Trời ngả chiều hôm, nắng vàng chuyển sắc.
Mặt trời trong Bạch Hạc lui xuống đường chân trời hắc ám, nhưng vẫn ráng phóng ra từng tia nắng cuối cùng, yếu ớt mà đỏ rực, hằn lên cánh rừng xanh xen màu đỏ, lục, vừa nhẹ nhàng vừa mỹ lệ mê người.
Hàn Lâm ngồi tựa lưng trên một cành cây nơi ngọn đại thụ vạn tuổi, phóng mắt nhìn trời, nắm tay thi thoảng lại bứt ra vài cọng lá, thả trôi theo làn gió, bay đi mơ màng.
- Ta còn tưởng ngươi sẽ không xuất hiện, cuối cùng vẫn là không nhịn được sao…
Bất chợt thở dài một tiếng, Hàn Lâm cũng không có quay đầu, tự nói. Đoạn, hắn bỗng nhiên nghiêng đầu khẽ va vào thân gỗ, tựa như đang ngóng trông điều gì.
- Chẳng phải là ngươi ép ta đấy sao?
Không để hắn chờ quá lâu, hắn vừa nói được vài giây, không gian đằng sau liền vang lên động tĩnh. Một bóng người nhẹ nhàng lướt qua không gian bay về phía hắn, đưa chân đá đá hắn vài lần cho hắn dịch sang một phía, sau đó mới bịch một tiếng ngồi bên, cười cợt trả lời.
Liếc mắt nhìn người bạn của mình, Hàn Lâm nhếch môi cười, lại không nói gì, ánh mắt lần nữa hướng về chân trời đằng xa.
Hoàng Thiên thấy hắn không nói chuyện, có chút bất đắc dĩ, hích vai bạn mình:
- Làm sao, vẫn còn khúc mắc việc xích mích với Tử Thanh?
Hàn Lâm nghe vậy thì khẽ lắc đầu, nụ cười có chút miễn cưỡng:
- Ta với nàng thì có gì xích mích chứ? Nàng cũng đâu có làm gì sai, ngược lại ta mới là kẻ ích kỷ. Có lẽ, ta không phù hợp với những thứ mà ngươi sắp xếp.
Bàn tay mân mê chiếc lá vừa mới bứt ra, Hàn Lâm khẽ ngừng lại một hồi, sau đó mới thở ra, lại nói:
- Không phải là ta không muốn giúp đỡ ngươi, mà chỉ là năng lực kém cỏi chẳng giúp được gì. Ta không được như ngươi, không có khả năng phục chúng, cũng không có năng lực hiểu thấu lòng người, càng không biết bày mưu tính kế, dẫn dắt mọi người đi tới. Ta chỉ đơn thuần là một kẻ tầm thường, dính chút ánh sáng của bạn mình mà lên đời, nhưng suy cho cùng bản chất vẫn là như thế.
Một người nói, một người nghe. Hàn Lâm thấy Hoàng Thiên nhìn mình, bỗng nhiên dừng lại lần nữa, sau đó mới mỉm cười quăng đi chiếc lá:
- Đương nhiên, lải nhải những lời này không phải để than vãn, cũng không phải là muốn từ chối giúp đỡ. Ta vẫn sẽ luôn cùng ngươi chiến đấu, cùng ngươi nỗ lực. Chỉ là, bọn họ, nên để ngươi dẫn dắt thì tốt hơn.
Hoàng Thiên nãy giờ một mực lắng nghe Hàn Lâm, đến cuối cùng nghe hắn nói xong thì bỗng nhiên bĩu môi, bàn chân một cước đá bay hắn ra đầu cành, quát nói:
- Đánh rắm. Không làm thủ lĩnh được thì thôi, tan rã thì tan rã, có cái gì mà lắm lời như vậy. Ta còn không biết tên đần nhà ngươi làm người thế nào sao, cần ngươi phải giải thích?
Không nghĩ Hoàng Thiên lại thô tục đá mình, Hàn Lâm nào có phòng bị gì, bị hắn đá cho lăn long lóc trên cành, kinh ngạc tới ngây người. Cái gì ngoạn ý, hắn vốn còn vì việc giải tán Dạ Sát Thiên Vân đoàn mà sầu não, sợ Hoàng Thiên không vui tự mình giải thích cả buổi, vậy mà cái tên này từ đầu tới cuối có để trong lòng đâu, còn mắng hắn lắm lời, nào có cái lý đó.
- Mẹ nó, ta…
Bị ăn một đạp suýt bay ra khỏi cành, Hàn Lâm rất nhanh từ kinh ngạc chuyển thành cả giận, há miệng quát.
Nhưng là còn chưa nói xong lời, đã bị Hoàng Thiên cướp chặn:
- Được rồi, ngưng thả rắm. Vừa nãy phát hiện cái gì, mau nói.
Hoàng Thiên cười tít mắt, phất tay về phía Hàn Lâm, một bộ ta còn không hiểu ngươi sao. Tính cách tên này hắn so với ai càng thêm rõ ràng, nếu không có gì ẩn khuất thì làm sao dễ dàng xúc động như thế. Tự dưng xích mích với Tử Thanh, còn chủ động giải tán mọi người, chắc chắn là đã phát hiện ra được điều gì không tầm thường.
Bị Hoàng Thiên chẳng đáng, Hàn Lâm hừ lạnh một hồi, sau đó mới nghiêm túc lên, lấy ra tinh diện của nhóm ném về phía Hoàng Thiên, nói:
- Ngươi tự xem đi!
Hoàng Thiên liếc xéo hắn, trong lòng như mắng ta biết ngay mà, vươn tay tiếp lấy tinh diện, quan sát từng dòng thông tin ẩn hiện.
- Quả nhiên!
Cuối cùng, nụ cười trên môi hắn khẽ đọng, ánh mắt thâm thuý như xác nhận được điều gì.
- Thế nào?
Trông thấy Hoàng Thiên dường như không quá mức bất ngờ, Hàn Lâm không khỏi ngẩn ra một lúc, bỗng nhiên hỏi. Chẳng lẽ Hoàng Thiên đã sớm dự liệu được biến cố này?
- Không có gì, chỉ là trước đó đã sớm nghi ngờ, nhưng bây giờ mới có bằng chứng xác nhận thôi.
Ném trả tinh diện cho Hàn Lâm, Hoàng Thiên nhàn nhạt trả lời, ánh mắt khẽ biến như suy đoán điều gì.
- Vậy… bây giờ phải thế nào?
Hàn Lâm nhìn Hoàng Thiên suy tư, lại hỏi.
- Không sao, ai cũng có bí mật của mình. Nàng tuy rằng ẩn giấu, nhưng chưa hẳn đã có ác ý, cứ mặc kệ nàng. Đại Việt Thiên Kiêu chiến còn dài, cơ duyên cũng không thiếu, cố gắng mà tranh đoạt. Bản thân tự cường, mới là chỗ dựa lớn nhất.
Hoàng Thiên trả lời hắn, ngẫm lại một hồi, lại cười nói:
- Còn về chiến đội, có cũng được, mà tan rã rồi cũng chẳng sao, tuỳ duyên đi. Mục tiêu lần này, ta sớm có kế hoạch thay thế rồi, các ngươi không cần quan tâm nữa.
Hàn Lâm gật đầu, trông thấy Hoàng Thiên đứng dậy như là muốn rời đi, vội nói:
- Ngươi lại ẩn giấu tiếp sao?
Hoàng Thiên liếc nhìn hắn, bỗng nhiên nở một nụ cười quái dị, trả lời:
- Không… cũng nên ra ngoài rồi. Thuận tiện kiếm cho các ngươi vài phần áp lực.
Dứt lời, thân hình hắn liền biến mất khỏi không gian, chỉ còn để lại loang lổ vài gợn sóng nhỏ, xô lá tung bay.
Kiếm vài phần áp lực, Hàn Lâm lẩm bẩm lại mấy từ đó, bất giác cảm thấy lành lạnh sống lưng, như là có một dự cảm cực kỳ xấu sắp xảy ra vậy. Hoàng Thiên, rốt cục muốn làm gì?
…
Một góc trời nào đó của bí cảnh Bạch Hạc, hai cái thân ảnh bay lướt trên cánh rừng hoang vắng. Một lớn một nhỏ, bóng của bọn hắn bị ánh chiều chiếu xạ, đổ dài xuống hàng trăm ngọn cổ thụ lớn, vừa hùng vỹ, cũng vừa mênh mang khó nói.
- Chủ nhân, nàng có vấn đề thật sao?
Cẩu Thủ một thân giáp sắt Xung Thiên, lưng đeo Thuận Thiên kiếm, bước đi trên không như đất bằng, lon ton bám theo bóng hình phía trước, tò mò mà hỏi.
- Ngươi không phải biết từ rất lâu rồi sao?
Hoàng Thiên không có quay đầu, mà nhàn nhạt hỏi lại nó. Cẩu Thủ là ai chứ? Là tồn tại sống không biết bao nhiêu năm tháng, thậm chí có thể là từ thời Thượng Cổ, ánh mắt của nó há có thể tầm thường.
Còn nhớ năm đó khi hắn vừa cứu xong Kiếm Ma ra ngoài Cửu U Phá Thiên tháp, con khỉ này đã nhìn Tử Thanh với ánh mắt cực kỳ dị dạng, hiển nhiên là nhìn ra được bí ẩn gì. Cũng là nhờ ánh mắt đó của nó, mà hắn mới nghi ngờ Tử Thanh, cho tới tận hôm nay mới tìm được chứng cứ. Vậy mà nó còn tỏ ra ngây thơ không biết, quả là vô sỉ cực cùng.
- A… Cũng chỉ là nghi ngờ thôi mà, lại không có bằng chứng nha.
Bị Hoàng Thiên vạch trần, Cẩu Thủ một chút xấu hổ cũng không, vẻ mặt tràn đầy vô tội nhìn hắn.
- Hừ… Không cần cùng ta giải thích. Nếu có chuyện, ngươi đối nàng được rồi.
Hoàng Thiên chẳng thèm quản nó, trực tiếp đem trách nhiệm ném lên đầu con khỉ này. Ngươi chẳng phải ánh mắt thâm độc, thủ đoạn hơn người hay sao. Có chuyện, ngươi tự mình giải quyết.
- Ha… ta lại không đánh được nàng.
Cẩu Thủ một bộ đáng thương trả lời. Chỉ là Hoàng Thiên chẳng thèm để ý tới nó, vẫn tiếp tục bay về phương xa.
Trông thấy chủ nhân quyết tâm để mình gánh, Cẩu Thủ càng thêm xoắn xuýt, không biết tự đâu lôi ra một mớ đồ cũ nát, gõ gõ đập đập như đang thử cái gì, lẩm bẩm tự nói:
- Mấy món này hẳn là cân được nàng chứ? Ai… chưa đủ ah, hẳn là phải thêm cái này… cái này nữa.
Đắn đo cả nửa ngày, cuối cùng nó quyết định treo tất cả những món đồ đó lên người, sau đó mới yên tâm lại. Trông thấy Hoàng Thiên sớm bỏ xa chính mình, nó vội vàng cong đuôi lên mà chạy, vừa lon ton vừa nói:
- Chủ nhân, đợi Cẩu Thủ với.
Đằng trước, Hoàng Thiên vốn đang vội vã phi hành, khi trông thấy nó biến hoá thì suýt nữa ngã lộn cổ giữa trời. Vốn là một thân giáp phục cực kỳ đẹp mắt, vậy mà lúc này nó lại treo lên bao thứ đồ lỉnh kỉnh chẳng khác nào ăn mày, khiến hắn chỉ biết trợn mắt há mồm.
- Ha ha, toàn hàng xịn đấy. Bây giờ chúng ta làm gì đây?
Thân cõng một đống đồ, nhưng Cẩu Thủ lại chẳng có chút nào biểu hiện mệt mỏi, híp mắt nhìn về phía Hoàng Thiên mà hỏi.
Hoàng Thiên lại nhìn một hồi, rốt cục không còn cười nhạo nó được nữa, bởi vì hắn đã nhận ra mấy thứ đồ cũ kỹ ấy lại đều là bảo vật, giá trị kinh người. Thậm chí, có vài món mà hắn vừa nhìn liền có cảm giác ghen tị, thật muốn đập chết con khỉ này để cướp đoạt cho mình.
Lại nghĩ, đắn đo một hồi, hắn rốt cục vẫn là không nhịn được, vươn tay giật lấy một cái khăn thiên tàm trên cổ mặt chó, chẳng chút xấu hổ đem nó buộc ngang mặt mình, che lại nửa mặt như là đầu trộm đuôi cướp, cười khà khà nói:
- Đi đánh người, kéo hận thù.
Cẩu Thủ bị giật đồ thì ngẩn người, sau đó sắc mặt trở nên đen kịt, nghiến răng nói:
- Vải này ta để may quần lót đó…
Chỉ là lời nó còn chưa nói xong, đã bị một bàn tay phiến cho say sẩm mặt mày. Hoàng Thiên mặt đen như đít nồi, cả giận trừng nó. Thứ mất dạy này cố ý chơi hắn đây mà, nào có chuyện đem thiên tàm ti ra làm quần lót, ngươi nghĩ ta ngu à.
Chỉ là nghĩ thì nghĩ thế, nhưng chẳng hiểu sao hắn vẫn thấy thum thủm trong đầu. Lát sau đành phải lấy trong người ra một cái khăn khác quấn lên đầu, đem thiên tàm ti cất vào.
- Hừ... vô sỉ a.
Bên kia, Cẩu Thủ liếc nhìn Hoàng Thiên biến thiên tàm ti thành của riêng thì bĩu môi rên nhẹ. Cuối cùng cũng lấy từ trong trữ vật ra một cái mũ trùm lộ mắt, lồng thêm mũ sắt mà đội lên đầu. Cứ thế, một người một khỉ bỗng nhiên biến hoá thành hai tên đầu trộm đuôi cướp, bịt mặt bay đi tìm người để đánh lộn, kéo hận thù.