Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 439: Chương 439: Âm mưu của Cẩu Thủ




Sự việc nói ra thì lâu, nhưng diễn ra chỉ trong khoảng chừng một hai giây ngắn ngủi, đến mức đám người Hàn Lâm, Kiếm Ma còn chẳng biết gì.

Bọn hắn cùng nhau tiến vào trong phòng, vừa đóng cửa lại, xung quanh liền có mấy tầng trận pháp phù văn phong toả, dường như là được cố ý thiết kế nhằm tạo tính riêng tư, cũng như ngăn cản kẻ có ý xấu thăm dò khách quý.

Dù sao, đây cũng là một cái hội đấu giá thập niên cấp vực, quy cách không tầm thường, phòng quý lại đều là người có quyền có thế, tự nhiên phải có quy chuẩn khác với người thường.

Nhiếp Kinh Hằng thân là chủ nhà, rất là thân sĩ kéo ra ghế dựa cho Tiểu Lan, sau đó không chút do dự ngồi ở bên cạnh nàng, nhàn nhã ăn uống linh quả trên bàn, thi thoảng lại thổi bức vài câu, khiến cho không khí thập phần vui vẻ.

Đằng sau bọn hắn, Hàn Lâm lại chẳng có chút tâm tư nào ngoài việc quan sát hai người đằng trước, một bộ như là có tâm sự trong lòng.

Rất nhanh, chẳng để cho bọn hắn chờ đợi quá lâu, vách trướng trước mặt đột nhiên trở thành trong suốt, để lộ ra phía xa là trung tâm của đài đấu giá.

Hai cái nữ tử xinh đẹp từ bên dưới khán đài chậm bước đi lên, trên mặt mang theo nụ cười tươi sáng, kết hợp với vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, để cho không ít khách nhân nam âm thầm tắc lưỡi.

Nhiếp Gia là một con cáo già trong làng kinh doanh đấu giá, tự nhiên cũng có cái hay trong cách vận hành của mình. Một trong số đó chính là chỉ sử dụng mỹ nhân cho việc dẫn chương trình, càng đẹp thì càng được trọng dụng, ăn mặc thì bắt buộc nửa kín nửa hở, xuân quang phất phới, khiến cho không ít nam nhân như dính phải bùa mê, cứ tới một lần là sẽ có thêm lần khác.

- Chào mừng tất cả mọi người đến tham gia hội đấu giá Yết Dương, tiểu nữ Nhiếp Uy Mỹ, muội muội Nhiếp Uy Nghi, hôm nay may mắn được chọn làm người dẫn chương trình, thay mặt Nhiếp Gia cảm tạ mọi người ủng hộ. Chúc mọi người sẽ có một buổi đấu giá thành công, đấu được thứ mình cần, giật được thứ mình yêu.

Nhiếp Uy Mỹ tươi cười rạng rỡ nói, vô cùng dõng dạc và rõ ràng, lại âm vang êm ái như mật ngọt, khiến người mê mẩn vỗ tay rào rào hưởng ứng. Chỉ thấy nàng vừa nói xong, hơi cúi đầu cảm tạ, để cho cổ váy hơi tách ra, phơi bày hai vòng no đủ, khiến cho tràng pháo tay chen vào không ít hồi thở gấp.

Dứt lời, nàng và muội muội liền tách ra đi về phía trung tâm, để cho bốn góc sàn đấu giá nổi lên bốn cái màn thuỷ tinh trong suốt, rộng tới hơn sáu chục mét vuông, hơi cong cong bao phủ các nàng ở giữa, tràn đầy khoa kỹ.

Chớp mắt ánh sáng hội trường bỗng mờ dần đi, chỉ còn lại bốn phiến thuỷ tinh lấp lánh ánh xanh nhè nhẹ. Giữa đài đấu giá, một cái cột đá ở trung tâm đột nhiên mọc ra từ dưới sàn, mang theo vật phẩm đấu giá bọc trong hòm kính đẩy lên trước mắt mọi người, xung quanh bốn cái phiến thuỷ tinh như là thấu kính phóng đại, đem vật phẩm chiếu lên rõ ràng, to gấp cả trăm lần mà lại sinh động như thật, phi thường đánh vào thị giác.

- Thủ bút thật lớn nha.

Bên trong phòng thượng khách, Tiểu Lan trông thấy tràng cảnh kỳ diệu này không khỏi cảm thán một tiếng hô lên, nhất là bốn cái màn thuỷ tinh thật sự quá đẹp rồi, có thể phóng rõ hình ảnh sản phẩm đến từng chi tiết, lại bao thành hình tròn, khiến cho bất cứ góc độ nào cũng có thể quan sát được. Đây quả thực là đại thủ bút, đem mấy cái đấu giá hội nàng từng tham gia đều quăng mấy con phố.

- Ha ha, không có gì. Gia tộc kinh thương mà, lúc nào cũng phải lấy khách hàng làm trọng. Đây chỉ là một trong số ít những phát minh của chúng ta dạo gần đây, chủ yếu là tăng thêm hiệu quả kinh doanh, cũng như tạo ấn tượng với khách hàng. Hiệu quả phi thường tốt.

Nhiếp Kinh Hằng ha hả cười, gật đầu nói, không chút xấu hổ nhận vơ đó là phát minh của Nhiếp Gia. Hành động này của hắn lập tức khiến cho trong phòng có mấy đạo ánh mắt tràn đầy quái dị.

- Thật sao, ta nghe nói đồ vật này lần đầu tiên xuất hiện là ở Thiên Nguyên mà?

Khương Tiểu Lan vốn đang nói chuyện rất vui vẻ, nhưng khi nghe thấy Nhiếp Kinh Hằng nói thì hơi ngẩn người hỏi lại, bởi vì năm đó nàng từng trông thấy Hoàng Thiên sử dụng tinh diện một lần, còn tò mò hỏi qua hắn đó là thứ gì.

- Hừ… dĩ nhiên là thật. Chúng ta nghiên cứu đồ vật này suốt mấy chục năm mới ra thành phẩm, mấy thứ đồ ăn cắp ý tưởng và đạo nhái của Thiên Nguyên há có thể so sánh được.

Không nói thì thôi, vừa nói, Nhiếp Kinh Hằng liền hừ lạnh trả lời, tỏ ra vô cùng bất mãn với hành vi đạo nhái.

Cẩu Thủ ngồi ngay ngắn trên vai Mộng Tâm, khuôn mặt non nớt không ngừng co giật như đớp cứt, khó chịu nhìn tên thanh niên trước mắt:

- Đĩ chó nhà nó.

Là một trong những kẻ đầu tiên ở thời đại này biết sử dụng tinh diện, nó có thể không phải là nhà phát minh, nhưng tuyệt đối là kẻ đầu tiên khởi xướng ra phong trào sử dụng ngọc giản và tinh diện để phát dẫn hình ảnh và âm thanh.

Trước đó khắp thế giới này mới chỉ biết dùng tinh thần lực để đọc thông tin trong ngọc giản, hoặc cùng lắm là truyền dẫn lờ mờ ra không khí, nào có cái khái niệm tinh diện nét căng như bây giờ, vậy mà hiện tại có kẻ dám nhận vơ quyền tác giả của nó, còn mắng nó là dân ăn cắp đạo nhái, bảo sao nó không mắng người.

Bên cạnh nó, Mộng Tâm cũng gật gù đồng ý, đồng thời khâm phục độ bốc phét của Nhiếp Kinh Hằng. Đồ ngu này chắc chắn đang nghĩ tới bọn nó đều là mấy kẻ nhà quê không biết gì nên mới dám khoe khoang như vậy, nào biết được chính bọn nó mới là những người khởi xướng ra thứ “công nghệ” vĩ đại này. Năm đó Thượng Cẩu Phong Truỵ Lạc Cảnh vang danh thiên hạ, tên này còn không biết chui rúc ở xó nào a.

Bên kia, Nhiếp Kinh Hằng còn không biết mình khoe khoang nhầm người, chỉ biết Tiểu Lan vô cùng hứng thú với tinh diện, bắt đầu bốc phét càng thêm kinh khủng.

Hắn không để ý được phía sau hắn, Kiếm Ma và Hàn Lâm đều đã nhìn hắn với một ánh mắt tràn đầy thương cảm. Chẳng vì cái gì, chỉ vì mặt chó đã bị hắn vô tình chửi cho giận quá hoá cười, không ngừng vuốt ve đầu trọc của Mộng Tâm như kìm hãm thứ gì đó.

- Chửi ah, chửi nhiều lên, bản hầu không chơi chết ngươi thề không làm khỉ.

Trong lòng ai đó không ngừng mặc niệm cười, nhìn xem Nhiếp Kinh Hằng như kẻ đần.

- Đùng…

Ngay tại lúc mọi người cảm thấy đấu giá quá tẻ nhạt, toàn bộ lầu các bỗng nhiên bạo lên một hồi nổ lớn, phòng ghế rung lắc như sắp nổ tung ra ngoài, khiến cho không ít người hoảng hồn cảnh giác.

Chỉ thấy âm thanh như sấm động, đèn đuốc sập xuống tối đen, chỉ còn bốn phiến thuỷ tinh bộc phát ra ánh sáng âm u, sau đó dần dần sáng rõ, sáng đến chói chang không khác gì mặt trời đăng đỉnh.

- Nhân sinh… duy ngã, vạn thế… duy ta.

Một tiếng cười ngạo nghễ đột ngột từ khắp không gian truyền tới, âm thanh tràn đầy vận luật, mà lại uy nghiêm, như là đỉnh cấp cường giả giáng lâm thế giới.

- Vật phẩm đấu giá tiếp theo chính là một vật phẩm vô cùng đặc biệt, được chính tay đỉnh cấp cường giả của Nhiếp Gia sáng tạo, có tên là Giao Thế Duy Thiên Ký.

Đúng vào thời điểm đó, âm thanh mềm mại của Nhiếp Uy Mỹ bỗng từ bên trong tràng truyền tới, thập phần dễ chịu, nhưng cũng tràn đầy sự tự hào và kiêu hãnh.

Cái tên Giao Thế Duy Thiên ký vừa mới được nàng nhắc tới, liền khiến cho toàn bộ hội trường nhốn nháo hẳn lên, không ít người nhìn về phía màn tinh diện tràn đầy hứng thú.

Bởi vì tiếng nổ vừa rồi chính là màn dạo của Giao Thế Duy Thiên ký, được hệ thống tinh diện thể hiện ra, quả là bức cách.

- Đúng vậy, đó là một bản ký lưu lại tất cả những cảm ngộ của lão tổ Nhiếp Gia khi lịch lãm Hồng Trần để vào Vấn Đỉnh. Nhân sinh trọn vẹn có sầu có hỉ, có nộ có bi, có ái có tình, tạo nên một Hồng Trần hoàn mỹ. Giá trị của nó không cần nói ra chắc mọi người cũng rõ, chỉ cần tham ngộ, Vấn Đỉnh chắc chắn trong lòng bàn tay.

Uy Mỹ mỉm cười tiếp tục nói, vẻ mặt kích động không thôi, hiển nhiên đây là lần đầu tiên nàng được đấu giá một thứ đồ quý trọng đến vậy.

Những khách nhân vốn đang tò mò rốt cục là bản ký gì mà lại có thể đem ra đấu giá, vừa nghe thấy nó ghi lại cảm ngộ Hồng Trần thì đều kinh hãi, không ít người thậm chí đứng bật người khỏi ghế, ánh mắt như bốc lửa nhìn về phía dưới.

Không kích động làm sao được, khi mà trước mắt bọn họ chính là cơ hội để vào Vấn Đỉnh. Tu tiên một đường có bách gia vạn tông, nhưng Vấn Đỉnh vì sao lại chỉ tập trung phần lớn ở một số nhà? Chính là vì nội tình, một phần là tài nguyên, phần khác chính là sự dẫn dắt.

Hồng Trần xưa nay luôn được mệnh danh là cảnh giới khó đột phá nhất, giam chân không biết bao nhiêu anh tài tuấn kiệt. Bởi đó là cảnh giới của sự tiếp xúc sơ khai với đạo, không thể nuốt tài nguyên đột phá, phải ngộ để đi lên, một khi không thể ngộ, thì cả đời sẽ lạc lối không ra.

Cho nên, cái mà Hồng Trần cần chính là khả năng cảm ngộ, nếu không có thì chỉ có thể nhờ vào dẫn dắt, cầm tay chỉ lối, giúp ngươi đi đúng đường đúng hướng, bản ký này chính là một trong số đó.

- Uy Mỹ tiểu thư, không biết là bản ký của vị lão tổ nào? Có thể báo tên cho mọi người nắm bắt.

Có tu sỹ ngồi trong phòng khách bỗng nhiên lên tiếng, cũng là câu hỏi chung của rất nhiều người. Chỉ có điều Nhiếp Uy Mỹ cũng không có trả lời hắn, mà duyên dáng mỉm cười một cái, cánh tay hơi đảo chỉ về phía màn hình, nói:

- Các vị có thể nhìn thấy ngay thôi.

Chỉ thấy ánh sáng trắng xoá của màn hình sau đó đột nhiên lâm vào biến hoá, như lớp sương mù tán ra, để lộ bên trong là một khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ, có non nước hữu tình, có tiên quang lấp lánh, không khác gì tiên cảnh.

Bên trên một ngọn núi chọc trời, xuyên thấu tầng mây, có một người đàn ông khoanh tay mà đứng, ánh mắt nhìn xuống nhân gian, mang theo ánh nhìn thông tuệ thế gian, tựa hồ chứng kiến lấy nhân sinh này. Âm thanh ngạo nghễ vừa rồi cũng chính từ hắn mà ra.

- Nhiếp Kinh Hải, vậy mà lại là hắn!

Hình ảnh người kia vừa mới xuất hiện, hiện trường thoáng chốc trở nên ồn ào, có người thất thố nói.

Nhiếp Kinh Hải, đã từng là một trong những truyền kỳ của Nhiếp Gia, là cường giả trẻ tuổi nhất đạp vào Vấn Đỉnh của Tuyết Vũ, chỉ sau Cao Vô Cầu vài bậc. Tuổi trẻ của hắn, cũng chính là tuổi trẻ của sự tranh đấu, của những trận đánh vang danh thiên hạ, tần suất so với Cao Vô Cầu càng nhiều hơn gấp bội.

Cho nên danh khí của hắn thật sự quá lớn, thậm chí so với một vài tiền bối đi trước càng thêm lớn. Đáng tiếc là sau khi đột phá Vấn Đỉnh, cái danh thiên tài cũng không có nhiều quan trọng nữa, hắn liền như bốc hơi khỏi thế gian, rất hiếm khi hiện thế, cho nên người ta mới không nhắc tới nữa.

Thật không ngờ, hôm nay hắn không hiện, nhưng lại dám đem cảm ngộ Hồng Trần của mình để đem ra đấu giá. Đây tuyệt đối là một phần ký giá trị nhất từng được đem ra, chí ít tới bây giờ là vậy.

- Ê đầu chó, tên này so với ngươi càng thêm trang bức nha!

Trong không khí khẩn trương của toàn bộ mọi người, đâu đó bên trong căn phòng thượng khách, tiểu hoà thượng bỗng nhiên bĩu môi nói, ánh mắt liếc nhìn về phía Cẩu Thủ tràn đầy khinh bỉ.

- Cẩu Thủ làm sao dám so, Cẩu Thủ còn đang kinh hãi đây này.

Cẩu Thủ tỏ ra giật mình, vội vàng khiêm tốn đưa tay ra xuỳ xuỳ, tựa hồ không dám nhận. Chỉ có điều hai chữ “kinh hãi” không hiểu vì sao bị nó nhấn mạnh ra, khiến cho rất nhiều người biến sắc.

- Hừ, ăn nói cho cẩn thận.

Nhiếp Kinh Hằng đang tán chuyện khoe khoang với Tiểu Lan đột nhiên nghe được, mặt lập tức biến lạnh đi, quay lại nhìn Cẩu Thủ và Mộng Tâm quát nói.

- A… xin lỗi ca ca, chúng ta không cố ý.

Mộng Tâm lúc này thế mà lại không khác gì đứa trẻ, bị người lớn quán thì sợ lên, vội vàng lên tiếng xin lỗi, khiến cho sắc mặt Nhiếp Kinh Hằng trở nên hoà hoãn lại.

- Nhưng mà, hắn thật bức đến nổ tung mà, sư phụ đệ nói, mấy gã thế này thường hay bốc phét lắm.

Chỉ tiếc là hắn còn không nguôi, âm thanh của thằng nhóc đã lần nữa vang lên, khiến cho hắn như máu sốc lên đầu, thật muốn ngồi bật dậy đem thằng bé đánh cho một hồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.