Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 329: Chương 329: Đánh chết ta chịu trách nhiệm




- Hừ!

Mắt thấy tiểu hoà thượng sắp bị một thương đâm xuyên, không gian lúc đó bỗng nhiên vang lên tiếng hừ lạnh lẽo. Chỉ thấy đằng sau nó đột nhiên biến ra một bóng người, hắc kiếm trong tay chợt chém, thiên địa song phân.

Một kiếm mang theo tốc độ khủng bố không thể nào tả nổi chém tới, va chạm với trường thương mà trời long đất lở. Toàn bộ không gian chung quanh thời khắc ấy đều như bị cuốn vào, đại trận truyền tống càng là có chút không thụ nổi muốn vỡ tan.

Ầm… ầm… ầm

Thiên không nổi sấm, cả trăm dặm đất đai lúc ấy chẳng hiểu sao lâm vào run rẩy, để lòng người hoảng sợ.

- Rắc… rắc… phanh… anh…

Trường thương trong tay nổ nát, hắc kiếm mang theo một vệt phong mang lạnh lùng, chém tan phòng ngự của tên vương gia, để lại trên vai hắn một vết máu tươi chạy dài, ngăn cũng ngăn không nổi.

Biến cố bất ngờ khiến cho tất cả mọi người không ai là không kinh hãi.

Nhưng chẳng có ai để tâm bọn hắn kinh hãi thế nào, một chiêu đánh bại Trần Lỗ, sát ý của người tới không những giảm mà càng tăng, nổ ra khí thế kinh người, lại là một kiếm lôi đình chém tới, ý đồ chém chết tên vương gia này.

- Đủ rồi đấy…

Nhưng rồi vào giây phút ma kiếm sắp chém bay đầu đối thủ, âm thanh băng lãnh của quận chúa bỗng nhiên vang lên.

Ngay sau lời nói, chính là một kiếm kinh thiên động địa, hướng về phía kiếm của người kia phanh tới.

- Oanh…

Tiếng nổ to lớn như sấm rền, mang theo phản chấn to lớn không thể nào hình dung lan ra bốn bề.

Quận chúa mặc dù ra tay trong giận dữ, nhưng cũng là toàn lực vận kiếm, mang theo một cỗ tự tin tràn đầy. Chỉ là sau khi va chạm thì dần chuyển thành biến sắc, cả thân thể không thụ nổi áp lực bật ngửa về sau, khoé môi cũng có chút không nén được phun ra vài dòng máu đỏ, chói mắt cực kỳ.

- Ngươi… ngươi!

Gần như không thể tiếp nhận hiện thực này, nàng quên luôn cả lau đi vết máu, cánh tay cầm kiếm run run nhìn về thân ảnh thần bí trước mắt, nói không nên lời.

- Nếu còn dám đánh lén ta một lần nữa, sẽ không đơn giản là vài giọt máu đâu!

Một kiếm bại lui quận chúa, người kia một chút vui mừng cũng chẳng có, chỉ là lành lạnh nhìn tới, buông ra một câu vô tình.

Mà hắc kiếm trong tay hắn, như là có linh tính ông ông rung động, tựa là đang hưng phấn, khát máu đến điên cuồng.

Thế rồi nhìn cũng chẳng nhìn nàng, hắn khẽ cái quay người, bước chân chậm bước về phía Trần Lỗ, lạnh lùng băng ra một kiếm.

- Tìm chỗ nhân từ mà lượng thứ, thanh niên, ngươi chớ quá mức.

Ma kiếm lạnh lùng, gần như đã rạch ra trên cổ tên vương gia một vết máu dài, thì không gian bên trong đình đá bỗng nhiên vang lên tiếng quát. Chỉ thấy ánh sáng chói loà, từ trên bầu trời hàng lâm xuống hai đạo hoá thân khổng lồ, một tên trong đó càng là không nể tình bước chân đạp một cái đến đằng trước, chân không đạp vào kiếm của tên thanh niên này.

Ầm ầm!

Chênh lệch quá mức khổng lồ, kiếm ý của tên thanh niên còn chưa kịp chém bay đầu tên vương gia, đã bị chấn động cho nổ tung, phản phệ trở về. Khí huyết nhộn nhạo khiến cho khuôn mặt hắn đều đen xạm lại, nơi kẽ răng rỉ ra đại lượng tinh huyết.

- Các ngươi rốt cục ra tay, bản vương còn nghĩ các ngươi sẽ mặc kệ sống chết của bản vương đây?

Như là dự liệu từ trước, Trần Lỗ không chút bất ngờ cười lạnh mà nói. Đưa tay quệt nhẹ vết thương trên cổ mình, hắn đưa ánh mắt nhìn về phía hai tên cường giả mới xuất hiện tràn đầy vẻ bề trên.

- Vương gia thứ tội… Không phải chúng ta mặc kệ sống chết của ngươi, mà là không dám làm trái luật trời. Thành Hoàng chỉ có thể thủ hộ an nguy, không được phép chủ động đánh người, ngươi hẳn phải biết.

Hai hư ảnh khổng lồ vậy mà lại là hai vị thần Thành Hoàng mà Lâm Lôi thôn thờ cúng.

Bị một tên nhóc con nói kháy, bọn hắn đường đường là cường giả Quy Nguyên, làm sao dễ chịu? Một tên trong đó càng không cho sắc mặt, nhìn về phía Trần Lỗ như là nhìn một tên đần độn, lãnh đạm nói ra.

Bọn hắn thực ra từ đầu tới cuối vẫn luôn tại nơi này, nhưng lại không có xuất hiện sớm, một phần đúng như hắn nói vì sợ trái luật trời, phần khác cũng bởi vì cảm thấy người mình mới là phe đuối lý, chẳng muốn nhúng tay vào.

Nếu chẳng phải cuối cùng đoàn người kia quá mức, muốn giết chết Trần Lỗ, bọn hắn thật sự muốn mặc kệ đám nhóc con này ăn đòn cho bớt ngông cuồng.

- Hừ… Không cần nói nhiều. Bọn chúng chỉ là một đám dân đen, nhưng lại dám sỉ nhục hoàng tộc, còn đối với ta động sát ý, đã đủ để bằm thây ngàn mảnh. Các ngươi nếu để chúng thoát dù chỉ một tên, đừng trách ta bẩm báo lên Hành Pháp phủ tra xét.

Trần Lỗ lại dường như không nhìn ra vẻ bất mãn trong lời nói của hai tên Thành Hoàng, ánh mắt mang theo vài phần đắc ý nhìn về phía tiểu hoà thượng, cười gằn.

Hai tên thần Thành Hoàng lạnh nhạt thoáng nhìn về phía Trần Lỗ, rất muốn một tát đánh chết tên phách lối vô tri này. Nhưng cuối cùng, vẫn là đành nhịn xuống, chẳng phải vì cái gì, chỉ vì hắn là con cháu dòng chính của Trần Gia, còn bọn hắn chỉ là người phụ thuộc gia tộc này.

Cuối cùng, bọn hắn đành phải đem mồi lửa giận ấy đổ lên đầu đám người xa lạ.

- Tất cả các ngươi quỳ xuống đi, xin lỗi vương gia và quận chúa, chúng ta có thể tha cho các ngươi một con đường sống.

Rất phách lối, cũng rất cao cao tại thượng, và dĩ nhiên cũng có tư cách để phách lối và cao thượng.

Chỉ là phách lối nhầm đối tượng mà thôi.

Bọn hắn không hề hay rằng, một lời này của bọn hắn vừa ra, liền để cho bầu không khí thoáng trở nên lạnh lẽo, lạnh đến kinh hồn táng đảm.

- Rõ ràng làm sai còn bắt người khác chịu tội, thế gian này cũng có loại hoàng tộc rác rưởi như các ngươi?

Kiếm Ma đứng thẳng giữa tràng, ánh mắt thăm thẳm liếc nhìn bọn hắn, ma âm sát khí càng là âm thầm kéo tới.

- Làm càn!

Hai tên cường giả nghe lời này thì nổi giận gầm lên một tiếng, bàn tay vô tình vỗ xuống đầu đám người.

- Không biết thân biết phận…

Có kẻ không biết xấu hổ ra tay với vãn bối, mấy tên cường giả bên này rốt cục cũng không thể bàng quan, lạnh lùng buông ra một câu nói.

Đồng thời với âm thanh, một cỗ khí thế thao thiên cái địa bỗng nhiên từ thân bọn hắn bay lên, đè ép cho tất cả đám người quận chúa đều không thở nổi. Thậm chí là hai tên thần Thành Hoàng vừa mới ra tay cũng không ngoại lệ, bị bức cho lui cả trăm bước về sau mới dừng.

- Cái gì?

- Còn có cường giả ẩn thân?

Tiếng kinh hô thất thanh, còn có cả sợ hãi.

- Mấu đứa nhóc tranh khí, ta có thể không quản. Nhưng các ngươi đường đường là Quy Nguyên cường giả lại không biết mặt mũi ra tay với chúng, phải chăng chán sống?

Liếc nhìn Kiếm Ma tổn thương, Cố Sở vừa nói mà lòng vừa nổi lên sát khí. Âm thanh của lão mang theo lửa giận mà vang như sấm, để cho bầu không khí nháy mắt ngưng đọng, tất cả mọi người nhịn không được hít sâu một hơi, lồng tim phanh phanh kêu lên vì sợ hãi.

- Ngươi nói cái gì?

Giây phút kinh sợ qua đi, hai tên cường giả Quy Nguyên cũng bắt đầu bình tĩnh lại, ngữ khí có phần ngưng tụ lạnh lẽo.

- Hắn nói là, các ngươi muốn chết.

Trả lời bọn hắn không phải Cố Sở, mà là Cao Vô Cầu. Lời nói vừa ra, toàn trường đều kinh sợ. Chỉ thấy hắn trên thân nhất chuyển, bàn tay vươn tới điểm ra một chỉ.

- Vu…

Là chỉ, nhưng khi xuất thế lại như thần tiễn, xuyên thủng hư không, chôn vùi hoàn vũ.

- Phốc… phốc…

Hai tên cường giả thậm chí phản ứng cũng không kịp, trên hoá thân liền trực tiếp bị xuyên thủng ra hai cái lỗ rách, thân thể bị lực đạo chấn bay, máu tươi chảy dài.

Hai cái thân thể khổng lồ giống như làđạn pháo, trực tiếp va vào đỉnh núi sau thôn, kéo theo hàng tỷ tấn đất đá đổ sụp, kinh hoàng không thể nào tả nổi.

- Không… Đáng chết!

Hai tên cường giả cắn răng, vừa định ổn định lại thân hình, một cỗ sức mạnh kinh thiên động địa đã đột nhiên đè lên đầu chúng, ép cho cả hai đều không thể nào thở nổi.

Cao Vô Cầu như hoá thân thành một vị thần tuyệt thế, Diệt Thánh trong tay càng là không chút nương tình, suýt chút nữa đem chân của bọn chúng đều đánh gãy rời.

- Ngươi… các ngươi rốt cục là ai?

Kinh sợ đến nói cũng không suôn, hai tên cường giả vừa ôm vết thương của mình, vừa nhìn về phía Cao Vô Cầu, vừa nói.

- Chúng ta là người các ngươi không chọc nổi.

Vừa mới nói xong, trên thân Cao Vô Cầu bất chợt bạo phát đi ra một cỗ sức mạnh kinh thiên động địa, trước nay chưa từng có. Mà khí thế của hắn vừa ra, toàn bộ bầu trời bỗng nhiên như hiện lên bích luỹ, liên tiếp răng rắng vết răng, vỡ vụ thành trăm ngàn mảnh vỡ.

Cảm nhận được sức mạnh kinh khủng ấy, trong lòng hai tên cường giả như nổ tung sợ hãi, đồng tử co rụt lại.

- Buông tay mà đánh đi, đánh chết ta chịu trách nhiệm.

Lại là một cú tát đem hai tên cường giả Quy Nguyên đánh cho vỡ nát hoá hình, Cao Vô Cầu nhìn xuống dưới người mình, nhất là tiểu hoà thượng và Kiếm Ma mà nói, bá đạo đến không nói nên lời.

- Các ngươi dám?

Lần nữa ngưng tụ ra hoá hình, hai tên cường giả nghe thấy một lời thì gần như nổi điên, giận giữ quát.

- Ngươi nhìn xem ta có dám không?

Cao Vô Cầu một ánh mắt đảo qua đi, thương mang bắn ra bốn phía, trong vô hình ghim nhẹ lên trên cổ hai tên cường giả, điểm ra hai đạo huyết ngân rực rỡ, tựa hồ mạnh thêm một chút liền có thể đoạt đi tính mạng của cả hai người bọn hắn.

Tình cảnh này, khiến cho hai tên cường giả đều ý thức được thực tế, sợ đến mức sau lưng hoá thân liên tiếp rịn ra tầng tầng hàn ý, câm mồm không dám nói thêm một lời.

Bên dưới, tiểu hoà thượng và Kiếm Ma được Cao Vô Cầu đảm bảo, rốt cục chẳng cần nhẫn nhịn nữa đồng thời bạo nổ sát khí của mình.

- Ngươi tốt nhất tránh sang một bên đi, người ta muốn giết, ngươi ngăn không nổi.

Trông thấy quận chúa sớm tiến lên bảo hộ Trần Lỗ, tiểu hoà thượng híp mắt mà nói, rõ ràng không muốn cùng nàng chém giết.

- Chỉ vì một cái phàm nhân, các ngươi thật sự muốn đối đầu với cả Trần Gia?

Quận chúa ngưng trọng cực kỳ, hai tay cầm kiếm thậm chí có chút run run, nhưng vẫn kiên quyết bảo hộ người mình.

- Đối với các ngươi, ông ấy chỉ là một phàm nhân. Nhưng đối với ta, ông ấy là một trong rất ít người thân ta có được. Mạng của ông ấy, so với mạng của đám các ngươi còn trân quý gấp trăm ngàn lần.

Tiểu hoà thượng vừa nói, sát khí vừa điên cuồng bùng nổ. Hai tròng mắt nó sáng rỡ như mặt trời, đứng giữa ba mươi sáu chuôi bồ đề phật nhãn, đạp phá không gian mà đi tới.

- Mạng chó của hắn, hôm nay trời cũng không cứu nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.