Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 67: Chương 67: Bóp chết thiên tài




Im lặng!

Toàn đại điện hơn mấy ngàn người lúc này triệt để im lặng. Vẻ mặt của ai cũng tràn đầy kinh hãi cùng khiếp sợ.

Rốt cục là loại linh căn nào mà có thể khiến cho khảo thí châu rực rỡ như mặt trời ban chưa như thế. Dù là siêu đẳng linh căn cũng không thể.

Vẻ mặt tất cả mọi người như dại ra, ngây ngốc nhìn về khu vực khảo thí. Nơi mà hai viên thạch châu sáng chói rực rỡ, tỏa quang mang khắp đại điện.

Phải! Chính là hai cái vượt qua siêu đẳng linh căn, ngoài Hoàng Thiên ra còn có Lâm Dương.

Trên cả siêu đẳng linh căn, đây là một khái niệm quá đỗi dọa người. Loại linh căn này có lẽ toàn bộ Nguyên Giới cũng chỉ có hai cái như thế thôi a.

Vẻ vặt của Bạch Khôi cứng đờ, nụ cười khinh thường trên môi trở nên méo mó khó coi vô cùng.

Bất giác hắn toàn thân đổ mồ hôi lạnh, bắt đầu xuất hiện một cỗ cảm giác sợ hãi. Vì hắn đã tạo cho Bạch Gia một kẻ thù quá mức khủng bố. Loại thể chất này một khi trưởng thành, thì sẽ chính là lúc Bạch Gia hắn diệt vong.

-Kẻ này! Nhất định phải giết!

Từ sợ hãi chuyển thành ác độc, hắn liệt Hoàng Thiên vào danh sách phải giết bằng mọi cách.

Mà Hoàng Thiên lúc này còn không biết mình đã bị người khác tính toán. Hắn đang chìm đắm trong kinh ngạc, nhìn chằm chằm kết quả khảo thí của mình.

-Mau! Mau đi báo cho Viện trưởng…

Cả đám chấp sự nhao nhao cả lên, một tên có quyền hành lớn nhất liền phân phó cho người khác, thanh âm có chút run rẩy. Loại linh căn này không phải là những người như bọn hắn có thể quyết định đấy. Nếu chẳng may có chút sai sót nào thì dù cho có mười cái mạng cũng không thể đổi lại a.

Vù!

Một tên đạo sư gần với Hoàng Thiên nhất đột nhiên ra tay, vỗ mạnh một chưởng vào đầu hắn. Mấy tên còn lại thét lên kinh hãi, vội vàng đánh ra pháp thuật ngăn cản.

Thế nhưng khoảng cách của tên đạo sư với Hoàng Thiên quá gần, một chưởng ngay lập tức đã đánh tới.

Rầm một tiếng! Chưởng phong va chạm với song quyền. Hoàng Thiên bị đánh bay đi như đạn pháo, văng tận tới bên rìa đại điện. Dọc đường nện nát mấy chục đài khảo thí. Thân thể mạnh như Hoàng Thiên mà cũng phải phun ra một ngụm máu, có thể thấy được công kích của đối phương mạnh như thế nào.

Tên đạo sư sau khi va chạm với Hoàng Thiên thì bị chấn cho lui lại liên tục, ngay lập tức hứng trọn tất cả mọi đòn đánh của đám đạo sư còn lại chết ngay tại chỗ.

Toàn trường ngay lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn. Lại có bốn năm tên đạo sư đột nhiên ra tay, nhằm về phía Hoàng Thiên cùng Lâm Dương mà đánh tới, pháp thuật bay khắp nơi.

Đám đạo sư còn lại tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Không nghĩ lại có kẻ dám ra tay ngay trước mặt bọn hắn, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, bọn hắn có chết cũng không đủ đền tội.

Hoàng Thiên chật vật bò dậy, toàn thân đau nhức không thôi. Hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì lại có một công kích khủng bố đánh tới, quang mang rực rỡ bao trùm lấy hắn. Hiển nhiên kẻ ra tay đã hạ sát chiêu, muốn lấy mạng của hắn.

-Uỳnh!

Hoàng Thiên một lần nữa bị nện văng đi mấy chục mét, vùng ngực đau đớn như muốn nứt toác ra khiến người khác trông thấy mà kinh hãi.

Đương thời, kẻ có thể đả thương hắn tới mức này tuyệt đối là cao thủ trong Hóa Linh cảnh. Hắn càng thêm khó hiểu, không biết bản thân tự khi nào đã đắc tội với cao thủ như thế?

Mấy tên đạo sư tức giận đến cực điểm, vội vàng thi triển thân pháp, muốn tiến tới bảo vệ hắn. Nhưng tất cả đều bị ngăn lại, vì trong đám đông lúc này liền tiến ra hơn mười người chặn đường bọn hắn.

Hai bên không nói một lời nào, liền lao vào chiến đấu, mỗi chiêu đánh ra đều là chí mạng, chỉ cần sơ sẩy một chút chính là vạn kiếp bất phục.

Đại điện nứt toác, gạch đá rơi xuống không ngừng, tùy thời có thể sụp xuống bất cứ lúc nào. Bên trong đại chiến ngày càng thêm kịch liệt.

Người trong đại điện đã chạy trốn gần hết, đại chiến ở cấp độ này không phải mấy cái tu vi như bọn họ có thể tham gia đấy. Thậm chí có mấy kẻ còn không kịp chạy, liền bị kiếm quang cùng pháp thuật dư ba đánh chết tại chỗ.

Hoàng Thiên lúc này càng thêm thảm hại, vì hắn lúc này bị hai tên cường giả Hóa Linh cảnh vây công, hiển nhiên mục đích của đối phương chính là giết chết hắn.

Hai cái cao thủ Hóa Linh trung kỳ này rất mạnh, thậm chí hắn có cảm giác đừng nói là một cái Nguyên đan trung kỳ như hắn. Dù là Hóa linh hậu kỳ nếu không cẩn thận cũng phải ôm hận mà chết.

Bóng kiếm bay ngang, Hoàng Thiên lướt ngang mấy chục mét, sau đó hai tay rung lên, miễn cưỡng chặn đứng kiếm quang của đối phương. Đồng thời chửi thầm không thôi.

Vì hắn đang cố gắng triệu hồi Thiên Kiếm nhưng không có một chút phản ứng nào. Điều này khiến cho hắn có cảm giác uất ức muốn khóc, đây chính là nguy hiểm đến tính mạng a, sao mà thanh kiếm này vẫn không có động đậy gì?

Phù văn đầy trời, mười tám đạo kiếm ảnh như phá không vọt tới, uy thế không gì cản nổi.

Con mắt của Hoàng Thiên sắc lạnh, tay phải đảo mạnh một cái xuất ra một thanh linh kiếm. Không lùi mà còn tiến mạnh về phía trước, bùng nổ một chùm kiếm ảnh chói mắt, tỏa ra một khí thế kinh khủng như thiên quân vạn mã. Lấy cứng đối cứng với kiếm ảnh của đối phương.

Ầm ầm!

Kiếm ảnh tan nát, tỏa ra chấn động khiến cho đại điện rung lên một hồi.

Hai tên cao thủ Hóa linh cảnh thu lại nụ cười khinh thị trên môi, vẻ mặt trở nên ngưng trọng. Bọn hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được tên thiếu niên trước mắt này lại mạnh như thế. Quả thực vượt quá lẽ thường.

Hào quang trên tay Hoàng Thiên càng thêm nồng đậm, tựa như có một đóa thần diễm đang không ngừng thiêu đốt. Chịu thiệt thòi mà không đáp trả không phải tính cách của Hoàng Thiên a.

Chỉ thấy lui nhẹ một bước, sau đó búng người lên cao. Thân kiếm sáng rực lên ngũ sắc thần mang, tỏa ra khí thế kinh thiên động địa. Thần hỏa cuộn trào che kín bầu trời, đan xen với kiếm khí vô vàn khiến da đầu người tê dại.

Một cỗ nóng rát như thiêu đốt vạn vật, lại đan xen sự sắc bén như cắt xé thương khung ập tới khiến cho hai tên Hóa Linh cường giả kinh hãi không thôi.

Uỳnh!

Kiếm khí tung hoàng, thần hỏa thiêu đốt nện thẳng về phía hai tên Hóa Linh cường giả khiến chúng lui mạnh về sau, thiếu chút nữa hộc máu.

Đám người quan chiến đằng xa kinh ngạc đến há hốc mồm. Tên thiếu niên này cũng quá biến thái đi, lại có thể một kiếm bức cho hai cao thủ Hóa Linh phải lui bước a.

Phải biết giữa Nguyên Đan kỳ và Hóa linh kỳ có chênh lệch rất lớn, thậm chí có thể xem như một cái lạch trời không thể vượt qua. Vậy mà tên thiếu niên này lại có thể cầm cự trước hai cao thủ như thế?

Uỳnh!

Lại một lần va chạm kịch liệt, pháp thuật nổ tung, tỏa ra những gợn sóng xung kích đập nát toàn bộ đài trắc thí. Bên trong đại điện lúc này bụi tung mù mịt, pháp thuật đầy trời khiến người ta không thể nào nhìn rõ tình huống.

Bên ngoài, Bạch Khôi một mực trầm mặc, ánh mắt lưu chuyển không ngừng, tuy đã che giấu rất kỹ nhưng vẫn để lộ ra một tia ác độc. Tuy rằng hắn không thể nhìn thấy rõ được tình hình trong đại điện. Nhưng từ phía đó vẫn truyền ra tiếng chiến đấu cùng pháp thuật, hiển nhiên Hoàng Thiên vẫn còn sống. Điều này khiến hắn khó mà chấp nhận được.

Để một kẻ thù như thế sống sót quả thực khó mà yên lòng.

Phía bên trong, Hoàng Thiên quần áo rách nát bị nhuộm đỏ bởi máu, bên hông, vai đều lộ ra những vết thương chí mạng. Hiển nhiên đã bị thương nặng, hai cái Hóa Linh trung kỳ không phải người như hắn có thể đối chiến đấy.

Thế nhưng không chỉ mình hắn bị thương, mà hai tên kia cũng thập phần thê thảm. Mặc dù không có vết thương chí mạng nhưng cả cơ thể cũng đầm đìa là máu.

Hoàng Thiên cơ thể lảo đảo, lợi dụng đòn tấn công của đối phương mà nhảy mạnh về sau, muốn chạy trốn ra khỏi đại điện.

Trong khói bụi, bóng dáng Hoàng Thiên mơ hồ xuất hiện, gần như đã thoát ra khỏi chiến trường.

Ngay lúc này, trong con ngươi của Bạch Khôi ánh lên sự tàn nhẫn, hướng thẳng phía Hoàng Thiên mà đánh tới.

Vù! Một đạo quang mang nhàn nhạt từ lòng bàn tay Bạch Khôi bay ra, xuyên thủng bụi mù, phóng thẳng tới mi tâm của Hoàng Thiên.

Đây là một loại ám khí có tên Liệt Thần Châm, mảnh tới mức dùng mắt thường khó mà nhìn thấy được, lại lẫn vào trong bụi mù khiến người khác không thể nào mà phòng ngự.

Hoàng Thiên lông tóc dựng đứng, chỗ mi tâm như bị thứ gì đó xuyên thủng khiến hắn đau đớn thấu tận tim gan. Một cỗ hàn khí nhanh chóng lan tràn khắp nơi, không ngừng lấy đi sinh cơ của hắn.

-Phụt!

Hắn đau đớn phun ra một ngụm máu, cả cơ thể gần như tê liệt tại chỗ. Mà phía sau, chính là công kích của hai tên Hóa Linh đang đánh tới.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo, như nhìn xuyên qua bụi mù về phía bên ngoài, hắn biết kẻ ra tay chính là Bạch Khôi.

Rầm! ầm ầm!

Hoàng Thiên hứng chịu toàn bộ công kích, nơi bả vai như nứt toác ra, cực kỳ đáng sợ. Cả cơ thể hắn bị đánh văng ra xa, gần như mất đi toàn bộ lực chiến đấu, đến cả thở cũng khó khăn.

Đây có thể nói là lần bị thương nặng nhất của hắn từ trước tới nay, thậm chí chỉ một lát nữa thôi, hắn có thể sẽ bị mất mạng.

Bụi mù dần tan đi, khung cảnh dần dần lộ rõ trong mắt mọi người. Bên phía đám đạo sư vẫn đang còn chiến đấu, pháp thuật đầy trời. Còn về phía Hoàng Thiên, trận chiến đã kết thúc, hắn thua.

Bạch Khôi nhếch môi cười lạnh, nhìn chằm chằm Hoàng Thiên đang thoi thóp trên đống đổ nát. Hai tên Hóa Linh cao thủ đang nhanh chóng tiến tới, muốn lấy mạng của Hoàng Thiên. Một chút nữa thôi, tên siêu cấp thiên tài này sẽ phải bỏ mạng.

-A!!!

Đột nhiên, vài tiếng hét thê thảm vang lên. Phía xa xa, ngay chỗ Lâm Dương đang đứng đã có mấy cái xác nằm xuống khiến tất cả mọi người kinh hãi.

Cường giả tham chiến ngoại trừ Hoàng Thiên cùng Lâm Dương ra thì toàn bộ đều là Hóa Linh cảnh. Làm sao mới chỉ có mấy hơi thở đã có kẻ bỏ mạng rồi.

Mọi người còn chưa kịp hiểu gì, thì lại có tiếng kêu thảm vang lên, hai tên cao thủ Hóa Linh cảnh đang tiến về phía Hoàng Thiên mất mạng. Bị Lâm Dương một chiêu giết chết tại chỗ.

Toàn trường triệt để im lặng, ai ai cũng sợ hãi. Kẻ này rốt cục mạnh tới mức nào? cao thủ Hóa Linh trước mắt hắn không chịu nổi một kích a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.