Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 346: Chương 346: Bạch Hạc bí cảnh




Bị Trần Kinh Thương nhìn với ánh mắt ác ý, Chân Không Ngã chẳng hề hay biết, mà cho dù có biết, hắn cũng chẳng quan tâm quá nhiều. Có lẽ, cuộc đời hắn bây giờ ngoài tiểu hoà thượng ra đã chẳng còn gì để mất. Hắn chỉ muốn trước khi bản thân trút hơi thở cuối cùng, có thể tìm ra được chân tướng sự thật.

Thứ mà vì để chứng minh nó, hắn đã đẩy rất nhiều thân nhân của mình đến con đường chết.

- Đùng… đùng… đùng…

Canh Thìn bốn khắc, tiền lễ tế Thiên.

Tiếng trống đồng vang lên báo hiệu bắt đầu đại lễ, tiếng âm vang như sấm động cuối trời, lan toả khắp đất cổ thành. Mỗi một lần thợ trống dùng dùi nện vào mặt đồng, người ta lại có cảm giác lồng ngực như rung lên, trái tim càng chậm lại, vừa có cảm giác bay lên, rồi lại dập xuống, khó tả nên lời.

Ngay sau nhịp trống đầu, xung quanh liền ồ lên tiếng tù và rung động. Những chiếc tù và khổng lồ được làm từ sừng của rất nhiều loại yêu thú, phát ra âm năng kinh người.

Toàn bộ vùng không gian ngoài Điện Kính Thiên lúc ấy đều điên cuồng run rẩy. Mặt trống, tù và, tế đàn theo từng nhịp mà loé lên hào quang, liên kết với nhau thành tầng tầng kết giới, to lớn mà hùng vĩ.

Hàng trăm vạn hư ảnh từ dưới dựng lên phủ kín vòm trời, có ánh sáng ngôi sao, có thần cầm bay lượn, có cư dân tiên cổ nhảy múa, có chiến binh dong thuyền.

Mà ở giữa tràng cảnh khổng lồ ấy, Thạch Thiên Ngân đứng thẳng mình, hai tay chắp pháp. Hắn từ bàn tế thắp lên ba nén nhang, thành kính cắm vào đỉnh đồng. Hương khói lượn bay, vậy mà hư hoá thành sương mù linh khí, thoáng chốc phủ khắp đất trời.

Kết giới sau khi có khói sương như là được tiếp vào sinh khí, điên cuồng vận chuyển, các hình ảnh biến hoá sinh động không thể nào tả nổi, toát lên tầng tầng khí thế hào hùng kỳ vỹ. Nhưng khói sương không chỉ dừng tại đó, mà còn hướng ra phía ngoài khuếch tán, như một tầng hỗn độn ôm lấy bầu trời, khiến cho toàn bộ thế giới phảng phất như trở về hàng chục kỷ nguyên trước, từ thuở khai thiên tích địa ấy.

Một vòng ánh sáng như mặt chời rực cháy hiển hiện giữa tinh không, tản mát ra khí tức chí cao vô thượng không thể nào tả nổi. Mà nhìn lại gần hơn, không khó để người ta phát hiện ra vòng ánh sáng ấy lại chính là một người. Hắn ngồi trên long toạ, vươn mình bễ nghễ, toàn thân mỗi một tấc da thịt đều chảy một dòng máu nóng, khí huyết phóng ra ngoài mới tạo nên dị tượng.

- Cha…

Vừa mới trông thấy hư ảnh này, hàng chục triệu con người không hẹn mà cùng đồng thanh hô lớn. Chẳng ai bảo ai đồng thời quỳ gối, hướng về thinh không dập đầu cung kính.

Một màn này doạ cho đám người Cao Vô Cầu đều sợ đến run người, hết nhìn về bốn phía rồi lại nhìn về phía thân ảnh trên trời, có chút không biết làm thế nào cho phải lẽ.

Có thể khiến cho tất cả con dân Đại Việt, thậm chí cường giả siêu cấp như Thạch Thiên Ngân và Chân Không Ngã đều phải quỳ lạy, đối phương là tồn tại khủng bố bực nào? Có lẽ dù là tiên thần cũng chẳng thể so sánh nổi.

Cuối cùng, bọn hắn mặc dù không có quỳ xuống giống như mọi người, nhưng vẫn là hướng về bầu trời cung kính cúi chào. Đó vừa là phép lịch sự, cũng như một sự tôn kính đối với cường giả.

Không một ai trong bọn hắn biết rằng, ngay đằng sau bọn hắn giây phút đó, hư không bất giác ẩn hiện ra một bóng người. Thân hình hư ảo như không hề tồn tại, nhưng đôi mắt lại cực kỳ rực sáng, chăm chăm dõi theo thân ảnh ở trên trời:

- Quả nhiên là Sùng Lãm… Đại Việt chính là Đại Việt, như tại sao ta vẫn có cảm giác khác thường, thật là kỳ lạ. Long Quân Chiến Trường, Thiên Nhãn… mong là các ngươi có thể cho ta câu trả lời, một sự thật đúng nghĩa.

Nhận ra bóng hình quen thuộc, hắn không khỏi tự mình thì thào trong cổ họng. Ánh mắt hắn nhẹ rời đi khỏi thân ảnh, hướng về phía xa xa tinh không vô định, nhàn nhạt mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng tiêu tan đi trong gió.

Bên kia, dòng người vẫn đang tiến hành đại lễ, chẳng có một người hay đến sự tồn tại bất thường này.

Tiền lễ tế Thiên, hậu lễ cúng Địa. Thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt đã tới canh Ngọ ba khắc, tế lễ hoàn thành. Đoàn người sau khi có hiệu lệnh của Thạch Thiên Ngân thì dần dần giải tán về nơi nghỉ của mình, chờ đợi cho phần hội về sau.

Duy chỉ có các thế lực có người tham gia Đại Việt Thiên Kiêu chiến là thập phần sốt sắng, hồ hởi dẫn con cháu mình tiến về Bạch Hạc.

Tam Giang Bạch Hạc, nghe nói năm xưa là vùng trấn giữ phía Đông kinh đô cổ, cũng là nơi mà tiên hiền cho ba quân tập trận, luyện chiến.

Nói là tập trận, nhưng bản chất đúng hơn chính là nơi thí luyện, có cả luyện binh và thí luyện thiên tài. Do đó, nó không chỉ đơn thuần là vùng đất giết chóc, mà còn có vô vàn đồ vật do tiên hiền để lại, nhằm tạo ra áp lực tranh đoạt cơ duyên cho người lịch luyện.

Đồ vật đó, có thể là truyền thừa, là pháp khí, là thiên tài địa bảo, đan dược, đan phương, thậm chí là công pháp, bí thuật hoặc trận pháp các loại hình.

Đại Việt trải qua bao đời truyền nối, quả thực có không ít người nhờ vào cơ duyên ở nơi này mà trở thành cường giả, uy vọng vươn tới khắp vạn dặm non sông.

Thời điểm đoàn người theo Chân Không Ngã tiến về Bạch Hạc, nơi này đã sớm đông nghẹt người. Phía trước, đập vào mắt bọn hắn là một ngã ba sông mênh mông rộng lớn.

Vùng sông nước này, có lẽ đoàn người đã không xa lạ quá nhiều, vì ngược lên một chút thôi, liền chính là Đà Giang, con sông mà mới hơn một tháng trước, bọn hắn còn cùng ba vị Truyền Thuyết cường giả đánh đến long trời lở đất.

Bất chợt nhớ về sự kiện đó, Cao Vô Cầu bỗng dưng có chút sửng sốt trong lòng. Ánh mắt hắn nhìn về phía Đà Giang, hơi híp lại như suy tư điều gì. Bởi hắn lúc này mới phát hiện ra, từ khi bước chân lên đất liền Đại Việt, tiểu hoà thượng chưa bao giờ nhắc lại sự kiện đó, dù cho lúc giảng giải các thế lực cho nhóm người cũng không hề đề cập tới Thuỷ Thần, Sơn Thần dù chỉ một lần.

Nếu như đây là một thế lực bình thường cũng thôi đi, nhưng có thể có những thuộc hạ tầm cỡ như tôm tinh và thuồng luồng, vị Thuỷ Thần kia há có thể tầm thường. Mà có thể đánh thắng cả Thuỷ Thần, Tản Viên Sơn Thần càng chẳng thể vô danh đến thế.

Vậy mà, từ lúc rời khỏi dòng sông, bọn họ liền như trở thành những thứ không hề tồn tại, mờ nhạt hẳn đi trong ký ức của hắn.

Không hiểu sao vừa nghĩ tới đó, hắn lại có cảm giác như bị che giấu điều gì, không hẳn là bị dối lừa, nhưng quá mức không rõ ràng và bí ẩn, khiến lòng người ngứa ngáy vô cùng.

Cảm giác của Cao Vô Cầu không phải độc nhất, trong đoàn có không ít người kinh nghiệm sống lão làng, sớm phát hiện ra một điểm bất thường, chỉ là không có tiện nói ra mà thôi. Cố Sở là một ví dụ điển hình.

Người già không nói, người trẻ không nghĩ nhiều, cho nên mọi chuyện vẫn cứ thế diễn ra một cách bình thường nhất có thể. Thành viên Dạ Sát Thiên Vân đoàn lặng im chờ đợi tới giờ mở ra bí cảnh, ánh mắt tràn ngập quyết tâm và háo hức.

Thời gian trôi đi, bên cạnh bọn hắn bất chợt có thêm một nhóm người tiến tới. Bốn già năm trẻ, khí tức đều rất bất phàm. Nhất là năm người trẻ tuổi, trong đó ba nam hai nữ, đều khoảng độ ba mươi đổ về.

Bọn hắn đều mặc một thân quần áo ngắn gọn bó sát, là thể loại trang phục phi thường thích hợp để chiến đấu. Nếu như nói ba tên thanh niên nhờ quần áo mà thể hiện ra thân thể hùng tráng và khoẻ mạnh của mình, thì quần áo ngắn càng khiến hai cô gái khoe được vóng dáng giết người.

Nơi cần lớn thì lớn, nơi cần nhỏ thì nhỏ, y phục cũng chỉ che nơi cần che, hở nơi cần hở khiến không biết bao người ngợp thở. Ngực lớn, mông cong, đùi dài trắng bóc, không biết cướp đi bao nhiêu ánh mắt dâm tà.

Chỉ có điều xuân quang là vậy, nhưng thành viên Dạ Sát Thiên Vân đoàn lại không có một cái nào thưởng thức, ngược lại ngưng trọng thập phần. Bởi vì bọn hắn có thể cảm giác ra được, nhóm người mới tới này mạnh tới kinh người.

Hai cô gái kia đừng nhìn có vẻ nóng bỏng mà xem thường, bọn họ không có một cái nào so với Trần Anh Thy yếu, thậm chí về khí thế còn có một người siêu việt nàng quận chúa. Còn về ba tên thanh niên, thực quá khó để nhìn ra sâu cạn, nhưng tuyệt đối đều là thiên tài trong thiên tài.

Đội hình bậc này, đã quá đủ để khiến bọn hắn phải toàn lực ứng phó khi phải đối đầu.

Nhóm người sau khi tới liền ở bên cạnh Dạ Sát Thiên Vân đoàn, lẫn nhau trò chuyện nói cười. Một tên thanh niên có phần trầm ổn hơn lại liếc nhìn bốn phía, chầm chậm đánh giá từng người mà hắn thấy, cho tới khi đụng phải đoàn người bên cạnh thì dừng lại thật lâu.

Mà lúc đó, ánh mắt của Kiếm Ma cũng vừa lúc nhìn về phía hắn, hai ánh nhìn va chạm lẫn nhau trong tích tắc, lại như sấm sét bạo nổ, chớp mắt khiến hai người đều giật mình, con ngươi co rụt lại, ngưng trọng đánh giá đối thủ.

Cuối cùng, trên khuôn mặt bọn hắn vậy mà đều lộ ra nụ cười, gật đầu lẫn nhau coi như là chào hỏi, sau đó quay mặt rời đi. Duy chỉ có đôi mắt sắc bén tràn ngập chiến ý là không hề thay đổi.

Cường giả tối đỉnh của hai đội giao phong trong chớp nhoáng, những thành viên còn lại chẳng hề hay biết, vẫn đang tiếp tục công việc vủa mình. Dạ Sát Thiên Vân đoàn sau lời giới thiệu của tiểu hoà thượng liền biết được, nhóm người kia chính là thiên kiêu của Lê Sơ Gia, Sát Thần chiến đội.

Mà một trong hai cô gái xinh đẹp kia, có một người chính là người được xưng là đệ nhất thiên tài trong lĩnh vực kiếm đạo, một siêu cấp quái vật mạnh tới mức mà tiền bối đời trước cũng không thể không e dè, Lê Vũ Thanh Di.

Lại một lần nữa, ánh mắt của đoàn người tập trung về phía hai cô gái, mang theo nét khó tin và kinh dị. Dĩ nhiên chẳng thể ngờ được một cô gái nóng bỏng và gợi cảm thế này lại chính là một người đi theo con đường kiếm đạo, thậm chí còn đạt được danh xưng là vô địch trong cùng thế hệ.

Nhưng rất nhanh, ánh mắt của bọn hắn đều lập tức thu hồi, vội vàng hội tụ về phía trung tâm Bạch Hạc.

Bởi vì, Thạch Thiên Ngân đã tới rồi.

Đồng nghĩa với việc, Đại Việt Thiên Kiêu chiến sắp bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.