace có gì đó rất khác nhưng cũng không thể vì một nô tì mà phải gây mất hòa khí

-được rồi, cứ cho là ta và Grace không có duyên với nhau vậy nhưng nữ hầu đó quả thật là rất thú vị, nếu có dịp ta nhất định sẽ quay lại.

William cuối người -xin cáo từ!

….……………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.