Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 365: Chương 365: Nhất Kiếm Vạn Ảnh – Huyết Liên Hoa




Trăm tỷ đạo kiếm đổ ập vào nhau, trong chốc látvang lên tiếng kim loại rít thấu trời, một đoàn lạimột đoàn tia năng lượng chói sáng như tiên quang từ khắp chốn bay ra, trong chớp mắt hợp lại thành màu trắng xoá, soi rực khắp vùng không gian hư ảo.

Phân nửa Bạch Hạc run lên dữ dội, non sông rạn vỡ. Hàng trăm chiến đội đang quyết chiến với nhau đều phải giật mình, kinh hãi dương mắt nhìn về khoảng trắng xa xăm, nơi đang mang đến rung động to lớn không thể nào tả nổi.

- Chết…

Tên thanh niên bước vụt đi trong bão kiếm, thân thể dạt dào chiến ý, như chiến thần vô thượng, oanh phá trên đầu Hoàng Thiên.

- Hừ.

Đáp trả lại hắn là một tiếng rên lạnh lùng, toàn thân Hoàng Thiên bốc lên lửa trắng, Thiên Kiếm từ trước ra sau, đem toàn bộ biển kiếm đều cầm xuống, một cỗ kiếm đạo chân ý vượt xa thường thức đột nhiên xuất thế, khiến cho hàng tỷ đạo kiếm ý đều như quỳ xuống, ngoan ngoãn thuần phục chủ nhân của mình.

- Không hay…

Tên thanh niên trông thấy một màn, nụ cười trên môi đột biến thành ngưng trọng, theo biển kiếm rời đi khống chế, hắn bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ nguy cơ uy hiếp mãnh liệt, tim đập không ngừng.

- Khắc nhập…

Gậy tre một quất ngang trời, hắn vội vàng hô lên vài chữ, hòng thi triển ra bí pháp của mình.

- Ta nói rồi, ngươi thu không nổi.

Hoàng Thiên nhìn hắn mà cười, thản nhiên nói, âm thanh phiêu phiêu miểu miểu, như là tiên âm cửu trùng thiên, vừa có uy nghiêm vô thượng, cũng không kém phần bá đạo tuyệt luân.

- Nhất Kiếm… Vạn Ảnh… Huyết Liên Hoa.

Nhẹ nhàng hô lên cái tên mà không biết đã bao lâu hắn không còn dùng tới, Thiên Kiếm trong tay nhẹ sáng lên màu máu, bùng nổ ra kiếm ý vô hình. Toàn bộ hàng tỷ đạo kiếm khác trực tiếp reo vang, đem toàn bộ vùng trời đều xoắn nát, mơ hồ hiển hoá ra thành một đoá hoa sen màu máu.

- Phanh… anh… anh.

Tên thanh niên bị vô tận kiếm chém cho nổ tung áo quần, thân thể chấn động ứa máu, không thể không rút lui ra bên ngoài vùng lồng giam, hoảng sợ nhìn xem đoá sen tàn phá năm cây trụ chống trời.

Huyết liên, vốn nên là mềm mỏng, nhưng bởi vì tạo nên từ kiếm ảnh và kiếm khí, nên sắc bén và cường hãn không gì tả nổi. Năm cây tre lớn va quệt vào cánh máu, bị chém toé ra sơ xác, tựa hồ không chịu nổi.

- Thật mạnh.

Trông thấy chí bảo của mình vậy mà không chống đỡ nổi sức mạnh của huyết liên, hô hấp của tên thanh niên không khỏi nhanh hơn vài lần. Trước đây vẫn nghe đồn dị số không kẻ nào là yếu, hắn còn có chút không tin, hiện tại, rốt cục mới biết thế nào là mạnh mẽ.

Biết mình khó lòng địch lại Hoàng Thiên, hắn quyết đoán xoay người lui bước, hướng về phía Cẩu Thủ mà đi, dường như muốn cứu Anh Thy rời đi trước khi Hoàng Thiên kịp phá vỡ giam cầm.

Nhưng mà, hắn vừa mới nói xong, lồng giam phía sau đã vang lên tiếng đứt gãy.

Vốn là một cái lồng có năm cây tre thần xuyên thấu trời đất, lúc này bỗng nhiên nở rộ ra một đài huyết liên, óng ánh hào quang màu máu. Cánh sen mềm mại ướt át, nhưng trên đường nở lại chém tung cả năm đoạn tre thần, đem thế gian ầm ầm bạo nổ.

Mà ở phía trên nơi trung tâm của nó, Hoàng Thiên đứng vươn mình thẳng tắp, giương kiếm chém về phía tên thanh niên. Dưới chân, huyết liên chầm chậm xoay tròn, bức phá những gì còn sót lại của tre thần.

- Đáng chết… Bạo…

Cắn răng quát lên một tiếng, tên thanh niên quyết đoán cho nổ toàn bộ lồng giam. Trong nháy mắt đó, toàn bộ đất trời phảng phất đứng im, rồi đùng đùng nổ nát. Một cỗ năng lượng kinh khủng xuyên phá thời không, đánh nát hàng trăm cánh hoa huyết sắc.

Hoàng Thiên thậm chí chỉ kịp hoá hình, thân thể run lên trong sóng dữ, bị năng lượng điên cuồng đánh gãy xương tay, không thể không nương theo gợn sóng chật vật bay đi.

- Vút.

Đúng lúc mà hắn còn đang lăn lộn, trong không gian đột nhiên vặn vẹo, bay ra một lưỡi kiếm băng hàn nhằm ngay gáy cổ hắn. Vậy mà có người sớm ẩn thân chờ thời, muốn một kiếm đem hắn diệt sát.

Kiếm kia tinh chuẩn không cần phải nói, lạnh lẽo cứa xuyên qua lân phiến, chém ra ở trên cổ hắn một vết rách chạy dài. Nếu chẳng phải hắn kịp thời phát hiện đưa Thiên Kiếm lên cản đường, chỉ sợ đầu cổ đã đứt lìa.

- Con kiến hôi…

Sớm biết được là có kẻ ám sát mình, ánh mắt của hắn khẽ toát ra từng tia lạnh lẽo. Bàn tay phải buông ra Thiên Kiếm, vòng qua bắt chặt lưỡi kiếm của đối phương, tay trái vừa rồi bị gãy rời do khí bạo, nhưng tâm ý lại rõ ràng mạnh mẽ, trong vô hình bắt lại thần kiếm, vẽ ra một vòng ánh sáng lạnh lùng.

- Ngu ngốc… Anh Thy, lui về.

Trông thấy bóng người ám sát Hoàng Thiên, thân thể tên thanh niên cứng ngắc, con ngươi trợn trừng, tràn đầy phẫn nộ và kinh hoảng nhìn về phía nàng, nắm tay bất lực siết lên hô lớn.

- Phốc…

Nhưng mà, quá muộn rồi.

Không nương tình, không thương tiếc, huyết quang theo đường kiếm úa ra, theo sau là một cái đầu mỹ lệ văng khỏi thân người, tung toé.

Sững sờ nhìn cái xác không đầu rớt khỏi trời cao, tên thanh niên giận đến sững người. Một cơn đau nhói thấu tận tâm can, không khác gì có ngàn vạn con dao cứa vào da thịt, khiến cho hắn thậm chí mất đi mấy phần tự chủ, bi phẫn mà trông.

Tên khốn kiếp đó, hắn lại dám giết chết Anh Thy, hắn thật là đáng chết.

- Còn không nghiêm túc, đừng trách ta.

Đáp trả hắn chỉ là một sự lạnh lùng vô cảm, Hoàng Thiên đến nhìn hắn cũng không, mà chỉ tập trung về phía đầu chó đang hả hê ở đằng xa, tràn đầy uy nghiêm nói. Đồng thời, một cỗ uy áp kinh thế hãi tục bỗng nhiên từ trên người hắn bộc phát ra, đè cho ranh con này đều tái nhợt mặt mày, không thể không ném ra long gân bắt về tinh diện.

Làm chủ nhân của đầu chó, hắn làm sao không biết con khỉ mất dạy này là cố ý thả Anh Thy, để cho nàng đi ám sát hắn tự chuốc hoạ vào người.

- Ngươi đáng chết… Khắc nhập, Trúc Lâm Bách Thần Đoạn.

Người mình thương bị chém chết, lại còn bị đối thủ xem thường không để vào mắt, tên thanh niên thống hận kêu lên, không còn ý định bỏ chạy nữa mà liều mình đánh tới.

Chỉ thấy thần chú của hắn vừa ra, mười đoạn tre thần vốn đã bạo nát bỗng nhiên huyễn hoá trở về, sau đó chớp mắt nổ tung thành trăm vạn mảnh, cắm chi chít khắp hàng trăm dặm đại hoang.

Tích tắc, mảnh tre chợt lớn, hoá thành một khu rừng tre mênh mông vô tận, dưới gió lớn cọ vào nhau vang lên tiếng ken két đanh tai. Mà phân ra mỗi phương vị, lại có một đốt óng ánh như vàng, vừa hay trăm đốt, khắc nhập vào nằm gọn trong tay tên thanh niên ấy.

- Giết.

Tre thần trăm đốt, tựa gậy mà không phải gậy, tựa roi mà không phải roi, bá khí hoành thiên, mang theo thánh quang vô tận ngập trời, một quật bổ xuống vỡ nát không gian, nổ tung trăm ngàn cánh sen đỏ máu.

- Oanh…

Nhưng mà, cánh sen mặc dù sớm tàn lụi vì khí bạo vừa nãy, dưới sự kết nối vô biên vô hạn kiếm quang lại điên cuồng nở rộ, cứ một gậy nát vạn cánh cũ liền có trăm vạn cánh khác thay vào, tựa hồ tái sinh vô tận không thể nào phá hết.

- Gọi thêm người tới đi, mình ngươi không đủ.

Hoàng Thiên đứng giữa đài sen, giương lấy Thiên Kiếm trên tay, sắc mặt lạnh nhạt như nước.

Dưới chân, huyết liên điên cuồng thôi động, hàng vạn cánh hoa không khác gì lưỡi chém, bào nát rừng tre, đồng thời càng thêm nở rộ, mở rộng phạm vi khắp vài trăm dặm.

Đợi đến huyết liên nghiền nát gần như phân nửa khu rừng, vòng xoay bất giác ngưng lại nửa nhịp rồi đột nhiên bùng nổ, huyết sắc bao phủ toàn bộ bầu trời.

Bạch Hạc giây phút như nghẹn lại, rồi đột nhiên tuôn trào, in hằn lên trong mắt tất cả mọi người một màu đỏ lòm khủng khiếp.

- Không!

Tên thanh niên lần đầu tiên tỏ ra sợ hãi, hoảng hồn kêu to, thân hình vật lộn trốn vào trong vòng bảo hộ của tre thần trăm đốt. Bao trùm hắn là biển kiếm đỏ tươi, phanh phanh chém xuống. Hắn cảm nhận được thần quang tre thần đang dần tan rã, thậm chí thân thể cũng không ngừng rách toạc, cơ hồ sắp bị phanh thây nát xác.

Từng được hắn xem là vốn liếng để kiêu ngạo đồng lứa, tre thần, giờ khắc này đã không còn bảo hộ được hắn nữa. Hắn hoảng sợ cầu sinh, nhưng sau cùng rồi chỉ còn lại tuyệt vọng.

- Rắc.. rắc.

Quả nhiên, không đến vài hơi thở, tên thanh niên đã không còn đủ khả năng khống chế tre thần, khiến cho trạng thái bách đốt vỡ tan, hoá thành một trăm chuỗi ảm đạm rơi xuống bầu trời.

Kiếm khí, kiếm ảnh không còn gì ngăn cản, dưới sự chiếu rọi của bầu trời, chớp mắt mà qua, đổ ầm lên trên thân của hắn.

Ầm ầm… Phốc phốc.

Thân thể hắn vô lực từ không trung rơi xuống, đâm vào vách núi đằng xa, kéo theo kiếm ảnh như vòi rồng cắm xuống, chớp mắt đem toàn bộ đại sơn nghiền nát, bóng kiếm cùng bụi mù tán loạn mà ra.

Cuối cùng, một bóng kiếm lớn nhất bỗng nhiên bùng lên, xuyên thẳng vào ngực hắn, kéo lên tận trời, tựa hồ đóng ghim thân xác ở đó, tí tách rỉ ra từng giọt máu đỏ.

Một vị siêu cấp thiên tài, mang trong tay chí bảo siêu cường, nhưng rồi kết quả vẫn chỉ là nằm xuống, thoi thóp đợi chờ cái chết cận kề.

- Nếu là ngươi, ta sẽ không giết hắn.

Hoàng Thiên một chiêu gần như diệt sát tên thanh niên, đang lúc muốn tiễn hắn về trời, thì trên không bỗng nhiên lại vang lên một tiếng cười, trong giọng nói tràn đầy chẳng đáng.

Liếc mắt mà nhìn, không khó để hắn phát hiện ra cách mình nom năm mươi dặm, không biết tự lúc nào xuất hiện sáu cái bóng người.

Mở miệng là một tên tráng hán khôi ngô vạm vỡ, thân cao ba mét, bắp tay to như thân người, bắp chân so với đại thụ mười năm càng lớn. Hắn bận một thân quần nâu gai sợi, áo vàng tơ chuối của tiều phu, trên vai còn quấn theo một sợi xích to dài, màu như nham thạch, khí tức u hắc toả ra khiến hắn có phần dữ tợn.

- Vậy sao?

Hoàng Thiên không có quá nhiều bất ngờ, cũng không vì câu nói của tên tráng hán mà nương tay, kiếm khí nhẹ nhàng đảo tới, chớp mắt đem tên thanh niên ấy chém bay đầu.

- Nhiệm vụ của hắn vốn là bảo vệ ngươi, ngươi giết hắn, chỉ khiến hắn quay lưng lại với ngươi mà thôi.

Bị Hoàng Thiên xem như chẳng tồn tại, tên tráng hán không lấy làm giận giữ, mà chỉ nhẹ lắc đầu. Bàn tay thô to quăng ra sợi xích, bắt lấy tinh diện của tên thanh niên trở về.

Hoàng Thiên không có ngăn cản hắn, thậm chí nghe hắn nói thì bỗng bật cười, mỉa mai nói:

- Bảo vệ ta? Chứ không phải là ngăn cản ta tiến vào Long Quân Chiến Trường?

Mà hắn vừa hỏi, một cô gái trong đoàn đã cười gằn, nói lớn:

- Ngu xuẩn, Long Quân Chiến Trường là thánh địa tối cao, cũng là địa phương hung hiểm nhất của Đại Việt này. Mấy vạn năm nay chưa có một người tiến vào mà toàn mạng trở về, ngươi đi vào có khác gì tìm chết?

Hoàng Thiên nhìn nàng, lạnh lùng hỏi lại:

- Nói như vậy hoá ra là ta hiểu lầm ý tốt của các ngươi? Cũng được đó, ta sẽ không tiến vào Long Quân Chiến Trường nữa, các ngươi để ta trực tiếp đi vào Thiên Nhãn được chứ?

Hai tiếng Thiên Nhãn vừa ra, cô gái liền trực tiếp cứng họng, nhất thời không biết đáp trả thế nào.

Thái độ này càng khiến cho Hoàng Thiên âm trầm hẳn xuống, ánh mắt lạnh hẳn đi, nhếch môi cười gằn nhìn tới. Bảo vệ hắn? Nực cười, tất cả rốt cục đều là một đám người giả dối mà thôi, ai cũng tự cho mình là kỳ thủ, vô tri biết nhường nào.

- Nhiệm vụ của các ngươi là bảo vệ ta? Vừa hay, nhiệm vụ của ta là giết người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.