Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 46: Chương 46: Nỗi lòng thiếu nữ




Ngũ Hành Thiên quốc khai nguyên ngàn năm, thiên hạ dưới sự cai trị của Dương Phong Vương thái bình muôn thuở. Nay Dương Phong Vương đột nhiên mất tích, không rõ sống chết. Triều đình không có người cai trị thì trở nên hỗn loạn, các đại thần chia bè kết cánh hòng tranh đoạt ngôi vị khiến dân chúng khổ cực lầm than.

Cùng lúc với sự kiện Dương Phong Vương mất tích, thiên kiếp hàng lâm. Vẫn thạch liên tiếp đổ xuống lãnh thổ Ngũ Hành Thiên quốc, hàng vạn dân chúng mất mạng dưới thiên kiếp. cùng theo đó là liên tiếp những thiên tai khác kéo tới, lũ lụt, hạn hán, cuồng phong càn quét khiến dân chúng oán thán.

Triều đình lúc này đang tranh đoạt quyền lực, có mấy ai thèm để ý tới dân chúng. Mà cho dù có để ý thì cũng lực bất tòng tâm chỉ biết trơ mắt mà nhìn từng cái dân chúng bỏ mạng.

Phía bắc, hoàng đế Hỏa Vân quốc là Ngu Cơ nghe lời quốc sư Hoa Vân Báo chuẩn bị đem quân xâm chiếm. Triều đình Ngũ Hành Thiên quốc quần long vô thủ, quan viên đại thần không đồng lòng chống giặc thì lấy gì mà chống đỡ. Việc bị Hỏa Vân quốc đô hộ là chuyện một sớm một chiều, thiên hạ cũng từ đây mà bắt đầu đại loạn.

oOo

La Hoa Thôn, Hoàng Thiên cùng Thiên phương bắt đầu quen với sơn thôn. Hôm nay là ngày đẹp trời, ở nơi thâm u sơn cốc quanh năm mưa gió như La Hoa thôn, một ngày đẹp trời như vậy vốn không nhiều. Hoàng Thiên cùng Thiên Phương đi dạo quanh thôn, gặp ai cũng chào hỏi thân thiết, con người ở đây tạo cho hắn cảm giác thân quen như ở nhà.

Trẻ con trong thôn đã luyện xong buổi luyện võ, hớn hở ra về. Để sinh tồn ở nơi này, trẻ con cũng cần phải có sức mạnh, mà muốn có sức mạnh thì phải luyện tập không ngừng. Phần lớn trẻ con trong thôn sau khi luyện võ xong sẽ đi làm việc đồng áng, một số nhỏ tuổi hơn thì rủ nhau đi chăn trâu nô đùa bên suối.

Vốn chẳng có việc gì làm, Hoàng Thiên bèn đi theo lũ nhóc chăn trâu. hắn cũng rất tò mò muốn thử xem cảm giác làm mục đồng là như thế nào.

-Hôm nay chúng ta thả ở cánh đồng bên suối nhé! Hắc hắc! hình như khoai thôn bên ăn được rồi.

Giang Triết lên tiếng, hắn là đứa lớn nhất trong nhóm nên rất có uy tín, bọn trẻ nhất trí nghe theo.

-Hoàng Thiên đại ca, Thiên Phương thư thư đi cùng bọn đệ nhé!

Bỗng nhiên có một đứa trong nhóm gọi với ra chỗ hắn.

-Được, ta chưa đi ăn trộm khoai bao giờ, cũng muốn thử một lần cho biết, chắc vui lắm nhỉ!

Nói đoạn, hắn quay sang Thiên Phương, hỏi:

-Thiên Phương thư thư cũng đi cùng bọn đệ hả?

-Hỏi thừa, lẽ nào ta không đi được?

Thiên Phương bất mãn hầm hừ.

-Thư thư mà bị trâu đá chắc buồn cười lắm nhỉ?

Hắn vừa nói vừa cười.

-ngươi có tin mình bị đá ngay bây giờ không?

Thiên Phương hơi giận, đẹp đẽ khôn tả khiến hắn hơi thất thần. Thấy ánh mắt thất thần của hắn, nàng thầm cười, nhắc nhở:

-Thế ngươi có định đi hay không? Sao còn đứng đó?

Hoàng Thiên lúc này mới giật mình tỉnh lại, hắn xấu hổ gãi đầu đi theo nàng. Phía trước họ, bọn trẻ đang nô đùa lùa trâu ra ngoài thôn.

Bọn họ theo lũ trẻ chạy qua mấy cánh đồng, Hoàng Thiên thích lắm, hắn xắn quần lên chạy lon ton như con nít, quần áo chẳng mấy chốc mà lấm lem bùn đất.

Thiên Phương vẫn đi theo sau, nàng nhìn hắn nô đùa rồi mỉm cười, chỉ có bên cạnh hắn, nàng mới mỉm cười như thế.

Đang mải mê suy nghĩ, bất chợt có một nắm bùn lao về phía nàng rất nhanh. Nắm bùn quyệt qua gò má còn đang ửng đỏ, để lại trên má một vết bùn.

Hoàng Thiên nhìn vết bùn trên má Thiên Phương mà hơi giật mình, không biết nàng đang suy nghĩ gì mà lại không tránh kịp. Nhưng rồi hắn đứng chống nạnh ngửa mặt lên trời cười ha ha, hình như Thiên Phương ăn thiệt thòi khiến hắn rất vui.

Thiên Phương đang ngơ ngác không biết thủ phạm là ai, nhìn thấy khuôn mặt lấm lem bùn đất của hắn thì nàng phì cười. Nhưng sau đó, bất chợt như nhận ra gì đó, nàng cúi xuống nắm lên một nắm bùn nhỏ, miệng còn lẩm bẩm:

-Tên khốn! dám ném ta à?

Hoàng Thiên đang còn cười đắc ý thì bỗng nhiên có một nắm bùn lao thẳng vào mặt hắn, trên khuôn mặt vốn đã lấm lem nay lại thêm nhoe nhoét bùn là bùn. Hắn lấy tay gạt gạt bùn xuống, nhổ ra mấy cái trông đến thảm. Nhưng chưa kịp làm gì hắn đã xách quần lên chạy biến, vừa chạy vừa hét:

-A! đồ chơi xấu, đồ ăn gian.

-Xú tiểu tử! ngươi đứng lại cho ta.

Đằng sau hắn là Thiên Phương đang hùng hục lửa giận đuổi theo sau.

Lũ trẻ đang chơi đùa thấy thế cười ầm lên, có một đứa trong nhóm lắc đầu kêu lên:

-Thiên Phương thư thư nhìn vậy mà còn dữ hơn cả mẹ ta, Hoàng Thiên huynh sau này khổ rồi, ài!

-Tính ra cha chúng ta cũng đang còn sướng chán nhỉ? Ha ha!

Lại có một đứa khác bổ xung, cả bọn ngồi cười rũ rượi.

Lát sau Thiên Phương quay lại chỗ bọn trẻ, Hoàng Thiên đi bên cạnh nàng hai tay còn xoa xoa cái mông đầy bùn đất của mình, hiển nhiên là vừa bị nàng hành cho một trận. Bọn trẻ bụm miệng cười, Giang Triết chỉ về phía xa nói:

-Hai người ra suối rửa mặt đi, tí nữa bọn đệ dẫn qua thôn bên ăn trộm khoai a.

Hai người lại cùng nhau đi ra bờ suối, Hoàng Thiên xắn quần cao hơn, vục cả mặt xuống dòng nước mát lạnh. Từng mảng bùn đất tơi ra để lộ khôn mặt anh tuấn phi phàm. Bất chợt hắn quay sang bên, Thiên Phương đang bên cạnh, nàng cũng đang nhìn hắn, hai ánh mắt chạm nhau, Hoàng Thiên như tê dại.

Thiên Phương vẫn đứng đó nhìn hắn, khuôn mặt trắng nõn khẽ hồng lên, lại thêm đôi mắt trong veo như nước hồ thu càng làm say lòng người. Nhìn thấy vết bùn còn vương trên má Thiên Phương, Hoàng Thiên bất giác đưa tay lên lau đi, hắn khẽ gạt những lọn tóc mai rối còn ướt đẫm mồ hôi bết trên trán nàng.

Thiên Phương như tượng gỗ đứng im nhìn hắn, trong lòng nàng như có cái gì đó đang sôi trào mãnh liệt, bất chợt nàng nhắm mắt lại như đang chờ đợi một điều gì đó. Dưới chân họ, nước suối vẫn nhẹ nhàng trôi đi, không gian thật yên tĩnh.

OoO

Hoàng Thiên lúc này không còn kiểm soát được bản thân mình nữa, có thứ gì đó trong hắn đang sôi trào mãnh liệt, thúc dục hắn tiến tới làm theo bản năng của con người.

Tay hắn lúc này hạ xuống trên vai của Thiên Phương, hắn tiến lại gần nàng hơn, mắt hắn nhắm lại, không gian xung quanh như lặng đi, tiếng nước chảy vẫn vang lên nhưng dường như nhỏ đi rất nhiều tạo cho hai người một không gian riêng tư.

-Hoàng Thiên ca ca, hai người làm gì mà lâu thế?

Tiếng gọi của Giang Triết vọng ra cắt ngang mọi thứ, hai người giật mình tỉnh lại. Thiên Phương xấu hổ quay mặt đi chỗ khác không dám nhìn hắn, khuôn mặt vốn đã ửng đỏ nay lại đỏ hơn. Hắn cũng giật mình tỉnh lại, không biết suy nghĩ gì, rồi nhìn Thiên Phương nói:

-Ta lên trước đây.

Thiên Phương vẫn đứng đó, nàng vẫn quay mặt đi không trả lời. Hoàng Thiên thở dài, hắn nhìn nàng rồi lắc đầu, cất bước đi về phía Giang Triết.

Hắn vừa đi vừa suy nghĩ, hắn nhớ về Lan Nhi, hình ảnh của nàng vẫn ở đó trong hắn. Vậy thì Thiên Phương là gì trong lòng hắn, là bạn sao? Không! Không còn là bạn nữa, là cái gì thì hắn cũng không biết.

Bất chợt hắn thấy có lỗi với Lan Nhi, hắn nhớ tới lời hứa với nàng, “hãy đợi ta mười năm, mười năm nữa ta sẽ đến đón muội”, lời hứa như vẫn còn vang vọng trong thâm tâm hắn, hắn nhớ tới hình dáng người con gái ấy đang mỏi mòn chờ hắn tới, và hắn đang làm gì đây.

Và rồi hắn quyết định, nhẫn tâm dập tắt cái thứ tình cảm mới chớm nở giữa mình với Thiên Phương, hắn không biết mình làm như thế là đúng hay sai. Nhưng hắn không muốn lún vào quá sâu để rồi cuối cùng cả hai phải đau khổ, và cũng bởi Lan Nhi là người đến trước.

Có lẽ như vậy là không công bằng với Thiên Phương, nhưng hắn không thể nào làm khác được, đó là điều tốt nhất mà hắn có thể làm cho cả hai.

Lên tới nơi, Giang Triết đang đứng đợi hắn, mặt nó nhăn nhó như quả táo tàu nói mấy câu gì đó, nhưng Hoàng Thiên lúc này đâu còn tâm trạng mà nghe nữa, đầu óc hắn lúc này đang rối tung rối mù hình ảnh của Thiên Phương và Lan Nhi.

Lát sau Thiên Phương cũng lên tới chỗ bọn trẻ, khuôn mặt nàng đã lấy lại vẻ lạnh lùng thường ngày khiến cho hắn không biết khi nãy mình có lầm tưởng hay không nữa.

Bọn trẻ tập hợp đông đủ bắt đầu di chuyển, Hoàng Thiên đi thụt lùi phía sau cùng Thiên Phương, hắn ngập ngừng nhìn nàng, ấp úng nói:

-Lúc nãy…ta…

-Làm sao?

Thiên Phương vẫn không để ý khuôn mặt vẫn lạnh như băng.

-Ta…

Hắn vẫn nói không nên lời. Ấp úng hồi lâu, sau cùng, hắn như lấy lại được quyết tâm, liền thở hắt ra một cái, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt Thiên Phương trịnh trọng nói:

-Ta đã có người yêu rồi…

Thiên Phương đột nhiên thẫn thờ, toàn thân ngây ra, căn bản không thể nào duy trì dáng vẻ lạnh lùng cố hữu, run run nhìn Hoàng Thiên ở trước mặt, trong lòng càng là có một cảm giác tức điên, rất muốn tẩn cho tên đần này một trận. Nàng vung tay nắm lấy tai hắn mà xoắn thật mạnh, nghiến răng nói:

-Xú tiểu tử! Ý ngươi là ta đang tán tỉnh ngươi sao?

Hoàng Thiên tai như muốn bị bứt ra, tai hắn bị xoắn khiến cả cái đầu cũng lệch theo, vội vàng xua tay:

-A! không… không phải ý đó… A! A!

Thiên Phương nào tin hắn, lại càng xoay mạnh hơn, quát nói:

-Còn dám cãi à!

Hoàng Thiên sợ rồi, thực sự sợ rồi, từng cỗ đau đớn thấu tim gan truyền tới khiến hắn chảy cả nước mắt:

-Không… không dám nữa, tha cho ta.

Tuy đau đớn nhưng hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng trong lòng. Thái độ của nàng như vậy chứng tỏ suy đoán của hắn khi nãy là sai, hắn không phải khó xử nữa. Nhưng tại sao hắn không hề thấy vui, trong hắn như mất mát đi một thứ gì đó quan trọng.

Sâu thẳm trong trái tim đó tại sao lại cảm thấy hơi đau nhói, không thể giải thích nổi, hắn cho đó là lòng tự tôn của một nam nhân khi nghĩ người khác thích mình nhưng sau đó phát hiện thực tế không phải vậy.

Rồi nghĩ đến Lan Nhi, hắn lại thầm cười và gạt bỏ tất cả, trở lại trạng thái vui cười bình thường. Hắn chạy ùa lên chỗ bọn trẻ, bỏ mặc Thiên Phương đằng sau.

-Đại ca! nhỏ tiếng thôi, bị phát hiện bây giờ.

Bọn trẻ trách móc.

-À…

Hắn xấu hổ gãi đầu cười trừ.

“Tên ngốc” thanh âm của Thiên Phương vang lên, nhưng chẳng bao giờ hắn có thể nghe thấy được. Khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười ngọt ngào, nhưng sâu vào trong đôi mắt trong veo ấy lại đang chôn giấu một nỗi buồn man mác bi thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.