Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 342: Chương 342: Long Quân Chiến Trường!




- Chủ… Nhân!

Nhìn vào hình bóng quen thuộc ấy, Cao Vô Cầu rốt cục từ kinh hoàng tỉnh lại, vẫn là không thể nào kìm nén được sự kích động trong lòng nghẹn hô lên hai tiếng, sau đó giật mạnh một cái cúi đầu hành lễ.

Luyện hoá Quỷ thần, hiểu Sinh Tử, ngộ Luân Hồi, chủ nhân của hắn - Hoàng Thiên rốt cục đã giành được chiến thắng trước Hắc Bạch Vô Thường, tự giúp mình tân sinh trở về.

Vẫn là một thân hình cao lớn, vẫn là một mái tóc bạc màu, nhưng khí tức so với trước đây lại bất đồng rất lớn, chỉ là bất đồng thế nào người ta lại chẳng thể nào nói ra được.

- Tiểu tử Hoàng Thiên, bái kiến Chân Không Ngã thiền sư!

Trước tiên hướng về phía Cao Vô Cầu miễn lễ, Hoàng Thiên sau đó mới hơi khẽ cúi đầu, hướng về phía Chân Không Ngã lễ phép chào.

Chưa nói tới việc Chân Không Ngã là một vị cường giả Thần Thoại đáng được tôn kính, thì luận về bối phận cũng là huynh đệ đồng môn của sư phụ hắn, đủ để cho hắn phải tôn xưng làm trưởng bối.

- Không hổ là nhân tuyển mạnh nhất, ngươi hơn ta nghĩ rất nhiều.

Trái ngược với thái độ kích động của Cao Vô Cầu, Chân Không Ngã lại thập phần bình tĩnh quan sát Hoàng Thiên. Trông thấy hắn lễ phép thì cực kỳ hài lòng, sâu trong đáy mắt lộ ra một tia kinh diễm.

Một lời đánh giá không đầu không cuối, chỉ có hai người tự mình hiểu được. Hoàng Thiên mỉm cười không nói, ánh mắt vẫn như cũ đặt ở trên người Chân Không Ngã, như đang tìm kiếm điều gì.

- Ngươi thật sự tin tưởng bọn nó sẽ giành được vô địch sao?

Bị hắn quan sát chằm chằm, Chân Không Ngã có chút không được tự nhiên, chỉ là không có nói ra mà suy tư một hồi, sau đó bỗng nhiên lên tiếng hỏi.

Rất rõ ràng, sâu trong lòng hắn không hề tin rằng Dạ Sát Thiên Vân đoàn có thể giành ngôi vô địch trong cuộc chiến lần này, trừ phi Hoàng Thiên cũng tham gia vào tổ hình. Nhưng theo hắn thấy, Hoàng Thiên hoàn toàn không có ý định đó, bởi nếu có, thì hơn nửa tháng trước khi mà hắn thức tỉnh, hắn đã lộ diện cùng mọi người huấn luyện rồi, chứ không phải ẩn tàng quan sát cho tới tận bây giờ.

Hoàng Thiên không tham gia tổ hình, tỷ lệ giành ngôi vô địch của Dạ Sát Thiên Vân đoàn gần như là con số không tròn trĩnh, việc tiến vào Thiên Nhãn càng thêm vô vọng. Đó cũng là lý do mà hắn đưa ra câu hỏi này, chủ yếu là thăm dò mục đích của Hoàng Thiên, phần khác để xem xét sự tin tưởng của hắn đối với Dạ Sát Thiên Vân đoàn.

- Vãn bối không dám chắc bọn hắn sẽ vô địch hay không, nhưng dám khẳng định một điều, bọn hắn sẽ trở thành tổ đội sáng chói nhất đại chiến.

Hoàng Thiên làm sao không hiểu thâm ý của đối phương, hắn chỉ nhẹ cười, sau đó gật đầu khẳng định.

Trông thấy Chân Không Ngã còn muốn nói gì, hắn liền biết được ý định, sớm chủ động trả lời:

- Trước khi vào Đại Việt, vãn bối xác thực có chút ý đồ muốn lợi dụng bọn hắn để đoạt được tư cách tiến vào Thiên Nhãn. Nhưng khi mà ta tỉnh lại, quan sát nỗ lực của bọn hắn gần nửa tháng trời, không màng khổ cực và nguy hiểm vì giúp mình thực hiện mưu đồ, ta bỗng nhận ra bản thân lâu nay thật sự vô cùng ích kỷ.

Lời tâm sự vừa ra, liền khiến cho hai vị cường giả đều thoáng ngẩn người, ánh mắt chăm chăm nhìn về phía hắn, dĩ nhiên chẳng bao giờ ngờ được nguyên nhân lại là như thế.

Hoàng Thiên chẳng nhìn thái độ của hai người, mà vẫn cứ một mình tự nói:

- Bọn hắn, có người là thủ hạ của ta, nhưng cũng có người là thân huynh đệ. Ta ban đầu vốn còn phân biệt nặng nhẹ, nhưng những ngày này suy nghĩ liền thông suốt được rất nhiều điều, những người hết mình vì Hoàng Thiên này đều đáng được nhận nhiều hơn thế. Cho nên, cơ duyên lần này ta liền buông hết, để cho bọn hắn hưởng thứ xứng đáng thuộc về mình.

Một người lẳng lặng nói, hai người lẳng lặng nghe. Cho đến về sau, ánh mắt của Chân Không Ngã nhìn về phía Hoàng Thiên càng thêm thâm thuý, nét kinh sợ càng tăng bội phần.

Bởi những lời ấy của Hoàng Thiên không sai, thật sự mang theo ý tốt cho tất cả thành viên Dạ Sát Thiên Vân đoàn. Nhưng nếu đi sâu vào bản chất, lại vẫn mơ hồ tồn tại một tia thâm ý rõ ràng.

Nó nằm ở mấu chốt quan trọng nhất, đó là Hoàng Thiên không hề tiết lộ ý định của mình đối với Dạ Sát Thiên Vân đoàn. Điều này đồng nghĩa với việc đối với nhóm người kia, mục tiêu lần này vẫn không hề thay đổi, là để thực hiện kế hoạch của Hoàng Thiên. Mọi nỗ lực của bọn hắn, trên danh nghĩa đều không phải vì mình mà là vì người khác.

Hệ quả là, những thứ mà bọn hắn nhận được sau này, đều căn cứ vào việc bọn hắn nỗ lực vì Hoàng Thiên bao nhiêu, hết mình vì Hoàng Thiên như thế nào. Đây là một phần thưởng, nhưng là một phần thưởng dựa trên sự thử thách mà chính ngươi không hề hay biết.

Tất nhiên, đây chỉ là những điều mà Chân Không Ngã suy luận ra thôi, còn trong đầu Hoàng Thiên nghĩ thế nào, hắn hoàn toàn không hay biết được.

- Vậy còn Thiên Nhãn thì sao?

Bỏ qua suy nghĩ kia, Chân Không Ngã lần này trực tiếp đi vào vấn đề chính. Hắn biết, mục tiêu lớn nhất của Hoàng Thiên lần này chính là Thiên Nhãn. Nếu không lợi dụng nhóm người để tranh đoạt, vậy hắn sẽ làm thế nào?

- Thứ mình muốn thì phải tự mình đoạt. Đại Việt Thiên Kiêu chiến cũng không phải cơ hội duy nhất để tiến vào Thiên Nhãn. Hai ngày nữa đi đến Hoàng Thành, tiền bối giúp ta đăng kí một phần khảo hạch Long Quân Chiến Trường là được.

Hoàng Thiên từ lâu đã có kế hoạch dự bị cho mình, Chân Không Ngã vừa hỏi hắn liền đã trả lời, một câu liền khiến cho vị Thần Thoại cường giả này kinh hãi:

- Long Quân Chiến Trường? Tham gia cái này toàn lũ biến thái doạ người, ngươi không sợ chết à?

Long Quân Chiến Trường, đúng như cái tên của nó là một mảng chiến trường thời cổ, nơi từng tắm máu không biết bao nhiêu sinh mạng, sau này được các bậc tiên hiền biến đổi thành một đấu trường dành cho những kẻ vượt qua cái gọi là thiên kiêu thiên tài tranh đấu.

Nếu như giỗ tổ và tổ hình chiến cứ mỗi năm một lần tổ chức, thì Long Quân Chiến Trường thường phải mất cả trăm năm mới có một lần mở.

Không phải vì không muốn tổ chức, mà là vì người muốn tham gia bắt buộc phải thông qua được khảo hạch ban đầu mới có được tư cách. Đại Việt đất rộng người đông, nhưng cũng phải mất hàng trăm năm mới ra được vài người xuất chúng, đủ tư cách để tham gia vào đấu trường này.

Chưa kể, đủ tư cách tham gia là một chuyện, có vượt qua được hay không lại là một chuyện khác. Bởi ở trong Long Quân Chiến Trường, ngươi không chỉ đánh với người cùng thời đại mình, mà đánh với cả thời đại trước và thời đại sau này. Chiếu theo một góc nhìn khác, nó gần như là một Đấu Trường Hỗn Độn quy mô nhỏ mà Hoàng Thiên từng tham gia hồi chín năm về trước vậy.

Vũ trụ bao la rộng lớn, không hề thiếu những thứ tương đồng, nhưng đã tương đồng lại cùng liên quan tới một người, nó lại là một chuyện khác. Có lẽ, Hoàng Thiên đã nhìn ra được điều gì đó mà người thường không nhìn được, cho nên mới đưa ra quyết định tiến sâu hơn tìm hiểu.

Dĩ nhiên, Chân Không Ngã chẳng biết được ý định này của Hoàng Thiên, mà chỉ nghĩ Hoàng Thiên thật quá ngông cuồng, than thở nói:

- Ta năm đó dù cuồng cũng không dám có ý định này, ngươi cũng đủ máu liều a.

Bị đối phương nói như thế, trên trán Hoàng Thiên không khỏi chảy xuống vài lượn gân xanh, nhếch môi trả lời:

- Ta không sợ chết như ngươi!

Chân Không Ngã nghe hắn nói thì bất ngờ đến trợn mắt, hiển nhiên không nghĩ tên nhóc vốn rất lễ phép ngoan ngoãn này lại dám nói kháy mình, tức đến nghiến răng nghiến lợi, mắng lớn:

- Sợ chết… tiểu tử, ngươi muốn ăn đòn phải không? Mẹ nó, thời khắc mà ta tung hoành thiên hạ, ngươi còn đang bú sữa mẹ đâu, dám xem thường ta sao. Tới đây tới đây, để ta giúp thầy ngươi dạy ngươi làm người.

Trông thấy Chân Không Ngã tỏ ra muốn đánh người, Hoàng Thiên không những không sợ mà càng tỏ ra xem thường, thản nhiên nói:

- Ngươi đánh không lại ta.

Chân Không Ngã tức đến run người, tay áo đều xắn lên đến nách, quát:

- Ha ha, nhóc con đủ cuồng. Đám nhóc kia năm cái hợp sức còn không làm gì được ta, ngươi thật là muốn ăn đòn đây mà.

Hoàng Thiên liếc nhìn hắn, tựa cười mà không phải cười nói:

- Không làm gì được? Chứ không phải ngươi cố ý thả sức mạnh của mình lên ngưỡng Hồng Trần mới đánh được bọn hắn đó à?

Chân Không Ngã sửng sốt đôi giây, trong lòng thầm mắng làm sao Hoàng Thiên nhìn ra được việc này, hắn che giấu rất tốt mà. Lại nghĩ đến việc Hoàng Thiên sẽ vạch mặt mình trước đám nhóc, khuôn mặt hắn bất giác đỏ lên vì xấu hổ, nhưng vẫn cố gắng vãn hồi, mắng:

- Chớ có nói láo, lão phu há lại là người vô liêm sỉ như vậy ư?

Hoàng Thiên suýt nữa thì cười to, nhưng vẫn cố tỏ ra nghiêm túc, gật đầu trả lời:

- Vô liêm sỉ thì không, nhưng vô sỉ thì ngút trời.

Chân Không Ngã tức đến xanh hết cả mặt mày, rút ra trong túi áo hai cây côn gỗ, chỉ thẳng Hoàng Thiên quát lớn:

- Bớt nói nhiều, cùng lão phu đại chiến năm trăm hiệp.

Nói rồi chẳng để ý Hoàng Thiên có đồng ý hay không, hắn liền phong ấn tu vi của mình về Sinh Thần cảnh, sau đó vác gậy lùa về.

Biến cố quá nhanh, hai người như vậy liền lao vào đánh nhau, để cho Cao Vô Cầu bên này ngẩn ngơ chẳng hiểu gì, đần hết cả người.

Chốc lát sau, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng bình bịch rợn tóc gáy, sau đó rầm rập như là động đất. Chân Không Ngã từ trong chiến trường bay ra, lộn cổ đâm về bên vách đá đổ nát.

Cao Vô Cầu cũng không dám chạy lại đỡ hắn, mà len lén từ xa nhìn về, chỉ thấy vị sư thầy lúc này hốc mắt đều xưng, lỗ mũi xồ ra máu, nơi cái mông còn in hằn lên hẳn một vết bàn chân to tướng, hiển nhiên vừa rồi là bị Hoàng Thiên tẩn cho một trận ra trò.

- À quên mất, hai ngày nữa ngài đăng ký tổ hình chiến đội nhớ tăng thành sáu người nha, ẩn tàng một chút. Ta cũng muốn xem một chút tổ hình là cường đại cỡ nào.

Cuối cùng cho tới một lúc sau, bóng dáng Hoàng Thiên mới xuất hiện bên cạnh Cao Vô Cầu, vẻ mặt mang theo vài phần xấu hổ cười cười hướng về phía Chân Không Ngã mà nói.

Hết một lời này, ánh mắt hắn bỗng nhiên hướng về phía xa, loé lên một tia lăng lệ không thường có.

- Người của ta có thể không giành ngôi vô địch, nhưng ai cũng đừng hòng tổn thương bọn hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.