Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 398: Chương 398: Năm tháng vô tình




Xuân đi đông tới, hạ về thu sang, vạn vật luân chuyển, thoáng chốc mà đã mấy vạn năm.

Ở đâu đó một góc của rừng hoang, sơn thôn nhỏ bé. Từng ngôi nhà tranh lụp xụp xưa cũ, dưới ánh bình minh rạng rỡ lại trở nên thập phần đẹp đẽ, sức sống dạt dào.

- Ca ơi, mau dậy nào.

Trong một ngôi nhà tranh cách cửa thôn không xa, bất chợt vang lên tiếng cười đùa tinh nghịch.

Một đứa bé chỉ chừng hai ba tuổi bò trên giường, không ngừng dùng đôi tay nhỏ nhắn lay lay bờ vai anh mình, khiến cho anh nó vốn đang ngon giấc bỗng cau mày, trở mình kéo chăn trùm lên kín mít.

- Đừng ngủ nữa mà. Tiểu Vân muốn đi tìm Đại bảo.

Đứa bé thấy anh mình còn không chịu dậy, lần nữa hô to, âm thanh có phần nũng nịu.

- Tiểu Vân?

Mà một lời ấy của nó, tựa như khiến cho anh nó tỉnh mê, sau đó theo bản năng từ trong chăn ngồi dậy, hai lay lau đi nghèn mắt, đến khi mở ra trông thấy được khuôn mặt của nó thì ngẩn ngơ, cả người như là bị sét đánh, run lên không nói được câu nào.

- Tiểu Vân, là… là đệ sao?

Ngắm nhìn khuôn mặt non nớt đã từng chìm sâu vào trong ký ức, nó run run bặm chặt môi mình, đưa tay lên chạm nhẹ vào má đứa bé, hơi thở ngày một gấp gáp.

Đã bao lâu rồi, lâu đến mức nó không biết bản thân đã làm thế nào để tồn tại qua năm tháng, tất cả cứ như là một giấc mơ, một giấc mơ đáng sợ đến vô cùng, khiến nó phải rời xa gia đình, đánh mất đi tất cả những gì quý giá của tuổi thơ ngây dại. Cho tới bây giờ, nó lại ở đây, cảm nhận lấy tất cả những thứ này, thật là ấm áp, thật là thân quen.

- Hi hi, dậy rồi. Mau lên mau lên. Tuấn Kiệt ca nói mới kiếm được Đại Hồng mạnh lắm, muốn đánh bại Đại Bảo của chúng ta đó.

Tiểu Vân trông thấy anh mình đã dậy thì nhảy cẫng lên, hai tay nắm lấy tay của Hoàng Thiên, sau đó kéo nó xuống giường, vừa đi vừa nói.

- Là mơ sao? Nhưng giấc mơ này, thật tốt.

Hoàng Thiên như một con rối lững thững đi theo tiểu Vân, nhưng là tròng mắt không thể nào che giấu sự run rẩy khó nói nên lời, tự mình thì thào trong cổ họng.

Cứ thế, nó theo em mình tiến về phía đầu thôn nơi gốc liễu, đập vào tầm mắt liền là những hình bóng thân quen, như ký ức ùa về, khiến cho tâm trí của nó đều rộn rã, như là một thằng nhóc mới nằm mơ ác mộng, lúc này tỉnh dậy thở phào, có nhẹ nhõm, cũng có an tâm nhẹ lòng.

- Hoàng Thiên ca ca, ngươi làm gì mà bây giờ mới tới, chúng ta đều chờ ngươi nửa tiếng rồi.

Một bé gái trong nhóm trông thấy hai anh em nó tiến về thì hô lên, một lời khiến cho cả đám nhóc xung quanh đều cười lớn, nhao nhao thét gào.

- Ha ha… còn hỏi làm chi, nhất định là ngủ nướng rồi.

- Đúng đấy, ha hả, nhìn nó liền biết còn chưa kịp đánh răng đâu.

Có mấy đứa cùng hô, nhìn về phía anh em nó mà cười híp mắt.

- Hừ, thì sao. Hôm nay là cuối tuần mà.

Bé gái rõ ràng rất ưa thích Hoàng Thiên, nghe thấy đám nhóc nói xấu nó thì bất mãn vô cùng, lên tiếng bênh vực.

- Bỏ đê, Hoàng Thiên, mau mang Đại Bảo qua đây, hôm nay sẽ là tử kỳ của nó. Ha ha.

Đúng vào lúc cả đám còn đang nhao nhao, một thằng nhóc cùng tuổi bọn chúng bỗng nhiên lên tiếng, trên tay còn xách theo một cái lồng dế, dương dương đắc ý nhìn về phía Hoàng Thiên.

Tối qua ở nhà Hoàng Thiên chơi đùa, trên đường về nó liền may mắn bắt được con dế này, so với Đại Bảo của Hoàng Thiên to gấp mấy lần, khiến nó vui mừng quá đỗi. Mới sáng dậy đã nhao nhao tập hợp đám trẻ, muốn dựa vào nó mà soán ngôi nhà vô địch đấu dế của Hoàng Thiên.

- Còn lâu, Đại Bảo mới là vô địch nhé.

Hoàng Thiên còn chưa lên tiếng, tiểu Vân ở bên cạnh đã bĩu môi nói, trong tay còn lăm le cái lồng cỏ, bên trong dĩ nhiên là con dế mà nó và ca ca lâu nay chăm sóc, đương kim vô địch Đại Bảo.

- Đánh rắm, Đại Hồng mới là vô địch, mau mở chiến trường.

Thằng nhóc kia tự nhiên không phục, gào to. Sau đó cùng với bọn nhóc xung quanh thu dọn đấu trường, thả Đại Hồng vào trong đó.

- Đại Bảo, cắn chết nó nha. Về nhà ta cho ngươi ăn cám.

Tiểu Vân cũng không chịu thua kém, từ trong lồng bắt ra Đại Bảo, thả vào trong đấu trường. Có chiến đấu xảy ra, cả đám trẻ liền hô hoán như được mùa, gào thét không biết mệt, huyên náo hết cả góc sơn thôn.

Nhưng trái ngược với tất cả chúng nó, Hoàng Thiên lúc này vẫn còn như kẻ đần đứng im tại chỗ, không nói câu nào. Cảm giác của nó lúc này, thật sự không biết phải miêu tả làm sao cho phải. Đó là rung động, là hồi hộp, là sợ run, càng là ấm áp, hỗn tạp trước nay chưa từng.

Những hình ảnh khổ đau của mấy chục năm sau đó hiển hiện lên trong lòng, khiến nó run lên sợ hãi. Nó bắt đầu không phân biệt được đâu là thật, đâu mới là hư. Là nó hôm qua nằm mơ thấy ác mộng, hay là hắn của mười mấy năm về sau đang chìm vào giấc ngủ.

Nó không biết, hoặc đúng hơn là “hắn” không muốn biết.

Vốn cứ nghĩ rằng, chỉ cần có ý chí đủ cường, có được ý thức tự thân rằng mình đang trong mộng, hắn có thể bất cứ lúc nào trở về “thực tại” đó. Nhưng sự thật không như hắn nghĩ, mặc cho ý chí của hắn có mạnh tới đâu, ý thức của hắn có thể rõ ràng tới mấy, cảm xúc vẫn có thể gạt đi, và khiến hắn càng thêm vô lối.

Thời gian chậm rãi trôi qua, hình ảnh như từng hồi ký ức.

- Hoàng Thiên ca ca, ngươi vì sao không nói gì?

Đại chiến qua đi, đám trẻ sau một hồi nô đùa đều thấm mệt, lẫn nhau nằm ngả ra phiến đá to này, nhìn ngắm lá liễu bay bay trong làn gió mát.

Cô bé xinh xắn kia tự nhiên chính là Lan Nhi, nàng nằm ở bên cạnh Hoàng Thiên và tiểu Vân, có chút tò mò lên tiếng hỏi. Không hiểu sao từ sáng tới giờ, nàng luôn có cảm giác Hoàng Thiên ca bất ổn, không còn hoạt bát như trước nữa, mà chỉ im lặng không nói câu nào.

- Là tối qua gặp ác mộng sao?

Câu hỏi của nàng khiến cho Hoàng Thiên tỉnh lại từ trong cảm xúc hỗn loạn, có chút không biết nói gì, chỉ là không chờ nó trả lời, nàng đã hỏi tiếp, khiến nó bỗng giật mình, theo bản năng gật đầu.

- Ừ.

Lan Nhi biết được đáp án thì càng thêm tò mò, hì hì hỏi tiếp:

- Ca mơ thấy cái gì?

Hoàng Thiên im lặng, mãi cho tới nửa ngày sau mới nặng nề nói:

- Thành tiên.

Chỉ là hai chữ, liền khiến cho Lan Nhi kinh ngạc oa lên, còn đám nhóc xung quanh thì cười lớn, bắt đầu bát nháo nô đùa:

- Oa, là thành tiên giống Tuấn Kiệt nói tối qua phải không? Thật là lợi hại, còn bọn muội thì sao?

Chống lấy tay của mình ngồi dậy, Lan Nhi hướng về phía nó mà trông, tràn đầy chờ mong chi ý. Thậm chí là Tuấn Kiệt bên kia vốn đang cười nhạo nó, lúc này cũng nghiêm túc lên, lẳng lặng lắng nghe.

- Mọi người cũng vậy.

Hoàng Thiên như nhớ lại từng chuyện xảy ra, thì thào nói. Nó không nói thì thôi, vừa nói liền khiến cho đám trẻ liên tưởng rất nhiều, trí tưởng tượng bay cao bay xa nữa. Chỉ có Lan Nhi là thắc mắc:

- Như vậy là chuyện tốt, làm sao lại thành ác mộng.

Nhìn vào ánh mắt trong veo ấy, Hoàng Thiên muốn nói, lại không nói nên lời. Mãi tới khi Lan Nhi thúc giục lần nữa, nó mới trả lời:

- Bởi vì ta mơ thấy mọi người đều thay đổi.

Lan Nhi khúc khích:

- Hoá ra là thế này. Đúng là ác mộng. Hoàng Thiên ca ca yên tâm, Lan Nhi sẽ không bao giờ thay đổi đâu.

Âm thanh non nớt nhưng tràn đầy kiên định, khiến cho ai đó run người. Hoàng Thiên nhìn nàng, lại nhìn Tuấn Kiệt, sâu trong đáy mắt lộ cảm xúc dâng trào, phức tạp không gì miêu tả nổi.

- Có thật sự là, các ngươi sẽ không bao giờ thay đổi không?

Tiếng nỉ non ai oán vang lên trong lòng nó, như một nỗi lo sợ về một tương lai không có thực, nhưng vẫn khiến nó mãi canh cánh trong lòng, khắc sâu vào trong tiềm thức.

Thoáng chốc mà đã về trưa, mặt trời treo trên đỉnh.

Đám trẻ sau một sáng nô đùa, riêng phần mình ai về nhà nấy, không quên hẹn nhau chiều ra sang làng bên chơi pháo đất.

Hoàng Thiên cõng lấy em mình trên lưng, vội vàng chạy về nhà, nhưng khi thấy được cửa nhà mở ra, khói bếp nhạt nhoà, nó lại hơi dừng bước, lồng ngực tim đập thật nhanh, như đang sợ hãi điều gì.

- Thiên, Vân, đã về đấy ư.

Đúng vào lúc đó, một âm thanh ấm áp bỗng nhiên vang lên bên tai nó, khiến nó sững người đi, ngơ ngác nhìn về phía cửa bếp.

- Mang em đi tắm rồi còn ăn cơm.

Mẹ nó, khuôn mặt hiền lành xinh đẹp, trên thân mang tạp dề tiến tới, nhìn nó và em nó mà mỉm cười hoà ái. Chỉ thấy nàng hơi cúi đầu nựng má tiểu Vân, sau đó xoa xoa đầu nó nói.

Một màn như vậy, khiến cho tâm thần của Hoàng Thiên như nổi lên sóng lớn ngập trời. Ký ức tưởng chừng như đã chìm sâu nhất, khát vọng đã từng bồng cháy nhất lúc này đều trào ra, khiến cho nó dù có muốn nói muôn lời cũng không thể nào mở miệng.

- Vâng… mẹ.

Cuối cùng, nó như một khúc gỗ nghe lời, tự mình lẩm bẩm, rồi cõng tiểu Vân ra ngoài sân giếng.

Tắm rửa mất nửa giờ, cơm trưa cũng tới. Cha nó rốt cục đi làm đồng về tới, vội vàng ngồi vào mâm, không quên nựng má hai đứa nhỏ cười đùa vui vẻ. Bữa cơm đoàn viên cứ thế diễn ra, tưởng chừng như cả đời này nó đã không còn được nhìn thấy, làm sao mà khác biệt.

Ăn uống xong xuôi, nó cùng tiểu Vân liền được cha bế lên giường nghỉ ngơi, lại được cha kể cho nghe những câu chuyện xưa cũ, nó thiếp đi, chìm vào giấc ngủ.

Đầu giờ chiều trời còn nắng gắt, tiếng huyên náo của đám nhóc ngoài cửa thôn khiến nó giật mình tỉnh giấc, hoảng sợ ngắm nhìn chung quanh. Cho tới khi thấy được nó vẫn ở nhà, có đệ đệ bên mình, nó mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngắm nhìn em mình đang ngon giấc cuộn tròn, không hiểu sao nước mắt nó cứ trào ra, không tài nào dừng nổi. Nó kéo mạnh em vào trong lòng mình, dùng cái đầu nhỏ nhắn không ngừng cọ cọ vào tóc tiểu Vân, tham lam hít lấy mùi da thịt thân quen, như thể cả cuộc đời này sẽ không thể nào có lại được nữa.

Cú ôm của nó khiến cho tiểu Vân mơ màng, một hồi sau liền tỉnh lại khỏi giấc ngủ, đưa tay lau đi nước miếng vừa chảy ra ngoài. Thằng bé mới dậy còn ngây ngô, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo, hoạt bát lên hẳn, vội vàng kéo anh mình ra khỏi nhà, muốn cùng đám trẻ kia tập hợp đi chơi pháo đất.

Nó tuyệt nhiên không thấy được rằng, anh nó từ giây phút đó vẫn luôn nắm chặt một khối lệnh bài cũ kỹ, trong lúc bị nó kéo đi ra khỏi nhà, trên đôi mắt liền lộ ra quyết đoán, ném đi, tựa hồ vĩnh viễn không muốn nhìn nó nữa.

Đó cũng là thời khắc, nó chấp nhận để mình trầm luân trong giấc mộng này.

Theo đám trẻ huyên náo kéo nhau sang làng bên, để lại đằng sau là một sơn thôn vắng lặng. Một cái bóng người nhỏ bé lẳng lặng xuất hiện ở đây, nhặt lên tấm lệnh bài đó, nhìn về phía Hoàng Thiên đang ngây ngô một mình cười nói, nó không khỏi thở dài thống khổ:

- Hoàng Thiên ca ca, ngươi đã để mình mơ giấc mơ này tới cả trăm vạn lần, nhưng cuối cùng vẫn không thể dứt ra được? Rốt cục chấp niệm đó của ngươi to lớn đến nhường nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.