Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 169: Chương 169: Biến hóa của Hoàng Thiên




Tên thanh niên tóc ngắn nghe thấy tiểu hòa thượng tán dương mình như thế, nét mặt thoáng hiện lên vẻ tán thưởng, còn có chút kiêu ngạo. Nhưng mà lời nói sau đó phát ra, lại khiến cho hắn biến sắc.

- Chỉ là, con người ngươi tâm cao khí ngạo, cử chỉ thô lỗ, rõ ràng biết việc mình làm là sai nhưng vẫn cố làm, tính tình nóng vội, tâm sát phạt cực nặng, sớm muộn gì cũng gây ra đại họa. Ấn đường của ngươi lúc nào cũng ẩn ẩn hắc khí, lăng cốt nổi cao, chân mày gián đoạn lại còn sát mắt. Chẳng khác nào La Hầu, Kế Đô xâm phạm vào Thái Âm, Thái Dương, ảnh hưởng đến sự hòa hợp của số mệnh. Nếu ta tính không sai, ngươi từ 25 trở đi vận khí cực kỳ xấu, thậm chí còn có tai họa giáng lâm, chết bất đắc kỳ tử.

Thanh âm non nớt của tiểu hòa thượng cứ thế vang lên, lại tạo cho người ta cảm giác trầm trọng sợ hãi, tựa như một lời của phán quân địa phủ đang xét xử hung đồ của trần gian.

Lời phán này của tiểu hòa thượng khiến sắc mặt tên thanh niên thoắt cái đen xuống, đường đường một thiên tài có tên tuổi của Bạch Gia, từ lúc nào có người dám nói chuyện với hắn như thế, quá khó để chấp nhận.

- Mẹ kiếp, nói láo.

Thanh âm hắn vừa phát ra, một cỗ uy áp khủng khiếp đồng thời bạo phát, áp bách về phía tiểu hòa thượng. Theo hắn thấy, tiểu hòa thượng này chắc chắn biết về thân phận của hắn, hơn nữa còn không có ấn tượng tốt về Bạch Gia, cho nên mới tuôn ra lời nói như vậy. Mà với tính cách của hắn, tất nhiên không thể tha thứ cho nó dễ dàng như vậy.

Nhưng mà đúng lúc mà hắn định ra tay, tiểu hòa thượng chợt thở dài một tiếng, quả đầu trọc lóc khẽ ngẩng lên, đem theo đôi mắt nhìn chằm chặp tới. Không khí xung quanh bất chợt như ngưng lại, đông cứng. Một cỗ hàn ý lạnh lẽo đến tận xương tủy lan tràn ra tứ phía, len lỏi sâu trong cơ thể.

Tên thanh niên như bị một vị vô thượng đại năng nhìn chằm chằm, sinh ra một cỗ sợ hãi không nói nên lời từ trong tâm trí, khiến nội tâm hắn rùng mình kịch liệt. Có cảm giác như hắn chỉ cần bước lên một bước thôi, liền hồn phi yên diệt.

Đó không phải là cảm giác đến từ cảnh giới chênh lệch, mà là sức mạnh áp bách từ linh hồn, không thể nào mà kháng cự. Tên thanh niên tuy không thông hiểu được lĩnh vực này, nhưng cũng có đủ thông minh để nhận ra được tiểu hòa thượng này không đơn giản. Chí ít, hắn có cảm giác không là đối thủ của nó.

Cũng vì thế nên mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng hắn tuyệt không còn ý định ra tay nữa.

- A di đà phật! Quay đầu là bờ, thí chủ nghe lời ta, thu liễm lại cái tính cách của mình, tính mạng mới có cơ may bảo toàn.

Mãi tới mấy hơi thở sau, tiểu hòa thượng mới thu lại ánh mắt, khóe môi nở ra một nụ cười khả ái, nhẹ nhàng khuyên bảo.

Chỉ là tên thanh niên sẽ tin nó sao, không những không tin nó mà càng thêm tức giận, hầm hừ nói:

- Hừ! Bớt huyên thuyên dọa người đi. Ta Bạch Phát há lại là loại người như thế, cái gì mà tai họa chết bất đắc kỳ tử, toàn là nói láo. Quỷ mới tin ngươi.

Quả thực nếu không phải hắn có cảm giác không là đối thủ của tên đầu trọc này, thì hắn đã sớm đem nó đánh cho một trận rồi. Đang yên đang lành bị người nói xấu cùng nguyền rủa, hắn làm sao dễ chịu đây.

Tiểu hòa thượng nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Phát, biết có nói thêm cũng không thay đổi được gì, chỉ biết lắc đầu than nhẹ:

- Quả nhiên chấp mê bất ngộ, số mệnh khó mà thay đổi. Nếu ngươi không muốn nghe thì tiểu tăng sẽ không nói nữa. Ta chỉ nhắn nhủ thí chủ một câu thôi, ngươi sau này nếu số mệnh theo lời ta ứng nghiệm, thì trước khi chết nhớ để lại tài sản trên người cho ta nhé. Dẫu sao ta cũng có lòng tốt nhắc nhở ngươi mà.

Một lời này khiến cho khuôn mặt Bạch Phát càng thêm đen, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Con mẹ nó tên trọc này lại nguyền rủa hắn chết sớm nữa, thật khốn nạn.

- Để cái con bà ngươi tên đầu trọc thối…

Con giun xéo lắm cũng quằn, hắn cuối cùng cũng không nhịn được mà chửi thẳng mặt tiểu hòa thượng. Thân thủ sớm thi triển vọt lên, nắm tay hướng thẳng mặt nó mà đấm tới.

- Ha ha! Thí chủ bớt nóng, có gì từ từ nói.

Tiểu hòa thượng miệng mặc dù nói vậy, nhưng thân thủ lại không hề chậm trễ chút nào. Chỉ thấy nó nghiêng người một cái, đã có thể lách mình khỏi công kích của Bạch Phát. Sau đó chân phải nhấc lên, điểm mạnh một cái vọt người về sau, miệng cười hì hì:

- Hết sức bình tĩnh nghe ta nói hết ah! Thử suy nghĩ một chút xem, ngươi một khi chết đi đồ đạc đâu có đem theo được. Không để cho ta thì kẻ khác sớm muộn cũng lấy mất, mà ta đây còn có ân với ngươi đây này.

Bạch Phát trợn mắt, chẳng khác nào con lợn bị chọc tiết, gầm lên trong cổ họng:

- Chết con bà ngươi. Khốn kiếp… lão tử phải khâu cái miệng thối của ngươi lại…

Lời còn chưa dứt, thân thể hắn đã lao lên như một tia chớp. Quần áo trên người theo tiếng gió vang lên phần phật. Quanh thân nguyên khí quẩn quanh, quyền ý bao phủ lấy tiểu hòa thượng.

Nhưng mà thân thể hắn còn chưa lao tới, tiểu hòa thượng đã như một cơn gió lướt đi. Tốc độ còn nhanh hơn hắn đến mấy lần, dễ dàng tránh thoát được sự vây công của quyền ý.

- A di đà phật! Tội lỗi, tội lỗi ah… tiểu tăng có việc gấp, thí chủ ở lại chơi một mình nhé! Nhớ khi nào chết thì báo cho ta một tiếng, ta giúp ngươi giữ đồ. Ha Ha.

Thanh âm của tiểu hòa thượng lần nữa vang lên bên tai Bạch Phát, có chút trêu ngươi ý tứ. Nhìn lên mới thấy, nó đã sớm xách quần lên chạy trốn, tốc độ nhanh đến đáng sợ.

Một quyền đấm hụt vào không khí, Bạch Phát sắc mặt nhăn lên khó chịu, đồng thời cũng nổi lên một tia sợ hãi. Tiểu hòa thượng vừa rồi thi triển ra tốc độ quá kinh người, khiến cho hắn cảm thấy vô lực, không còn ý định đuổi theo nữa. Chưa kể hắn còn không biết có đánh lại đối phương không đây.

Trong lòng hắn bất chợt nổi lên sự nghi hoặc khó lòng giải thích, từ khi nào mà Thiên Nguyên Học Viện xuất hiện một tên nhóc đáng sợ như vậy?



Chiều hôm ấy, mưa giăng đầy trời.

Từng giọt mưa lạnh lẽo không ngừng thấm sâu vào trong trời đất, khiến cho không khí trở nên se lạnh đến lạ lùng. Một cỗ tang thương khí tức khó hiểu như bao trùm lên thế giới, khiến cho lòng người trùng xuống, trầm lắng và thê lương.

Một góc nào đó trên Thông Thiên Phong.

Cảnh vật hoang tàn đổ nát, chìm trong màn mưa lạnh giá, chìm trong hắc ám nặng nề. Một tên thiếu niên lẳng lặng đứng đó, mặc cho nước mưa rơi trên thân thể, mặc cho gió lạnh quất qua da thịt. Hắn đứng đó một mình, cô độc một mình suốt ba ngày.

Ánh mắt của hắn đờ đẫn vô hồn, không nhìn ra được một tia sức sống. Mái tóc của hắn, không hiểu vì gì mà trở nên trắng xóa, tràn đầy tang thương cùng cổ lão. Chúng ướt sũng bởi nước, buông dài xuống dưới vai, quấn chặt lấy cơ thể.

Ba ngày thời gian, rốt cục đã xảy ra chuyện khủng khiếp gì, mà có thể biến một tên thiếu niên đang bừng bừng sức sống như hắn thay đổi như thế. Mất đi sinh khí bừng bừng, mất đi nhiệt huyết trong người, mất đi cả tinh khí thần trong cơ thể.

Hắn! Chỉ còn lại một sự lạnh lẽo đến vô cùng.

Mưa vẫn cứ thế dữ dội, gió vẫn cứ thế rít gào, vây quanh thân thể hắn, nhưng chẳng thể khiến hắn động đậy, dù chỉ một cái. Tựa như thân thể hắn đã biến thành một pho tượng, cứng nhắc và vô hồn.

- Tiên Đạo Thể - Hóa Ma Thần… Ngươi hôm nay bại dưới tay ta, không phải vì ngươi yếu hơn ta, mà là do ngươi quá ỷ lại vào huyết mạch thiên phú của mình. Huyết mạch dù mạnh, nhưng cũng không phải là tất cả, càng không phải là chân đạo. Ngươi chiến lực từ xưa tới nay đều dựa dẫm vào nó chính là sai lầm cực lớn, chẳng khác gì tự hủy đi tương lai của mình. Và một khi ngươi không thể dựa dẫm vào nó nữa… thì ngươi chẳng là gì cả.

Trong đầu hắn, từng đạo thanh âm không ngừng vang vọng quanh quẩn, từng chút, từng chút một ghim sâu vào trong tâm trí.

Ba ngày trôi qua, là ba ngày hắn cùng Vô Diện Nhân ác chiến. Một cuộc chiến diễn ra trong linh hồn huyết mạch, ác liệt và thảm khốc. Và dĩ nhiên hắn đã bại, bị Vô Diệm Nhân đánh bại triệt để. Bởi vì đối phương cũng đã sở hữu huyết mạch Ma Thần giống hắn, vì đối phương đã nắm rõ hắn trong lòng bàn tay. Còn hắn, hắn không hề hiểu đối phương, dù một chút cũng không có.

Có lẽ đúng như lời của Vô Diện Nhân đã nói, hắn bại không phải vì hắn yếu. Mà bại vì đã quá ỷ lại vào huyết mạch thiên phú của mình.

Khói đen lượn lờ, không biết tự khi nào trên vai hắn đã xuất hiện một con chó nhỏ, ngồi yên không nhúc nhích. Nó toàn thân là một màu đen tuyền tuyệt đối, duy chỉ có đôi mắt là ngả trắng, mờ ảo như sương. Một cỗ cảm giác lạnh lùng hung dữ lúc nào cũng ẩn hiện trên khuôn mặt, khiến cho người ta có cảm giác rất khó gần.

- Tiên Đạo Thể - Hóa Ma Thần… ngươi chẳng phải cũng đang cố gắng sở hữu huyết mạch của ta sao. Không phải chân đạo, nhưng nó lại là dòng máu mà cha mẹ ban tặng cho ta, không phải một thứ có thể chia sẻ dễ dàng như thế. Vô Diện Nhân… Vô Diện Nhân, không biết mục đích của ngươi là gì, nhưng sẽ có một ngày ta khiến ngươi phải trả giá.

Đưa bàn tay cứng nhắc do lâu ngày không vận động lên vuốt ve Tiểu Hắc, hắn thì thào trong miệng. Thanh âm tuy khàn đục yếu ớt, nhưng lại mang đậm phong thái tự tin tuyệt đối.

Vừa mới dứt lời, trên cơ thể của hắn đã xảy ra biến đổi kinh người. Đôi mắt vốn đờ đẫn vô thần đột nhiên chuyển biến, hóa thành hai màu đối nghịch, một đen một trắng.

Mắt phải thâm thúy một màu đen nhánh, thậm chí còn lấp lóe ra quang mang màu đen khiến cho linh hồn người ta run rẩy. Phảng phất như ánh mắt của một đại ma hoàng mang theo khí tức bá vương tuyệt thế, hủy thiên diệt địa.

Mắt trái thâm thúy một màu trắng, ánh lên từng tia thần quang sáng chói. Không khác gì ánh mắt của một vị thần minh, mang theo khí tức khai thiên lập địa, sáng tạo vạn vật thương khung.

Hắn hôm nay bại, nhưng không đồng nghĩa với đạo của hắn bại.

Hắn từ nay sẽ không ỷ lại vào huyết mạch thiên phú, nhưng không đồng nghĩa rằng hắn từ bỏ nó.

Bởi vì hắn là Hoàng Thiên, là con trai của Hoàng Thiên Hùng và Mộ Dung Hồng Điệp. Là người duy nhất chân chính mang trong mình huyết mạch Ma Thần, và đó là niềm tự hào của hắn.

Hắn… sớm muộn gì cũng sẽ đánh bại Vô Diện Nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.