Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 430: Chương 430: Thân thế của Cửu U




Nguyên Giới, thế giới của căn nguyên vạn vật. Là nơi khởi phát của rất nhiều tồn tại khủng bố trong vũ trụ Thương Sinh, quê hương của rất nhiều đại năng tôn quý. Ở trong thời kỳ hoàng kim của nó, thậm chí đã từng được ví như thánh địa của thế gian, nơi mà muôn vàn sinh linh đều kính bái.

Nhưng thế gian có cái gì là mãi mãi, Nguyên Giới dù cho có từng hưng thịnh và phồn vinh đến mức nào, rồi cũng sẽ phải có một ngày lụi tàn. Không phải là sự kiện, mà là một quá trình. Nguyên Giới của hàng tỉ năm trước không biết vì nguyên nhân gì mà đường thành tiên đứt đoạn, trở thành một vùng không gian bị quên lãng, bị lịch sử lu mờ.

Tiên nhân không thể ở, phàm nhân cũng không thể thành tiên, khiến cho rất nhiều người bỏ xứ rời đi, tiến vào Thượng Giới.

Kỳ thực, cái gọi là Thượng Giới, cũng không phải là thế giới ở bên trên, mà chỉ đơn thuần là chỉ không gian vũ trụ bên ngoài, bao gồm hàng trăm hàng vạn giới tương tự như Nguyên Giới. Khác biệt là, quy tắc đại đạo của nó hoàn thiện hơn bất kỳ giới nào khác, đủ để cho ngươi có thể cảm ngộ thành tiên, thậm chí còn cao hơn nữa.

Thượng Giới, quá mức mênh mông, cũng quá mức vô ngần, thậm chí là tiên nhân, dù có dành trọn cả đời cũng không thể nào đi hết. Đó cũng là thế giới của những cường giả vô biên, hạng người đại năng mạnh mẽ, có thể phá giới mở trời.

Thiên Phương từng là một trong số đó.

Một người từng là bá chủ của thời không, trên danh nghĩa chưởng quản Ma Tộc hùng cường, không biết vì lí do nào đó, lại chịu uỷ khúc cầu toàn, bỏ qua thân phận mà hạ giới, ở bên cạnh một tên thanh niên khi hắn chưa đầy hai mươi tuổi.

Có thể là vì cái gọi là kế hoạch, cũng có thể là vì âm mưu, nhưng nàng yêu hắn, đó là điều không thể nào chối cãi.

Hôm nay, nàng chứng kiến hắn khổ đau, hắn tuyệt vọng, thậm chí không tiếc mình thiêu đốt sinh cơ chỉ để phát tiết nỗi uất ức trong lòng, khiến cho nàng vô cùng khó chịu, khó chịu tới mức muốn lật tung cả thế gian này.

Ôm hắn rời đi Tuyết Vũ, nàng chỉ vừa bước, hư không đã sinh ra vặn xoắn, nhoáng cái rời đi, đến khi xuất hiện đã là ở một vùng không gian khác, sắc trời âm u mù tối.

Cửu U Chi Địa, cấm địa hàng đầu của Nguyên Giới.

Cửu U vẫn là Cửu U như trước, vẫn luôn chìm trong vô tận sương mù hắc ám. Từng cỗ từng cỗ năng lượng hỗn loạn không ngừng sinh ra từ hư không, di chuyển tứ ngược trong không gian, thi thoảng va vào nhau vang lên tiếng nổ như sấm rền, đinh tai nhức óc.

Mà Thiên Phương và Hoàng Thiên vừa mới tiến vào, không gian trên cửu thiên chi thượng đột nhiên biến sắc, sương mù cuồn cuộn hoá thành mây đen, vậy mà ngưng tụ thành một cái khuôn mặt khổng lồ, trải dài hàng trăm tỉ dặm, lạnh lùng nhìn xuống phía nàng.

Chỉ một cái nhìn, nhưng lại như thiên uy khủng bố, áp bức ngợp trời cao, tựa như chủ nhân của thế giới giáng lâm nhìn xuống, khiến cho bất cứ ai trông nó cũng phải quỳ bái.

Nếu nhìn kỹ hơn vào ánh mắt ấy, không khó để nhận ra đây chính là ánh mắt năm xưa từng xuất hiện khi Hoàng Thiên tiến vào Cửu U Chi Địa.

- Linh Phương, ngươi lại đến đây làm gì?

Âm thanh như sấm rền vang vọng, khuôn mặt khổng lồ dường như nhận biết Thiên Phương từ trước, âm trầm cất tiếng, kỳ lạ là lại xưng nàng là Linh Phương.

- Cửu U ơi Cửu U, mấy tỉ năm không gặp, lá gan của ngươi cũng trướng lớn ah, còn dám ngự ở trên đầu ta?

Thiên Phương hơi ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, thần sắc lạnh đi mấy phần, sát ý bộc phát ra ngoài, khiến cho hàng tỉ dặm mây mù đều suýt nữa tán nát. Cửu trọng thiên chớp mắt sau đó đều vì nàng nổi giận mà như sụp xuống, khiến cho khuôn mặt khổng lồ theo sau rớt xuống, không thể không hoá thành bản thể đối mặt với nàng.

- Linh Phương, đừng có hiếp người quá đáng, ngươi nghĩ mình còn là đỉnh phong năm đó à?

Cửu U bị Thiên Phương ép xuống, tức giận vô cùng, lạnh lẽo nói ra, khí cơ cũng đồng thời tản ra khắp đất trời, dẫn dắt toàn bộ vùng đất cấm địa này nghe theo, đè lên người Thiên Phương ở dưới. Phảng phất như chỉ một lời của hắn, toàn bộ Cửu U Chi Địa đều sẽ vì hắn nghe lệnh, diệt sát bất kỳ tồn tại nào hắn muốn.

Đúng vậy, cái tên Cửu U của hắn cũng đã nói lên phần nào thân phận của hắn, không phải con người, mà chính là linh hồn của cả vùng cấm địa này. Theo một cách nhìn nào đó, có thể xem hắn chính là Cửu U Chi Địa.

- Ha ha… hiếp người quá đáng? Năm đó ngươi bất quá chỉ là một cái giới linh yếu ớt, nhờ có hắn mới có được ngày hôm nay, vậy mà ngươi trả ơn hắn bằng cách hãm hại hắn thế này, ngươi nói xem, ta có nên đem ngươi bóp chết hay không?

Thiên Phương nhìn hắn đe doạ mình, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, chiếc vòng bạc trên cổ tay đột nhiên loé sáng, biến hoá thành một chiếc roi dài, tiên quang lấp lánh.

Trường tiên phi mộc phi kim, dài hai mươi mốt đốt, mỗi đốt bốn mặt, khắc ấn tám tư đạo phù văn, quang huy chói sáng. Là roi đánh Thần - Đả Thần tiên, siêu cấp chí bảo trong Cực Đạo Hoàng Khí.

Chí bảo vừa ra, thời không liền thất sắc. Thiên Phương một tay ôm Hoàng Thiên trong lòng, một tay vung lên Đả Thần tiên, không chút nương tình hướng thẳng tinh không Cửu U Chi Địa này quất xuống.

Chỉ là một roi, trời đất đều điên đảo quay cuồng, thân roi đi đến đâu, thời không đổ vỡ đến đó. Đả Thần tiên thanh thế hạo đại, tốc độ vô bờ, trong chớp mắt hoá lớn gấp trăm tỉ lần, kinh khủng đem toàn bộ Cửu U Chi Địa chia làm hai nửa.

Đến mức Cửu U hoá thân thậm chí còn không kịp phản ứng, oành một tiếng đã trông thấy hàng tỉ dặm thời không đổ nát, đại địa rạch phá thấu vùng biên, sinh sinh chia làm hai nửa.

Mặc dù không có bị một chiêu yên diệt, nhưng toàn bộ thời không và đại địa bị chém làm hai là khái niệm đáng sợ cỡ nào? Có thể nói gần như phá diệt, nếu chẳng phải bên trong nó còn có nhiều tồn tại đáng sợ ngăn cản phần nào tiên ý, chỉ sợ sớm bị một roi này diệt sát.

- Linh Phương…

Cửu U lúc này đã giận đến điên người, sắc mặt âm trầm như nước, nghiến răng quát nói, âm thanh đổi thành băng lãnh tột cùng, tựa như muốn cùng Thiên Phương liều mạng.

Trên thân hắn Cửu U chi khí càn quét bốn phương, khiến cho toàn bộ không gian rung động ầm ầm, khí cơ ngưng tụ cùng sát cơ hạ xuống.

- Ta hãm hại hắn cái gì?

Nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, Cửu U lộ ra âm trầm trước nay chưa từng có, nhìn về Thiên Phương đã ngập tràn sát ý.

Hắn biết thân phận của Thiên Phương, càng biết đằng sau nàng có chỗ dựa to lớn cỡ nào. Nhưng hắn không nhịn được. Thân là tồn tại đặc thù nhất thế gian, là linh hồn của một đại cấm địa từ Thượng Cổ, thân phận của hắn so với ai càng thêm tôn quý, há có thể dễ dàng bị người chà đạp đến thế này.

Nếu không phải là hắn và nam nhân của nàng có nhân quả, đổi thành là người khác, hắn đã sớm đem nàng chém chết, há có thể để nàng dương oai sỉ nhục hắn thế này.

Vậy mà hắn càng nhân nhượng, nàng càng không biết điều, tự nhiên khiến cho hắn có sát ý trong lòng.

- Dám làm không dám nhận? Đừng nghĩ ta không biết ngươi đứng đằng sau giật giây Lâm Thanh Phong hại hắn. Nếu không có ngươi, chỉ bằng một tên phế vật cũng dám tính kế lên đầu hắn sao?

Đối mặt với Cửu U phẫn nộ, Thiên Phương chỉ lành lạnh cười một tiếng. Nụ cười như bạch liên nở rộ, thiên sinh động lòng người, nhưng vừa lọt vào trong mắt Cửu U, liền khiến cho hắn có cảm giác rợn rợn trong người, phảng phất như ẩn giấu đằng sau sự xinh đẹp ấy là một sự khủng bố ngập trời đang chờ bùng nổ.

- Thì sao? Ngươi nghĩ rằng năm đó hắn cứu ta là vì ta à? Buồn cười, đều là vì lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

Bị Thiên Phương vạch trần sự thật, Cửu U chỉ gằn giọng cười tàn khốc, sát cơ di thiên, tại thiên không nhộn nhạo thét gào. Hắn tuy rằng có cảm giác Thiên Phương có gì đó không bình thường, nhưng sự giận dữ khiến cho hắn không muốn quan tâm, bất kể nàng có chỗ dựa thế nào, hắn cũng phải khiến cho nàng trả giá vì không biết điều.

- Năm đó hắn còn tại thế ta có thể không dám làm gì ngươi, nhưng bây giờ a, ngươi muốn chết cũng đừng trách ta độc ác.

Thiên địa lay động, u quang chấn thế. Chỉ thấy hắn lạnh lùng bước tới, khí cơ quy tắc của toàn bộ Cửu U phụ thể vào trong hắn, khiến hắn thật sự hoá thành chúa tể của vùng đất vô biên.

Oành oành…

Chưởng chỉ vừa ra, càn khôn treo ngược, đất trời đổ nát. Hàng tỉ dặm không gian Cửu U Chi Địa dường như vặn vẹo, theo sức mạnh của hắn mà ra, toát ra u quang đáng sợ, trực tiếp đánh về phía Thiên Phương và Hoàng Thiên ở bên dưới.

Cửu U giờ khắc ấy như trở thành thiên địa duy nhất, duy ngã độc tôn, hai tay gánh vác giết về, uy nghiêm đáng sợ.

Nhưng rất nhanh sau đó, sự uy nghiêm của hắn hoá thành ngưng đọng sợ hãi, thân thể cứng đờ như rơi vào bùn nước, lông tóc sau lưng dựng thành thẳng đứng, bởi vì hắn phát hiện ra thiên địa quy tắc của Cửu U Chi Địa dường như bị thứ gì đó chém nát, khiến cho hắn không thể nào phát động sức mạnh tận cùng.

Phốc phốc!

Chỉ thấy gió lạnh thét gào, tiên quang hạo đãng. Thiên Phương một mực ôm lấy Hoàng Thiên, trên tay cũng không có ý dùng tới Đả Thần tiên chống đỡ, chỉ đơn giản là cười lạnh lẽo.

Bởi vì nàng tin, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ để nàng gặp nguy hiểm.

Quả nhiên, trong chớp mắt khi Cửu U sắp giết về phía nàng, trên người của Hoàng Thiên bỗng nhiên vọt ra một hồi ánh sáng, chỉ thấy ti tỉ đạo tinh quang rọi chiếu cả Cửu U, bao phủ lấy nàng, đồng thời cũng hoá thành một dáng người quen thuộc.

Là Hoàng Thiên, hoặc đúng hơn là đệ nhị hồn lâu nay vẫn luôn ngủ say trong người hắn.

Khí cơ tầm thường, không có chút nào kinh thiên động địa. Nhưng hắn vừa mới xuất hiện, liền khiến cho Cửu U đều kinh hồn táng đảm, có cảm giác muốn xoay người bỏ chạy.

Nhưng mà, hắn chạy được ư?

Đã bao nhiêu năm không có xuất thủ, hôm nay vì hồng nhan ra mặt, đệ nhị hồn mới có dịp thể hiện ra sức mạnh tận cùng của hắn. Chỉ thấy Thiên Thương trong khoảnh khắc xuất hiện trong tay, hắn chỉ nhẹ nhàng giương lên một cái, liền vẽ ra một hồi vòng sáng, lấy tốc độ kinh thiên xuyên thủng thời không nhân quả, trảm vào người Cửu U phía trước.

Cửu U biết được không thể nào tránh né, sắc mặt trở nên dữ tợn, cưỡng ép thiêu đốt tinh thần uy năng, đem hàng vạn dãy núi phía dưới hoá thành một cái bàn tay to lớn, ngưng tụ thành quyền chắn đầu một thương đáng sợ.

Chỉ nghe một tiếng nổ kinh thiên động địa, khiến cho toàn bộ Cửu U nứt toác. Nắm tay to hàng tỉ dặm vậy mà điên cuồng đổ nát, hoá thành mưa phun, dư chấn thậm chí còn đem hắn đánh bay ra hàng trăm triệu dặm, sắc mặt thương bạch, hồn thể tan rã đến bốn phần.

- Không… không… ngươi làm sao có thể xuất thế vào lúc này. Năm đó ngươi nói chưa tới sự kiện đó ngươi tuyệt đối sẽ không trở về mà, đáng chết.

Suýt nữa bị Hoàng Thiên diệt cho hồn phi phách tán, Cửu U thê lương quát lớn, tràn đầy hoảng sợ. Hắn làm sao cũng không dám nghĩ tới đệ nhị hồn của Hoàng Thiên lại vì hắn có ý hại Thiên Phương mà xuất thế, mặc cho sẽ gây ra hậu quả to lớn gấp vạn lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.