Đúng – sai, chính – tà, thiện – ác… có thực sự tồn tại, hay chính là do thế gian này tự định ra?
Sinh linh chi sơ tính bản thiện, vì cớ gì mà xuất hiện ác tâm. Chẳng phải chính là do thế giới này ép bức, chính thế giới này tạo thành sao? Sống trong một xã hội dơ bẩn, bản thân ngươi muốn tồn tại thì ngươi không thể nào trong sạch.
Những kẻ mệnh danh chính đạo thiện tâm, có chắc chưa bao giờ tà ác?
Những kẻ mang tội danh tà ác, ban đầu chẳng phải là người thiện lương?
Thế nên, bản chất của mọi thứ… đều là giả dối, là thế nhân này tự lừa gạt nhau mà thôi.
Hoàng Thiên nội tâm khủng hoảng, như chìm vào trong điên dại. Từng cơn đau đớn cực độ từ vết thương trên cơ thể, từ đạo tâm tổn thương lan tràn trong tâm trí hắn.
Miệng hắn không ngừng hộc ra máu tươi, tinh thần ý chí điên cuồng sụp đổ xuống, hắn chìm vào trong hôn mê.
…
Thời gian thấm thoát trôi qua, không biết đã qua bao lâu, không biết đã xảy ra chuyện gì. Hắn từ trong mơ màng tỉnh dậy, đầu óc ong ong từng trận như búa bổ. Vết thương trên cơ thể đã lành lại không còn dấu vết, không biết là Cố Sở giúp hắn chữa thương, hay Ma Thần huyết mạch tự hồi phục, cảm giác lực lượng mạnh càng thêm mạnh mẽ.
Chỉ là Đạo tâm của hắn lần này lại càng thêm nghiêm trọng, mơ hồ có thể tan nát bất cứ lúc nào.
Loại thương thế này cực kỳ nghiêm trọng, không giống như những loại thương thế bình thường khác. Không có bất cứ một ngoại lực nào có thể giúp hắn chữa khỏi. Chỉ có thể là chính bản thân hắn, tự mình tìm ra được chân chính con đường, hoàn thiện lại Đạo tâm của chính mình.
Đối với lần đạo thương này, thời gian của hắn có lẽ không còn nhiều nữa. Nếu còn không tìm được cách giải quyết, chính hắn sẽ thân tử đạo tiêu, trở thành bụi bặm trong năm tháng.
Hắn không có để ý nữa, lắc lắc cái đầu còn vang váng, lặng lẽ quan sát bốn xung quanh.
Chỉ thấy bản thân đang ngồi dựa lưng bên vách đá, cách hắn không xa là Cố Sở đang ngồi đả tọa.
Dường như cảm nhận được Hoàng Thiên đã tỉnh lại, Cố Sở trong phút chốc liền mở mắt. Trầm mặc một lát, sau đó lão mới phất tay, tung về phía Hoàng Thiên một chiếc nhẫn trữ vật, là của Bạch Khôi.
Hoàng Thiên không có nói gì, đưa tay bắt lấy. Sau đó sử dụng tinh thần lực phá đi cấm chế.
Tinh thần lực của hắn vốn đã cực mạnh, lại thêm chiếc nhẫn đã vô chủ, chẳng mấy chốc mà Hoàng Thiên đã phá giải được, xâm nhập vào bên trong.
Không gian của chiếc nhẫn này khá lớn, rộng hơn một trăm mét khối, hiển nhiên có đẳng cấp không tệ. Đoạn hắn nhìn vào những vật phẩm bên trong không khỏi than lên một tiếng. Quả nhiên là con ông cháu cha, tài phú quá mức kinh người.
Chỉ riêng thượng phẩm linh thạch cũng có hơn vạn khối hơn, đan dược từng lọ đầy xếp dài trên kệ, pháp bảo cũng không thiếu.
Bất chợt hắn bị chú ý vào một vật phẩm kỳ lạ đang nằm trong góc. Vật này không biết là từ tài liệu nào chế tác, tựa như một viên đá lớn, chỉ thấy trên bề mặt bóng loáng màu đen tuyền ánh lên từng đạo bảo quang, tỏa ra khí tức huyền dị.
Tinh thần hắn khẽ động, liền lấy đồ vật này ra khỏi nhẫn, nắm vào trong tay. Một cỗ tươi mát tràn đầy sức sống lan tỏa ra, khiến bàn tay hắn nổi lên từng trận thư sướng.
Mà ở phía xa, Cố Sở nhìn thấy vật màu đen này thì hai mắt mở lớn, kích động bật dậy về phía Hoàng Thiên. Lão mặc dù lấy được nhẫn từ Bạch Khôi, nhưng cũng không có xem đồ đạc bên trong, bởi lão nghĩ một tên thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi liệu có đồ đạc gì có thể khiến lão động tâm.
Nhưng thật không ngờ, trong đó lại có chứa thứ đồ này, một trong những thiên hạ kỳ trân cực kỳ hiếm có.
Nhìn thấy biểu hiện thất thố của lão, Hoàng Thiên liền biết vật này không đơn giản, vội vàng hỏi:
-Vật này là gì?
Cố Sở ánh mắt không rời thứ này, vẻ mặt toát lên thần sắc phức tạp, nếu tinh ý liền có thể cảm nhận được một tia tiếc nuối trong đó đấy.
-Nếu ta không lầm, hẳn là Cố Tinh Cực Đạo thạch.
Hoàng Thiên ánh mắt mơ hồ, nhìn Cố Sở với ánh mắt nghi hoặc. Đây là lần đầu tiên hắn nghe đến cái tên này, tất cả các điển tịch kinh thư mà hắn đã đọc qua chưa bao giờ nhắc tới nó.
-Cố Tinh Cực Đạo thạch là một tiên thiên đồ vật, từ thuở vũ trụ khai sinh đã có. Liên quan đến thứ này có rất nhiều truyền thuyết, nói rằng nó có thể thay đổi linh căn của sinh linh, khiến cho linh căn phát triển đến cực hạn.
Lời nói của Cố Sở liền khiến cho Hoàng Thiên cứng đơ tại chỗ, bởi vì chuyện này quá mức dọa người.
Phải biết rằng linh căn đại biểu cho tiềm lực của tu sỹ, phẩm chất của linh căn càng tốt thì thành tựu sau này sẽ càng cao.
Mọi sinh linh tự khi sinh ra đã có tinh hoa của riêng mình, là sự kết hợp hoàn hảo của tiên thiên chi tinh và hậu thiên chi khí mà thành. Tinh hoa tự khi sinh ra, đã cố định bất biến trong suốt cuộc đời của sinh linh đó. Vậy mà bây giờ lại có đồ vật có thể cường hóa tinh hoa, đi về hướng cực đạo, đây là nghịch thiên cỡ nào. Điều này nhất thời khiến hắn khó mà tin được.
Bất chợt, hắn lại nhớ đến tình huống của bản thân mình. Trước kia tư chất của hắn chỉ có thế, sau khi thức tỉnh huyết mạch liền thay đổi nghiêng trời lệch đất. Đây chẳng phải là minh chứng rõ ràng nhất, rằng linh căn vẫn có thể thay đổi hay sao.
Rồi hắn trở nên vui mừng, có được đồ vật nghịch thiên này, đồng nghĩa với việc hắn có thể tạo ra vô số siêu cấp thiên tài. Nếu giao vật này cho Lâm Thanh Phong, thì tương lai đại chiến sẽ có thêm hi vọng rồi.
Dường như đoán được hắn đang nghĩ gì, Cố Sở nhíu mày, chần chừ một hồi, sau đó nói:
-Chủ nhân, vật này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, nếu không sẽ đem lại họa sát thân.
Lời của lão liền khiến cho Hoàng Thiên bừng tỉnh, Thiên Nguyên đại lục vốn đang mâu thuẫn gay gắt. Nếu bây giờ để lộ ra vật này, tất sẽ khiến cho trên dưới đại loạn. Chưa nói tới các thế lực điên cuồng tranh đoạt, mà chính bản thân hắn cũng phải chết không thể nghi ngờ.
Đoạn hắn bất chợt biến sắc, vì ngoài hắn và Cố Sở ra, vẫn còn một người nữa biết được lai lịch của vật này. Nếu chẳng may kẻ này để lộ thông tin ra ngoài, sẽ khiến cho bản thân hắn rước lấy đại họa.
Người này là Bạch Lữ, trưởng lão Sinh Thần cảnh của Bạch Gia.
Phải biết rằng Bạch Khôi có thể dựa vào những tình tiết nhỏ nhặt kia để suy luận ra được hắn sẽ tìm tới. Thì một trưởng lão sống lâu năm như Bạch Lữ há lại không có suy đoán ra?
Tuy không có bằng chứng cụ thể, nhưng hắn sẽ lọt vào nghi can lớn nhất. Chưa kể đến việc hắn giết chết Bạch Khôi, mà việc hắn nắm giữ Cố Tinh Cực Đạo thạch cũng đủ để khiến Bạch Gia giết nhầm hơn bỏ sót rồi.
Bạch Lữ phải chết! Đó là ý niệm duy nhất trong đầu hắn lúc này.
Nói cho Cố Sở biết mọi chuyện, hắn đang định cùng Cố Sở rời đi nơi này, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, sau đó là một tiếng hét chói tai vang lên, xé rách đi bầu không khí yên tĩnh của nơi này.
Hoàng Thiên thoáng biến sắc, lập tức xuất ra linh kiếm, chuẩn bị nghênh chiến bất cứ lúc nào. Hắn không thể để chuyện nơi đây truyền ra bên ngoài.
-Lan Nhi!
Thế nhưng khi hắn nhìn rõ được bóng người kia thì bất ngờ, linh kiếm trong tay run lên rồi rơi xuống. Nội tâm tràn ngập một cỗ không nói lên lời cảm giác, người tới là Lan Nhi.
Nàng bận một bộ y phục xanh lá, dáng người vẫn như thế xinh đẹp tuyệt trần, khuôn mặt lúc này sợ hãi lại càng tôn thêm ở nàng một nét mềm yếu.
Nhìn những xác chết la liệt trên nền đá, đôi môi nàng bất giác cắn chặt. Lại nhìn về phía Hoàng Thiên, về phía người mà nàng đã từng lưu vào sâu trong tâm trí. Ánh mắt của nàng sáng long lanh bởi nước, toát lên từng tia bi phẫn, còn có cả oán hận.
-Ngươi giết chết huynh ấy?
Chỉ tay về một cái xác không đầu, nàng hỏi hắn, cơ thể có chút run run.
Ánh mắt Hoàng Thiên hướng về phía nàng, tràn đầy phức tạp, bởi vì nàng xưng hắn là “ngươi”, nàng hận hắn đến như thế sao?
Vội vàng chạy tới trước mặt nàng, nắm lấy bờ vai gầy ấy, hắn như muốn gào lên, vì hắn sợ, sợ nàng sẽ hiểu lầm hắn:
-Muội nghe ta giải thích…
Chỉ là hắn còn chưa nói hết câu, đã bị Lan Nhi cắt ngang, nàng hất tung hai cánh tay của hắn ra, khóe môi nở một nụ cười tự giễu, ánh mắt càng lộ ra từng tia hận ý.
-Không cần phải giải thích, ta đã rõ ràng tất cả rồi.
Hoàng Thiên trong lòng khủng hoảng, không biết phải giải thích với nàng như thế nào, hắn lâm vào trầm mặc, cả người nóng lên bừng bừng. Điều này lọt vào mắt Lan Nhi lại giống như là hắn mặc nhiên thừa nhận điều đó, khiến nàng càng thên bi thương.
-Hôm đó người ta nói ngươi là một tên ác ma, ta đã không tin. Bởi vì trong mắt ta, Hoàng Thiên ca ca luôn là một người tốt bụng. Ta luôn chờ ngươi sẽ đến để giải thích với ta, rằng mọi thứ là giả dối. Nhưng hôm nay, chính mắt ta nhìn thấy rồi…
Nói đến đây, khóe mắt nàng đã ầng ậng nước, giọng điệu càng trở nên run run:
-Ta biết ngươi không ưa Bạch Khôi sư huynh, là vì ta. Nhưng có nhất thiết phải cướp đi tính mạng của huynh ấy không? Còn bọn họ, bọn họ có tội tình gì chứ?
Chỉ tay về phía những cái xác còn lại, những con người mà nàng cho rằng bọn chúng vô tội. Nàng không hiểu tại sao Hoàng Thiên lại độc ác như thế, ra tay giết chết toàn bộ bọn họ.
-Ngươi sẽ giết ta phải không, giết ta để ngươi có thể che dấu đi những tội ác của mình, che giấu đi sự tà ác dơ bẩn mà ngươi không muốn thế nhân này biết tới?
Hoàng Thiên đứng im như trời trồng, là hắn không muốn nói, hay là không có ngôn từ nào có thể diễn tả tâm trạng của hắn lúc này?
Phải đến hơn mười phút sau, hắn mới bật cười, một nụ cười tràn đầy cay đắng, nhìn chằm chằm vào nàng, hắn thì thào:
-Ta không giết bọn hắn, chẳng lẽ để bọn hắn giết ta nàng mới vui lòng sao?
Ngừng lại một lát, hai mắt hắn từ từ nhắm mắt lại, lắc nhẹ đầu, hít sâu một hơi, hắn lại nói:
-Nàng nói nàng tin ta… vậy mà nàng cần ta phải giải thích, đó là niềm tin của nàng sao?
-Hoàng Thiên ta bước chân vào thế giới này đã hơn sáu năm. Tự nhủ bản thân chưa bao giờ muốn trở nên tà ác, vậy mà lại trở thành ác ma trong mắt người mình yêu… nực cười sao?
-Ta từ bỏ sự tôn nghiêm của chính mình, từ bỏ một người nguyện chết vì ta, chỉ vì không muốn nàng đau khổ. Vậy mà nàng đối xử với ta như vậy sao?