Tại một tòa thành trì cách Vạn Thú Sơn Lâm không xa. Đây là một tòa thành có kích thước không nhỏ, nhưng lại không quá phồn hoa, kiến trúc có vẻ cũ nát, các đường ngang ngõ tắt khá dơ bẩn.
-Tiểu khất cái, đứng lại cho ta!
Âm thanh phát ra từ một đám con nít đang chạy ráo riết trên đường, vẻ mặt đứa nào đứa nấy hớn hở nhìn về phía trước, miệng thì không ngừng quát tháo.
Cách bọn chúng không xa, một tên nhóc khoảng chừng mười tuổi đang cố gắng chạy trốn, vẻ mặt càng là khẩn trương pha thêm chút sợ hãi. Nó bận một bộ quần áo cũ rách nát, toàn thân dơ bẩn, trên mặt nhiều chỗ bầm tím, thậm chí còn có vài vết thương đang rỉ máu. Trên tay ôm khư khư một bọc giấy nhỏ, giống như sợ người khác cướp đi vậy.
-Bịch.
Mải mê chạy trốn, thi thoảng lại ngoái đầu lo lắng nhìn về phía sau khiến nó va phải một người phụ nữ, ngã lăn ra nền đất. Bịch giấy trong tay rớt xuống, văng ra hai chiếc bánh bao nhỏ còn nóng hổi. Nó luống cuống ngồi dậy, vội vàng nhặt hai chiếc bánh bỏ vào bọc, đang định bỏ chạy thì đám trẻ khi nãy đã đuổi tới, bao vây lấy nó.
-Thế nào? Không chạy nữa sao?
Một đứa to con nhất trong đám cất tiếng, khóe môi còn nhếch lên một cách khinh bỉ. Đứa nhóc vẻ mặt thoáng sợ hãi, lui về phía sau, thế nhưng đã bị ba đứa trẻ khác chặn lại.
-Ta nói tên khất cái mi thật liều, dám vào thành ăn trộm bánh bao à?
Một tên nhóc khác quát lên, đồng thời giật lấy cái bọc giấy trên tay của nó.
-Ta không ăn trộm, cái này là Trương thúc cho ta.
Đứa nhóc bị vu oan thì liền cãi lại, đôi mắt đã có chút rưng rưng.
-Câm mồm! Còn dám cãi, đánh chết nó cho ta!
Lời vừa dứt, một đám trẻ hơi lớn liền vọt tới, ra sức đấm đá về phía nó.
Ấy thế mà đứa nhóc nhưng lại rất quật cường, dùng hết sức mà đánh trả, không nói thêm một lời nào. Tuy bề ngoài có vẻ gầy yếu, nhưng lại đấm cho mấy đứa lớn hơn đau đến say sẩm mặt mày.
-Tụi bay tránh ra!
Thấy đồng bọn của mình ăn thiệt thòi, tên nhóc cầm đầu liền quát lên. Trên tay nó cầm một khúc gỗ dài mà phóng tới.
-Cốp!
Tên nhóc chợt thấy đầu mình choáng váng, hai mắt như dại đi, một dòng chất lỏng đặc sệt âm ấm chảy xuống trên má nó.
Đau! Nó đau lắm, bất lực ngã xuống nền đường, mí mắt giật mạnh. Nhưng vẫn cố nhoài người về phía trước, bởi nó nhìn thấy đám nhóc đã bỏ chạy, vứt lại chiếc bánh bao trên lòng đường.
Thế nhưng nó còn chưa kịp nhặt chiếc bánh lên, đã bị một người đi đường dẫm nát. Nhìn chiếc bánh bẹp dúm, vỏ cùng nhân lẫn lộn, nó thẫn thờ mất một lát.
Nhưng rất nhanh sau đó khẽ lắc cái đầu nho nhỏ, sờ sờ vào vùng ngực, nơi mà nó đã kịp giấu một chiếc bánh còn lại vào, nó cố gắng gượng dậy tập tễnh đi về phía ngoài cửa thành.
Trong một ngôi miếu đổ nát cách cửa thành không xa, chỉ chừng khoảng ba dặm đường, cỏ cây mọc um tùm. Từng mảng mạng nhện phủ đầy bụi bẩn chăng khắp nơi, có lẽ đã lâu lắm rồi không có người lưu lại nơi này.
-Tiểu Vân! Ca về rồi đây…
Tên nhóc hấp tấp chạy vào trong miếu, thẳng tới bệ thờ thì dừng lại. Nó nhẹ nhàng đẩy mớ cỏ rơm sang hai bên, làm lộ ra một đứa bé chỉ khoảng chừng ba tuổi.
-Ca… Tiểu Vân đau…
Thấy tên nhóc trở về, đứa nhỏ mếu máo, như muốn khóc òa lên chỉ về phía bắp chân của mình. Nơi bắp chân của nó, có một vết rách khá lớn, trông giống như bị động vật cắn vậy. Mặc dù xung quanh vết thương được đắp bởi một thứ lá gì đó, thế nhưng thi thoảng vẫn rỉ máu.
Nhìn thấy vết thương của đệ đệ, tên nhóc trở nên lo lắng, vội vã vén mớ lá thuốc lên rịt lại miệng vết thương.
-Ca biết rồi! Tiểu Vân ngoan, mai ca dẫn Tiểu Vân đi thầy thuốc.
-Tiểu Vân muốn gặp cha mẹ…
Nghe đệ đệ nhắc tới cha mẹ, tên nhóc chợt nghẹn lại, hai khóe mắt nó đã hơi ươn ướn, nhìn đệ đệ mà gật đầu:
-Ca hứa!... Ta mới xin được bánh bao, đệ mau ăn đi.
Ôm lấy đệ đệ vào lòng, tên nhóc lấy trong ngực ra chiếc bánh, đưa cho đệ đệ.
Nhận bánh từ trên tay ca ca, đứa bé thoáng mừng rỡ, gần một tháng nay đây là món ngon nhất mà nó được ăn, thế nhưng ca ca rất ít khi đem về cho nó.
-Ca không ăn sao?
-Tiểu Vân ăn đi, ta đã ăn rồi.
Tên nhóc chính là Hoàng Thiên.
Khẽ siết chặt đệ đệ vào lòng, hắn dự lưng mình vào bục thờ, phóng mắt ra xa mà suy nghĩ vu vơ.
Ngày hôm đó sau khi mọi người rời đi, chỉ còn tráng hán cùng hai huynh đệ hắn. Tráng hán sợ hắn sống nơi rừng thiêng nước độc sẽ nguy hiểm, nên đã đưa hắn cùng đệ đệ đến nơi này, sắp xếp chỗ ở tử tế, còn cho hắn rất nhiều ngân lượng.
Những tưởng hắn cùng đệ đệ sẽ có một cuộc sống an nhàn. Thế nhưng đời không như mơ, hắn bị người ta cướp hết số tiền, lại còn bị đuổi ra khỏi nhà.
Tính đến nay đã hơn một tháng, hắn cùng đệ đệ lang thang khắp nơi, nhưng không dám ở lại trong thành vì hay bị bọn trẻ trong thành bắt nạt. Cuối cùng hắn quyết định ở lại ngôi miếu này, ban ngày thì đi ăn xin, tối đến trở về miếu nghỉ ngơi.
Ngày hôm qua, khi hắn trở về thì trông thấy Hoàng Vân đang khóc lóc, nơi bắp chân máu tươi đầm đìa. Hắn vội vàng nhá một nắm lá dại rịt vào để cầm máu, rồi bế đệ đệ vào trong miếu.
-Đoàng!
Một tiếng sét nổ vang làm cho hắn giật mình tỉnh giấc. Hóa ra ngoài trời lại mưa, từng trận ào ào như trút đi toàn bộ nỗi u sầu của trời đất, nhưng sao lòng người lại càng thêm não nề như thế.
-Ca… Tiểu Vân lạnh…
Dường như tiếng sét cũng làm cho Tiểu Vân tỉnh khỏi cơn mê. Nó co mình lại, khẽ xiết chặt lấy cơ thể ca ca.
Đưa bàn tay bé nhỏ sờ lên trán Tiểu Vân, hắn hoảng hốt, tại sao cơ thể đệ đệ lại lạnh ngắt như thế.
-Tiểu Vân… Tiểu Vân…
Gọi tên đệ đệ nhưng không có hồi đáp, hắn cuống cuồng ngồi dậy ôm Tiểu Vân vào lòng:
-Tiểu Vân… mau tỉnh lại… Tiểu Vân…
-Tiểu Vân… đệ mau tỉnh lại đi… đệ không được chết… hu hu.
Càng hoảng sợ, hắn càng lay đệ đệ mạnh hơn, thế nhưng không có một chút phản hồi nào. Hắn khóc òa lên, siết chặt lấy đệ đệ mà khóc. Ngày đó, khi sơn thôn gặp nạn, cha mẹ mất tích, hắn khóc… Nhưng không giống bây giờ, bởi hắn sợ rồi, hắn sợ cái cảm giác mà người thân bên cạnh dần dần rời xa hắn, hắn không muốn như thế. Tiểu Vân là nguyên nhân duy nhất mà hắn có thể bám víu vào để sinh tồn tại cái thế giới tàn khốc này. Hắn không muốn như thế, hắn không muốn…
Ngay lúc này, trong cái túi vải dưới hông của hắn như có cái gì đó động đậy. Một chút ánh sáng xuyên qua lớp vải thô chiếu sáng ra xung quanh. Không tới một hơi thở, chiếc túi vải liền bốc cháy, tỏa ra một luồng ánh sáng chói mắt, sáng rực khắp miếu.
-Tiểu hài tử, xảy ra chuyện gì rồi…
Một âm thanh có chút quen thuộc vang lên, tới khi ánh sáng yếu đi, dần lộ ra một bóng người cao lớn. Hoàng Thiên hai mắt còn ướt đẫm nước, nhìn không rõ mặt người, thế nhưng hắn biết người tới có thể giúp đệ đệ mình, liền vươn tới ôm lấy chân của người nọ mà nói:
-Bá bá… mau giúp đệ đệ của ta… ta xin người.
Người nọ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đỡ Hoàng Thiên đứng dậy, trấn an hắn.
-Được rồi… mau đứng dậy đi.
Hoàng Thiên nghe vậy biết là đệ đệ có cơ hội rồi, vội vàng nín khóc, thế nhưng vẫn còn tiếng nấc nghẹn khiến người nọ không khỏi bật cười. Lấy ống tay lau đi nước mắt, hắn nhìn thấy người này có hơi quen quen, sau đó nhớ ra, người này là Vô Danh.
Vô Danh khẽ thở dài, hôm đó hắn có lưu lại cho Hoàng Thiên một tấm phù. Bên trong có phong ấn một tia thần niệm, nhằm khi nào Hoàng Thiên đổi ý thì đưa Hoàng Vân đi, không nghĩ hiện tại đã phải sử dụng rồi.
-Phệ Huyết Trùng…
Nhìn về phía Hoàng Vân, Vô Danh thoáng cau mày. Hắn nhận ra vết thương của Hoàng Vân là do Phệ Huyết Trùng gây nên. Thế nhưng hắn cau mày không phải vì Phệ Huyết Trùng khó chữa, đối với thứ này, hắn chỉ cần dụng chút lực là có thể bức độc trùng ra.
Cái khiến hắn cau mày là vì người bình thường, kể cả tu sĩ cấp độ thấp mà bị Phệ Huyết Trùng này cắn phải, tối đa là ba khắc sẽ cạn máu mà chết, thế nhưng Hoàng Vân lại có thể chịu đựng lâu đến như thế.
-Vết thương này có lẽ đã bị cắn hơn mười chín canh, không nghĩ đứa bé này lại có thể chống cự lâu đến như thế. Không hổ danh là Thần thể trong truyền thuyết.
Hoàng Thiên thấp thỏm không yên, hết nhìn Vô Danh lại nhìn đệ đệ. Chỉ thấy Vô Danh tiến lại gần Hoàng Vân, hai tay đánh ra một đạo pháp quyết mà hắn không hiểu để làm gì. Một dải ánh sáng đẹp mắt thoáng qua, nhập vào trong thể nội Hoàng Vân.
-A!
Hoàng Thiên giật mình hô lên, thân thể không tự chủ mà muốn tiến tới chỗ đệ đệ. Vì hắn trông thấy dưới sự thôi thúc của luồng sáng, làn da của đệ đệ mình không ngừng nổi lên những nốt thịt di chuyển lúc nhúc.
Khoảng mười hơi thở sau, rốt cục những nốt thịt cũng bị ép ra ngoài miệng vết thương, hiện nguyên hình là một đám độc trùng, ngay lập tức bị Vô Danh giết chết.
-Đây là Hồi Nguyên đan, ngươi mau cho đệ đệ uống a.
-Cám ơn bá bá. Tiểu Vân… Tiểu Vân…
Hoàng Thiên mừng rỡ, vội vàng nhận đan dược từ tay Vô Danh, chạy tới bên cạnh đỡ đệ đệ của mình lên.
- Ca… Tiểu Vân đói…
Lời nói của Hoàng Vân yếu ớt vang lên, Hoàng Thiên trong lòng là từng trận vui sướng, phì cười nói:
-Ca biết rồi… mau ăn đi.
Ăn xong đan dược, sức khỏe của Hoàng Vân khá lên trông thấy, quả nhiên không hổ là đan dược của tiên nhân. Hoàng Thiên trong lòng càng vui mừng bao nhiêu thì càng cảm kích Vô Danh bấy nhiêu, vội vàng dập đầu lậy về phía Vô Danh, nói:
-Cám ơn bá bá… thực sự rất cám ơn người.
Vô Danh thấy vậy thì khẽ cười:
-Không có gì… không có gì.
Dừng lại một lát, hắn lại nói:
-Tiểu hài tử, chuyện lần trước ngươi đã nghĩ kỹ.
Hoàng Thiên trong lòng chợt ngưng lại, như có gì đó rất khó nói. Hắn ngẩn ra một lát không biết đang suy nghĩ gì, rồi nhìn Vô Danh mà hỏi:
-Sau này liệu ta có thể còn được gặp đệ đệ hay không?
Vô Danh chằm chằm vào hắn, trong mắt xuất hiện một sự tán thưởng, cười nói:
-Có thể, chỉ cần ngươi có thể đi tới Càn Khôn tông là sẽ gặp được nó, nhưng đường tới đó xa xôi nghìn trùng, ngươi phải có tu vi đủ mạnh thì mới có thể đi tới. Hoặc chỉ cần nó đạt tới cấp độ cho phép thì cũng có thể ra ngoài lịch lãm để gặp ngươi.
Thân thể Hoàng Thiên run lên, hai mắt không giấu được sự kích động, trầm tư một lúc, nói:
-Người sẽ chăm sóc tốt cho nó chứ?
-Ta hứa sẽ coi nó như con của mình.
-Càn Khôn tông… tu tiên… ta đồng ý.
Âm thanh của Hoàng Thiên vang lên, mặc dù còn có sự non nớt nhưng vẫn ẩn chứa một sự kiên định và trưởng thành hơn tuổi.
Vô Danh nhìn Hoàng Thiên, ánh mắt tràn đầy phức tạp, im lặng không nói, khẽ thở dài. Bản thân hắn cảm thấy thật có lỗi với đứa trẻ này.
Hoàng Thiên mỉm cười, hắn cười nhưng hai mắt lại ứa nước. Liệu có ai hiểu thấu được cảm xúc của hắn lúc này, khi mà người thân bạn bè dần rời xa hắn, cảm giác bị bỏ rơi lại một mình. Hắn cô đơn, lạc lõng trên con đường phía trước, một con đường mịt mù không phương hướng. Tiến lại phía Hoàng Vân, hắn lấy trong ngực ra chiếc nhẫn mà cha mẹ để lại, lồng qua một dây cỏ đeo vào cổ cho Hoàng Vân, thì thào nói:
-Tiểu Vân, nghe lời ca.. đi theo lão bá này, lão bá sẽ dẫn đệ tới chỗ mẫu thân và phụ thân, được không?
-Ca không đi cùng tiểu Vân sao?
-Ca còn phải làm vài việc, khi nào xong sẽ đi gặp tiểu Vân ngay?
-Ca hứa nha.
-Ca hứa!
Hoàng Thiên nghẹn ngào nói.
-Ngoắc tay nào
Tiểu Vân mỉm cười, giơ bàn tay nhỏ bé về phía ca ca mình. Hoàng Thiên gạt đi nước mắt, mỉm cười đưa tay ra cùng ngoắc tay với đệ đệ. Ôm trầm đệ đệ vào lòng, hắn lại khóc, nước mắt chảy vào khóe miệng hắn đắng chát. Không gian xung quanh bỗng chốc trở nên trầm lặng.
-Bá bá, chúng ta mau đi thôi!
Tiếng nói trong trẻo của Hoàng Vân vang lên phá tan đi sự tĩnh lặng.
-Được! chúng ta đi thôi!
Vô Danh cười cười tiến về phía Hoàng Vân, ôm nó vào trong lòng, thân hình nhẹ nhàng lướt đi bay lên không. Hoàng Vân cúi xuống phía dưới nhìn ca ca của mình đang đứng ở cửa miếu, vẫy vẫy cánh tay tạm biệt. Bóng dáng đó xa dần, xa dần, rồi khuất sau làn mây mù mờ ảo của nền trời.
Hoàng Thiên nhìn bóng dáng đệ đệ xa dần, lòng trầm xuống, thì thào nói:
-Có lẽ đệ sẽ trách ta, sẽ hận ta… nhưng một ngày đó đệ sẽ hiểu.
Xa xa như vang vọng lại một tiếng thở dài.