Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 389: Chương 389: Đại kiếp hàng lâm




- Mục tiêu của ta là hắn, ngươi tốt nhất đừng đem mình dính tới.

Một thân trang y đen bó sát, tôn lên vóc dáng diễm lệ động lòng người. Tử Thanh vẫn là Tử Thanh lạnh lùng quyết đoán của ngày xưa, sát phạt vô tình, không tiếu ý.

Nhìn thấy một chiêu tất sát của mình bị mặt chó đem ngăn, ánh mắt nàng nhất thời trở nên âm lãnh, quỷ khí tuôn trào khẽ nói.

Đáng tiếc là lời de doạ của nàng đối với con khỉ này chẳng khác nào nước đổ lá khoai, chỉ thấy nó nhổ đờm gãi đít, khinh thường nói:

- Ai da da, lại còn đe doạ bản hầu á. Ngươi bắt nạt được Kiếm Ma, nhưng không bắt nạt được ta đâu nhá. Nếu chẳng phải ngại chỗ anh em, bản hầu đã đem ngươi đánh nát đít rồi.

- Ngươi muốn chết.

Nói về trêu ngươi người, Cẩu Thủ đích thị chính là đệ nhất thế gian không ai sánh nổi. Một lời của nó vừa ra, liền khiến cho sắc mặt của Tử Thanh càng thêm âm lãnh, hai tròng mắt mị cùng một chỗ, quỷ khí tung hoành tăng vọt sát ý.

Vừa mới dứt lời, nàng không còn lưu thủ nữa, mà đạp phá không gian chiến trường, bàn tay lay động tiên cung, đối lập giết về phía nó.

Chỉ thấy hư không băng hàn, thời gian phá toái. Quỷ tiễn một đường truy đuổi, đến lúc sắp công phạt Cẩu Thủ, một cái bóng người khác lại đột ngột từ hỗn loạn vụt ra, khiến cho sắc mặt của nàng đại biến, không thể không cưỡng ép thu hồi tiễn ý, dù cho bị phản phệ trọng thương trong người.

- Vũ, ngươi bị điên sao?

Cố gắng nuốt xuống cơn đau dữ dội đang phản phệ, ánh mắt của nàng không còn vô tình nữa, mà trở nên có thần, ngập tràn lo lắng quát mắng.

Chỉ thấy phía trước cách nàng không xa, Kiếm Ma không biết bằng cách nào thoát khỏi Cao Vô Cầu, xuất hiện ở trước mặt chiến trường. Nếu vừa rồi nàng không chút do dự dừng tay, chỉ sợ hắn đã bị một tên này bắn cho hồn phi phách tán.

- Vì cái gì?

Kiếm Ma không có trả lời nàng, chỉ phức tạp ngẩng đầu hỏi, ánh mắt có chút vô thần.

Hiển nhiên, hắn cho tới bây giờ vẫn chưa thể nào tin tưởng được Tử Thanh lại phản bội, muốn dồn Hoàng Thiên vào chỗ chết.

Con người, ai cũng đều có nỗi sợ trong lòng, dù nhiều dù ít. Kiếm Ma hắn từ khi sinh ra đến nay, có thể không sợ giết người, càng không sợ người giết, chỉ sợ thân nhân phản bội và lừa dối mình. Bởi vì tư vị đó, năm xưa hắn đã từng một lần nếm trải, và đến bây giờ, ai nghĩ tới lại một lần xảy ra với hắn.

- Vì ngươi. Sau này ngươi sẽ hiểu.

Tử Thanh phức tạp nhìn hắn, động tác cũng không có dừng, lạnh lùng nói.

- Vì ta mà ngươi khiến ta thành người bất nghĩa?

Kiếm Ma cười lớn, con ngươi thoáng trở nên thập phần dữ tợn. Bàn chân đạp ra Cửu Đạp Hoành Không bí, không tiếc tính mạng ngăn chặn Tử Thanh giết về.

- Bất nghĩa? Hắn chỉ lợi dụng ngươi thôi. Chỉ có đem hắn giết đi, ngươi mới chân chính có thể trở về như trước.

Tử Thanh công kích ngày càng dữ tợn, nhưng tuyệt nhiên không chút dám thương tổn Kiếm Ma, chỉ đem hắn khống chế ném ngược về.

- Đủ rồi, là hắn hay là ngươi? Ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc mãi à. Muốn giết hắn, bước qua xác ta rồi nói.

Lăn lộn thê thảm không gì tả nổi, nhưng làm sao thê thảm bằng tâm trí hắn lúc này, khi hắn chỉ có thể bất lực nhìn người thân thương nhất của mình phản bội.

Tử Thanh không còn để tâm đến hắn nữa, một tay tiên thuật tuôn trào, đem hắn đóng cứng tại trời cao, sau đó lạnh lùng lướt tới, giết thẳng về Hoàng Thiên.

- Xa cách hàng triệu năm, ngươi vĩnh viễn không biết được ta đã phải trải qua những gì để sống sót. Ta hận hắn vô tình, càng hận ngươi ngu ngốc. Hôm nay, dù khiến ngươi bất nhân bất nghĩa, ta cũng phải cho hắn biết thế nào là đau khổ.

Tiếng lòng nỉ non da diết, nàng mặc dù bề ngoài vẫn lạnh lùng vô tình, nhưng bên trong đã mơ hồ tựa nước.

- Phanh…

Tốc độ nhanh đến tột cùng, không gian phá toái. Lời ấy của nàng còn chưa có xong, thân mình đã xuất hiện ngay trước mặt Hoàng Thiên, cung tên kéo sẵn.

Chỉ nghe một tiếng tận cùng, một cái bàn tay đột nhiên từ hắc ám vượt qua, đem tên kia bóp nát, hư không yên diệt loạn tràn. Cẩu Thủ lúc này đã không còn cợt nhả, mà uy nghiêm bệ vệ, xuất hiện giữa trời cản lại.

- Súc sinh, ngươi thật cho rằng bằng mấy món tiên binh liền có thể cùng ta đối đầu?

Lần thứ hai bị Cẩu Thủ chõ vào, nàng có chút động nộ, dữ tợn nói. Cung tiễn trong tay cũng không có dừng, rũ xuống thần quang, mang theo uy năng huỷ diệt vạn vật đi qua.

Nàng biết con khỉ mất dạy này không tầm thường, tiên binh nhiều không nói, thủ đoạn càng là khó lường, thậm chí có thể đối kháng được tiên nhân bình thường. Nhưng thì lại thế nào, trước thực lực tuyệt đối đều là điêu trùng tiểu kỹ, nàng cường đại, há có thể là tiên nhân tầm thường có thể sánh với.

Ẩn nhẫn bên cạnh Hoàng Thiên từng ấy năm mới có thể chờ được thời khắc Hỗn Nguyên nhị thú rời đi, nàng làm sao có thể bỏ lỡ. Vậy mà bây giờ chỉ bằng một cái súc sinh cũng muốn ngăn cản nàng, mơ tưởng.

- Xem thường ta?

Cẩu Thủ lúc ấy ngẩng đầu, không còn nụ cười nữa, thoáng chốc trở nên âm lãnh vô cùng. Khoé miệng nhấc lên một đường cong quỷ dị, nó chỉ thẳng Thuận Thiên về phía Tử Thanh hỏi.

Bình thường mặc dù tươi cười cợt nhả, thậm chí vô sỉ trêu người, nhưng không đồng nghĩa với việc nó không có ngạo khí trong mình. Thậm chí kiêu ngạo đó so với bất kỳ ai càng thêm to lớn.

Lúc vui đùa, nó có thể chẳng để tâm đến, coi như không có chuyện gì, nhưng khi nghiêm túc, đó là lằn ranh mà tốt nhất địch nhân đừng nên phá vỡ.

- Vậy là ngươi lựa chọn cái chết.

Tử Thanh lạnh lùng trả lời, thân hình chớp mắt phanh đi. Một đạo mũi tên đánh nát thiên địa, huỷ diệt quét ngang cổ kim hắc ám, ở trời cao nở rộ, chói mắt đâm cho người ta không cách nào mở mắt.

- Oanh… oanh.

Bầu trời Bạch Hạc hoang tàn đổ nát, thiên địa âm vang phát ra những tiếng nổ rung trời. Cho đến khi có người mở mắt, đập vào trong con ngươi liền là một màn rung động không gì miêu tả nổi, khiến cho tất cả bọn hắn kinh hồn táng đảm nhìn về tinh không hắc ám.

Bởi vì bọn hắn trông thấy chiến trường nơi trung tâm đó phút chốc huỷ diệt thành không, vạn dặm kia đều hoá thành tử địa. Tử Thanh khủng bố vượt qua sức mạnh của tất cả đám lão tổ kia cộng lại, mỗi một đòn đều làm cho chiến trường tan hoang đổ nát.

Nhưng càng đáng sợ hơn nữa, đối diện nàng, Cẩu Thủ lúc này nào còn là nhỏ bé. Nó tự như hoá thân thành chiến thần tuyệt thế, toàn thân áo giáp huy hoàng, lông tơ rũ xuống hào quang. Mỗi khi cuồng phong thổi tới, cũng để cho sợi lông phiêu đãng mà bay, hạo khí ngút trời.

- Mấy tỉ năm rồi, dù là Hoàng Giả cũng không dám nói giết được bản hầu, chỉ bằng ngươi một cái Huyền tiên nho nhỏ cũng dám mạnh mồm.

Tiếng cười cuồng ngạo, cuồng đến mức vô biên không giới hạn. Cẩu Thủ tay cầm kiếm, mắt nhìn xa, đạp trên tinh hà chém giết, rung động đất trời.

Không gian phá toái, hư không yên diệt, một người một khỉ lẫn nhau va vào, truy đuổi, công phạt, đem sức mạnh thần tiên thi triển ra đến mức tận cùng, cũng để cho toàn bộ thế gian này bạo động, mơ hồ có dấu hiệu đi về tịch tàn.

Ầm!

Hàng ngàn tỉ mũi tên cùng kiếm khí đổ ập vào nhau, trực tiếp đem thiên địa vạn dặm diệt tan thành bụi phấn. Cẩu Thủ nắm chặt Thuận Thiên, lưng eo chuyển mình, dữ tợn cười một tiếng đem Tử Thanh đều đánh lui vạn dặm, quỷ huyết ngập trời cao.

- Phanh…

Nhưng ngay khi mà nó chuẩn bị truy lên, lại biến sắc nghe được đằng sau phát ra một tiếng cười ác ý.

Thiên không biến sắc, thời gian nhộn nhạo. Một cái cự thủ khổng lồ đánh vào vùng hông, khiến cho tiên quang quanh thân nó nổ tung vỡ nát, ôm máu bay ngược ra ngoài.

- Giao nó cho ta, ngươi đi giết hắn.

Vô Phong lúc này một bên chống đỡ Tiểu Hắc, một bên áp về phía Cẩu Thủ vọt qua, tựa hồ muốn cùng lúc ngăn cản cả hai con thú này, tạo cơ hội cho Tử Thanh diệt Hoàng Thiên.

Mặc dù ngay cả hắn cũng bất ngờ vì sự xuất hiện của cô gái này, nhưng hắn chẳng thèm quan tâm tới. Chỉ cần nàng có cùng mục tiêu là quá đủ rồi.

Tử Thanh vừa rồi cũng bị chiến lực của Cẩu Thủ biểu lộ ra làm cho kinh sợ, hiển nhiên không nghĩ tới bên cạnh Hoàng Thiên ngoài Hỗn Nguyên nhị thú còn có tồn tại khủng bố đến mức này, cơ hồ áp ở trên nàng một cấp.

Mặc dù một phần là do nàng bị áp chế suốt mấy triệu năm nên không còn toàn thịnh, nhưng chiến lực của mặt chó tuyệt đối không thể xem thường. Quả thật, ai có thể nghĩ tới một con khỉ thường ngày vô sỉ mặt dày lại có thể sở hữu chiến lực như tiên như thần.

Trông thấy Vô Phong đã cầm chân mặt chó, nàng tuyệt nhiên không chút do dự nào rút khỏi, sau đó quay người hướng về phía Hoàng Thiên. Chỉ là chớp mắt đằng xa liền có vuốt rồng chộp tới, đem thiên địa càn khôn đều quất toái trong chân rồng, dù cho Vấn Đỉnh lúc này so với phàm nhân còn thêm nhỏ bé.

- Cút.

Một cái chân này còn có thể là ai khác ngoài Hoả Tinh Thần Long, đối mặt công kích kinh người, Tử Thanh không thể không lùi, mí mắt lạnh băng quát.

Quỷ lệ khóc gào, thần ma rên rỉ. Một khắc đó, cả thế gian như là rơi vào âm tào địa phủ. Mê vụ lôi kéo theo sát khí hướng trời mà lên, hung hăng bao trùm vào đại địa, phủ cả chiến trường.

Là Lệ Quỷ Mê Ảnh vực, nhưng không còn yếu đuối như lúc xưa, mà trở nên thập phần khủng bố, khiến cho cả chiến trường đều sợ ngây người không nói được.

- Thứ không biết tự lượng sức mình.

Chỉ nghe bên trong sương mù hắc ám, âm thanh của Hoả Tinh Thần Long vang vọng tới, tràn đầy khinh thị.

- Grao.

Tiếng long ngâm thét gào, xé rách toàn bộ thiên địa. Hoả Tinh Thần Long chỉ dựa vào thân mình phá vỡ hết thảy, thiên khung đổ nát. Long trảo một đường không chút nương tình xuyên qua quỷ vực.

Tử Thanh trông thấy một màn này thì biến sắc, đem quỷ cung hộ ở bên mình. Nhưng cuối cùng vẫn là bị móng vuốt đập may, không biết là vô hình hay cố ý lại tách xa chiến trường, thẳng về Hoàng Thiên mà tới.

- Mẹ nó, con rồng ngu này.

Cẩu Thủ tức đến dựng thẳng lông mày, gào thét mắng. Nhưng là quá muộn rồi.

Tử Thanh dường như đã sớm tính được một khắc này, quả quyết sát phạt quát lên, ra tay liền là toàn lực, mang theo quỷ kiếm chém thẳng vào đầu Hoàng Thiên.

- Phốc phốc.

Máu tươi ướt đẫm vẩy lên trời. Hoàng Thiên vốn đang điên cuồng phá vỡ vòng vây của đám thiên kiêu để lần nữa tiếp cận cửa vào, chớp mắt bị một kiếm này chém bay, nửa đầu nứt toác.

- Muốn chết, dám đánh lén chủ nhân nhà ta.

Cẩu Thủ gào to, xuyên toa thời không mà tới. Nhưng cuối cùng vẫn bị Vô Phong cuốn vào, nhất thời không thể nào dứt được. Mà Hoả Tinh Thần Long, dĩ nhiên đã bị đám lão tổ khác đâm đầu đánh lui.

- Ngươi rốt cục cũng có một ngày này.

Không còn ai có thể cứu hắn nữa, Hoàng Thiên bị Tử Thanh dùng tay siết lấy, nhấc thẳng lên trời. Nàng đến nói cũng chẳng muốn nói nhiều cùng hắn, chỉ cười nhạt một câu rồi bóp mạnh.

Trong chốc lát, cái xác trong tay nàng liền nổ tung toé, máu thịt be bét vương ra ngoài.

- Tam Cực phân thân? Ngươi cũng không có trưởng thành cho lắm nhỉ?

Máu thịt tan đi, Tử Thanh khẽ nhấc đầu cười lạnh, con mắt hơi hằn lên tia máu.

Ngay sau, bàn tay của nàng liền vọt ra vuốt quỷ, tựa như dây leo quấn về phía hỗn loạn, xuyên thủng thời không, lại như đâm được vào xác thịt, kéo một cái liền khiến cho hai cái thân khác của Hoàng Thiên lần nữa bắn ra ngoài.

- Tử… Thanh…

Đằng xa, Kiếm Ma cảm giác được Hoàng Thiên trọng thương sắp chết, lập tức lâm vào trạng thái điên cuồng gào thét. Oanh một tiếng, từng sợi ma khí tại người hắn bắn ra, con ngươi duy nhất nở rộ huyết hằn, vùng vẫy run người.

- Hình như… ngươi rất hiểu ta?

Bị Tử Thanh khống chế kéo sát về trước mặt nàng, hai cái Hoàng Thiên đau đớn đến quặn mình, nhưng vẫn nở một nụ cười lạnh lẽo.

Đáp trả cho hắn là một sự lạnh lùng đến kinh người, Tử Thanh không nói câu nào, trực tiếp vận dụng tiên uy, hòng huỷ diệt hết cả hai cái thân này.

Tam Cực, tên như ý nghĩa, chỉ cần có thể đem cả ba người diệt sát, Hoàng Thiên hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

- Vậy thì ngươi phải biết… ta… không bao giờ làm điều gì không chắc chắn.

Lời ấy vừa ra, sắc mặt của Tử Thanh liền đột biến, quay phắt đi nhìn về phía vòng xoáy truyền tống phương xa, nơi cũng có một Hoàng Thiên đang cười lạnh trông lấy nàng.

Mà hai tên “Hoàng Thiên” đang bị nắm lúc ấy cũng đột nhiên cười, sau đó rít lên một tiếng tan đi tam cực huyễn hoá thân, biến về nguyên hình là hai thanh tiên khí, rung động thét gào.

- Bạo…

- Oành…

Tiên khí bạo nổ, hung uy huỷ diệt đất trời. Năng lượng loạn lưu chớp mắt đó bao phủ Tử Thanh, sau đó lan rộng ra cả bầu trời đang chiến loạn, để người người biến sắc.

- Các ngươi… thua rồi.

Bóng dáng của Hoàng Thiên ngay sau đó liền khuất đi vào trong hư vô truyền tống, để lại phía sau là hàng trăm hàng vạn tiếng hét không cam lòng, sợ hãi.

- Không.

Tích tắc, tinh không đột nhiên trở nên im ắng lạ thường. Tất cả mọi người không hiểu vì sao lại đều cứng lại, không còn đánh nhau, mà run rẩy như đang đối mặt phải thứ gì.

Không phải là dư uy huỷ diệt của tiên khí bạo khai, mà là đến từ đâu đấy bên trên bầu trời. Một cỗ cảm giác nặng nề ngay sau đó bất chợt hàng lâm, nện sâu vào trong thâm tâm từng người ở đó.

- U…

Đất đai rung dần, thời không lắc nhẹ.

- Ung…

Mới đầu chỉ là cảm giác, sau đó là những hạt đất lăn dài, cỏ cây đưa đẩy. Những dao động nhanh dần, lớn dần và càng thêm khủng bố.

- Đung… đùng… đùng.

Hàng trăm tỉ sinh linh, trong phút chốc bỗng ngước mặt nhìn trời cao, xanh màu thăm thẳm. Một cỗ cảm giác áp bách không biết bằng cách nào tràn lên trong tâm trí họ, khiến cho tất cả đều có cảm giác như bị vùi lấp vào trong vũ trụ tận cùng, hứng chịu lấy lực không gian cắn xé.

Vô luận lớn bé, không màng nhược cường, tất cả đều là như thế.

- Tanh tách.

Một tiếng tách như tiếng đậu khô bung khỏi vỏ, trong trăm tỉ con ngươi sáng quắc, nền trời xanh đen lần đầu tiên rạn ra vết rách, chớp mắt kéo dài ra khắp chốn.

Hôm nay, trời lại vỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.