Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 290: Chương 290: Chỉ một mình ngươi thôi!




Biểu hiện phức tạp nhất có lẽ vẫn là Khương Tử Diệp. Nàng thân là người lãnh đạo tối cao của Khương Gia, có được quyền quyết định cao nhất, cũng đồng nghĩa với trách nhiệm nặng nề nhất. Ở một góc độ nào đó, để lựa chọn giữa gia tộc và một nhóm người dưng nước lã, hoàn toàn không khó để đưa ra quyết định cuối cùng. Nhưng ở góc độ của nàng, việc phản bội đồng minh, bội tín bội nghĩa cũng không phải chuyện dễ dàng.

Thế rồi trong một phút giây nào đó, ánh mắt nàng dừng trên mấy chục tử thi trên nền đất, rồi lại nhìn hàng trăm ngàn con người đang nơm nớp lo sợ nơi phương xa, bàn tay khẽ siết. Một cái gật đầu tràn đầy cay đắng và khuất nhục, để cho lòng của ai đó như chết lặng, nhưng chỉ đơn thuần là tiếc nuối mà không phải trách cứ.

Có lẽ, bọn hắn cũng hiểu được, tín nghĩa quan trọng, nhưng sinh mạng của gần trăm ngàn thành viên gia tộc càng thêm quý giá.

- Đây sẽ là quyết định sáng suốt nhất của ngươi đấy.

Khuất phục được Khương Tử Diệp, nét cười trên môi Đặng Dung càng thêm thâm thuý. Cánh tay hắn vươn nhẹ về phía bầu trời thi pháp, phốc một tiếng hào quang loé sáng.

Mười tám cái quang luân trong nháy mắt tuôn ra rực rỡ, xoay tròn trên từng bộ vị cơ thể. Khí tức Quy Nguyên bước thứ hai dưới sự khống chế của quang luân không ngừng ẩn hàm xuống, bị phong ấn ngược trở về.

Có sự hỗ trợ của Khương Tử Diệp, hắn đã không cần thiết phải đồng quy vu tận nữa. Sức mạnh của Quy Nguyên bước thứ hai mặc dù siêu tuyệt, nhưng không phải là thứ mà hiện tại hắn có thể sử dụng nhiều.

Cảnh giới của Đặng Dung hãm trở về Quy Nguyên bước thứ nhất, Tử tai không còn đối tượng công kích nên chớp mắt kéo nhau tan đi. Đám người Khương Gia trông thấy vậy thì khẽ thở dài, ánh mắt nhìn về phía mấy người Hoàng Thiên tràn đầy áy náy.

- Muốn trốn tránh tai kiếp? Không dễ như vậy đâu. Đã giải khai rồi thì đừng hòng phong ấn trở lại, phá cho ta.

Đúng lúc mà mọi người tưởng chừng tai kiếp đã không còn, âm thanh của Cố Sở bỗng vang lên như sấm động, doạ sợ không ít người.

Chỉ thấy lão vốn đang trọng thương ở phương xa, lúc này bỗng như cắn vào tiên dược mà hồi phục hoàn toàn. Phong Thiên Lạc Địa kích cắm xuyên tầng đất, chớp mắt lớn lên hàng vạn dặm, chọc thủng tầng không.

Pháp tướng thiên địa của lão hiện ra thiên không, cao lớn đến hàng trăm dặm, vươn mình thẳng tắp. Một bước đại địa tan, hai bước thiên không vỡ, lão nhổ lên chiến kích khổng lồ mà quất tới, khiếp sợ vạn cổ. Đây không phải phép thuật, càng không phải là thần thông, mà chỉ đơn thuần là man lực, huỷ diệt tinh thuần.

- U… u.

Bầu trời tai kiếp vốn đang tan đi, bỗng nhiên bị một kích đơn thuần này nổ nát. Từ xa xôi trong hư không như có thứ gì đó bị chọc giận điên cuồng, tử vong hội tụ. Mưa máu lần nữa kéo về từ huyền bí, đậm đặc phủ khắp cao thiên.

- Cố Sở, dừng tay.

- Cố Sở, ngươi điên rồi.

- Muốn chết.

Gần như đồng thời, mấy trăm con người bỗng nhiên gầm thét. Đám người Khương Gia vốn còn chút áy náy, lúc này đây triệt để điên cuồng, nhìn Cố Sở với ánh mắt hận thù cực độ.

Bởi Cố Sở làm vậy, chẳng khác nào muốn kéo cả Khương Gia bọn hắn chôn cùng.

Nhưng thù hận cũng không thể tiếp cho bọn hắn thêm chút sức mạnh nào, từng ấy con người chỉ có thể trơ mắt mà nhìn vào tai kiếp, bất lực đến cực cùng.

Phong Thiên Lạc Địa kích sau khi phá tan bầu trời vẫn không hề có xu thế dừng lại, tiếp tục xuyên phá về vị trí của Đặng Dung.

- Không… ngươi điên rồi!

Khương Tử Diệp là người duy nhất có đủ năng lực can thiệp vào chuyện này, trông thấy Cố Sở muốn triệt để đánh tan phong cấm của Đặng Dung thì hét lớn, lao mình tới hòng can ngăn lão.

Hơn ai hết, nàng biết được hậu quả phong cấm vỡ tan hoàn toàn đáng sợ cỡ nào. Đó là hậu quả mà ngay cả bản thân Đặng Dung lúc này cũng không dám đối đầu chứ đừng nói tới tộc nhân Khương Gia.

Nhưng mà, nàng dường như đã quá đề cao bản thân mình, cũng như quá xem thường Cố Sở. Bởi trong trạng thái pháp tướng thiên địa, lại sử dụng Phong Thiên Lạc Địa kích, lão dù chưa đạt tới mức vô địch nhưng hoàn toàn có thể quét ngang hầu hết Quy Nguyên bước thứ nhất, kể cả nàng.

Chỉ thấy lão hừ ra một tiếng lạnh lùng, cánh tay phải vẫn nắm trường kích đánh về phía Đặng Dung, còn tay trái vung lên đem nàng tát bay đi cả năm trăm dặm.

- Đáng chết… A…a…

Không còn sức mạnh của Quy Nguyên bước thứ hai, Đặng Dung làm sao có thể đối kháng sức mạnh của Cố Sở trong trạng thái pháp tướng thiên địa kết hợp với Phong Thiên Lạc Địa kích. Chỉ thấy hắn hét lên trong điên cuồng, chớp mắt bị đại kích nặng hàng ngàn tỉ tấn quất bay, thân thể vỡ nát.

Chẳng khác nào một con kiến rơi ra khỏi thân đại thụ vạn năm, thân xác hắn vung qua bầu trời mà bốc cháy giữa màn mưa. Mười tám cái quang luân không còn, hắn lần nữa bị đánh ngược trở về Quy Nguyên đệ nhị bước, đón lấy tận cùng tử vong huỷ diệt.

Không phải là thăm dò có kiểm soát như vừa nãy, mà là hoàn toàn đắm vào trong Tử tai.

- Đùng… đùng…

Va nát liên tục sáu toà đại sơn, Đặng Dung gần như nửa sống nửa chết nằm giữa tầng tầng đất đá. Sức mạnh của Quy Nguyên bước thứ hai nhanh chóng giúp hắn tu bổ da thịt, nhưng không thể nào xua tan được tử khí của tai kiếp đang hàng lâm, khiến hắn chẳng khác nào một đầu cương thi sống.

- Hộc… Cố Sở… ngươi được… được lắm.

Liên tiếp nôn ra máu đỏ, Đặng Dung nhìn về phía Cố Sở với ánh mắt cay nghiệt. Thật không nghĩ sơ suất vài giây, liền để cho Cố Sở có cơ hội lật ngược thế cờ, kéo hắn vào thế không thể quay đầu.

Trả lời cho hắn lại là một kích khổng lồ đâm tới. Phong Thiên Lạc Địa kích lúc này chẳng khác gì thiên trụ, dọc đường đi xuyên vỡ ngàn vạn không gian, đất trời lắc lư theo mũi kích.

- Phanh!

Sóng âm ngưng thực cuộn trào ra bên ngoài, người người nghiêng ngả. Phong Thiên Lạc Địa kích đâm trực diện lên thân của đối phương, nhưng lại bị sinh sinh chặn đứng, ngừng ở giữa bầu trời u tối.

Đặng Dung vẫn ngự không ở đó, một tay vươn lên chống đỡ cây đại kích khổng lồ, một tay lau đi vết máu trên khuôn mặt, lành lạnh nhìn về phía Cố Sở. Khí tức Quy Nguyên bước thứ hai của hắn đã hoàn toàn được thả ra, cường đại đến kinh hồn táng đảm.

- Nếu tất cả các ngươi đều muốn chết, vậy thì cùng chết đi.

Lời hắn nói ra, cánh tay liền dụng lực đẩy tới. Trường kích nặng hàng ngàn tỷ tấn vậy mà bị uốn cong, bung một cái đẩy Cố Sở bật ngược về sau, cánh tay tê dại.

Không còn để tâm đến Tử tai trên đầu nữa, chiến lực Quy Nguyên bước thứ hai của hắn hoàn toàn tập trung lại, bắt đầu công cuộc đồ sát của bản thân mình. Hắn không chỉ muốn giết chết nhóm người Cố Sở, mà còn muốn diệt toàn bộ Khương Gia, diệt cả Cố Gia, tiêu diệt bất cứ kẻ nào có liên quan.

Áp lực của tai kiếp đã vô cùng đáng sợ, nay lại kết hợp thêm cỗ máy giết người Đặng Dung càng thêm khủng khiếp. Tất cả tộc nhân Khương Gia đều lâm vào tuyệt vọng, ai oán nhìn lấy bầu trời. Cũng có không ít ánh mắt thù hận cùng căm ghét nhìn về phía đám người Cố Sở và Hoàng Thiên. Bọn hắn hận Đặng Dung một, thì hận Cố Sở và Hoàng Thiên mười. Bởi tất cả mọi chuyện đều là do mấy kẻ ngoại lai này gây ra.

- Ngươi sai rồi. Người chết… chỉ có mình ngươi mà thôi.

Ngay tại khoảnh khắc sau đó, thời điểm mà Đặng Dung đã cuồng đến mức không còn lý trí, một âm thanh lãnh đạm bỗng nhiên từ phương xa truyền tới.

Hoàng Thiên vốn đang đứng quan sát bên ngoài, không biết tự lúc nào đã bay đến trước ngực Cố Sở, hướng về phía Đặng Dung mà cười. Một lời của hắn lạnh lẽo, nhưng càng ẩn chứa nhiều hơn một cỗ tự tin tuyệt đối.

Hành động kỳ lạ này của hắn để cho rất nhiều người thoáng chốc sững sờ, như có như không nhìn về phía hắn như đang nhìn một tên tiểu bối vô tri, ngông cuồng tự đại. Duy chỉ có Khương Tử Diệp là nhíu chặt lông mày, dường như đã nhận ra được điều gì đó bất thường.

- Thật sao? Nhóc con… để ta lấy cái mạng chó của ngươi trước.

Đặng Dung vốn đang truy sát Cố Sở, trông thấy Hoàng Thiên trong tầm ngắm, lại nghe hắn buông lời ngông cuồng thì cười đến điên dại, chuyển mình kích tới.

Sức mạnh Quy Nguyên bước thứ hai được hắn đẩy lên đến mức tận cùng, chớp mắt ngưng tụ thành cự trảo mà vồ xuống. Khí tức huỷ diệt kinh khủng đổ ập, như hàng triệu đợt sóng triều vỗ bờ, trùng trùng điệp điệp cuốn lấy Hoàng Thiên.

- Chủ nhân!

Một màn này doạ cho không ít người tái mặt. Cố Sở mặc dù rất có tin tưởng vào Hoàng Thiên, nhưng cũng không nhịn được hô lên lo lắng.

Cùng với tiếng hô, Phong Thiên Lạc Địa kích trong tay lão lần nữa quét ra. Đầu tiên là Phong Thiên Lạc Địa, tiếp đến là Phách Trảm Thiên Hoang trùng điệp lẫn nhau, chớp mắt phá vỡ ma trảo của Đặng Dung, nổ ra nghiêng ngả cả đất trời.

Chỉ là, mặc dù ngăn chặn được ma trảo, nhưng thân hình Cố Sở cũng không nhịn được bạo lui mấy chục dặm, bước chân đạp toái sơn hà.

- Ha ha… sâu kiến…

Chiếm được ưu thế tuyệt đối, Đặng Dung không khỏi ngửa mặt cuồng tiếu, nhưng chưa nói được ra hết câu đã phải ngậm miệng, bất khả tư nghị nhìn xuống.

Bởi đối tượng hứng chịu công kích của lão là Hoàng Thiên lúc này đã biến mất, cứ như bốc hơi khỏi nhân gian này vậy.

- Vốn dĩ chỉ là một kế hoạch phòng ngừa bất trắc, nhưng ngươi đã không biết sống chết như vậy thì cũng đừng trách ta.

Bất thình lình, đằng sau Đặng Dung bỗng vang lên âm thanh quen thuộc. Hoàng Thiên không biết bằng cách nào lại đồng thời có mặt ở ba phương hướng khác nhau, bao bọc hắn vào giữa.

Không ai biết được Hoàng Thiên đang làm chuyện gì, chỉ thấy được hắn cười rất lạnh, lạnh đến thấu xương. Vừa mới dứt lời, ba cái thân ảnh liền cấp tốc đánh ra thủ pháp, kiếm khí phụ thể mà lên, chọc thủng cả bầu trời mưa máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.