Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 204: Chương 204: Tiểu hoà thượng cường đại




Một lời thách đấu, thanh âm như chuông thần gõ vang, xuyên thấu khắp bốn phương Cửu U Chi Địa. Đồng thời, cũng tựa như gõ vào trong nội tâm những kẻ đang có mặt, khiến cho bọn chúng lâm vào rung động, run lên từng hồi.

Xem thường Bạch Khôi, thách chiến Túc Đạo Long là cỡ nào bá khí, là cỡ nào kiêu ngạo. Nó cứ thế chỉ là một tiểu hài tử tuổi chưa quá mười, nhưng lại đủ năng lực để làm điều đó. Thực hiện một việc mà không phải kẻ nào cũng có đủ đảm lượng để làm.

Nơi phương xa, Túc Đạo Long nghe thấy một lời này, sắc mặt càng thêm âm trầm đáng sợ. Đây là lần thứ hai trong ngày, hắn bị một cái vô danh tiểu bối xem thường cùng khiêu khích, đối với kẻ thường ngày cao ngạo như hắn, chính là nhục nhã vô cùng.

- Không biết trời cao đất dày, đã ngươi muốn chết ta liền thành toàn.

Túc Đạo Long cuồng hống một tiếng, đưa bản thân đến trạng thái mạnh nhất có thể đạt được, huyết khí cường hoành không thể đỡ. Lời dứt người lên, cự phách phất trần tự thiên không hiển hoá. Một chiêu vừa ra liền kinh thế hãi tục, tựa như trên chín tầng trời đại kiếp đổ xuống, muốn huỷ diệt tiểu hoà thượng dưới chân.

- Tới hay lắm.

Trước thế tới mạnh mẽ của Túc Đạo Long, tiểu hoà thượng sắc mặt hồn nhiên không sợ, ngược lại còn liếm liếm bờ môi mà nói, giống như nó đang rất hưng phấn vì sắp được đánh nhau vậy. Chỉ thấy nó nghiêng người, nương theo khoảng cách mà lên, không ngờ lại muốn trực diện nghênh chiến.

- Tiểu đầu trọc cố lên, đập chết hắn đoạt phất trần về đây. Bản hầu sẽ ban ngươi một trương hạt mít.

Đang lúc tiểu hoà thượng hào khí trùng thiên, khí thế bá đạo ngút trời. Một cái thanh âm the thé đột nhiên vang lên bên tai, khiến nó suýt nữa ngã sấp mặt xuống đại địa.

Hắc tuyến đầy đầu, nó quay phắt người nhìn về phía con khỉ trọc đằng xa mà nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể đem tên khốn nạn này vặt sạch lông mà đem đi nấu đông.

- Đầu chó, ngươi sợ lông trên người vẫn còn nhiều phải không?

Hồn nhiên quên mất bản thân đang giao chiến, nó trừng mắt nhìn Cẩu Thủ mà quát. Trong lòng vừa điên vừa hận, không ngừng tự hỏi bản thân rằng tại sao trên đời lại có thứ khỉ khốn nạn vô sỉ đến như thế. Ban cho bản thân hạt mít, nó đang nghĩ cái quái gì vậy?

- Hừ! Đừng có dùng ánh mắt đó để nhìn bản hầu. Ngươi có biết trên thế gian hạt mít là quý hiếm cỡ nào chăng? Phải biết bản hầu năm đó tốn biết bao tâm huyết mới đoạt về được vài hạt, đến dùng cũng không nỡ dùng. Chưa kể, loạt hạt này dược tính cực mạnh, chỉ một trương thôi cũng quá đủ để ngươi phóng ra Hạt Mít Bạo Âm Công năm ba lần, tuyệt đối là có lời.

Cẩu Thủ tựa như không có hiểu được suy nghĩ trong lòng của tiểu hoà thượng, còn tưởng nó chê ít liền lên tiếng giải thích, bộ dạng rất là sót của.

Nào ngờ, lời này của nó chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho máu nóng trong người tiểu hoà thượng sôi lên sùng sục, như muốn giết người tới nơi.

Bảo nó ăn hạt mít rồi vạch quần phóng rắm, đây là cỡ nào khốn nạn cùng mất mặt sự tình. Nó mặc dù cũng có chút vô sỉ, nhưng dẫu sao cũng là người nhà phật, làm sao cùng với dạng này Cẩu Thủ so sánh đây. Chưa kể, lần đó bị con khỉ đầu chó này lừa phóng rắm vào mặt, nó đã bị ám ảnh đó ăn sâu vào tiềm thức, nào dám nhắc lại nữa.

- Đầu chó chết tiệt, ta liều mạng với ngươi…

Gầm một tiếng thật lớn, giọng nó gào đến mức như mếu máo, ấm ức vô cùng. Ba mươi sáu trương bồ đề phật nhãn trên tay đã lấp loé, nhanh chóng lao về trấn áp con khỉ này. Tựa như, bây giờ kẻ thù không đội trời chung của nó là chính là Cẩu Thủ mà không phải Túc Đạo Long đang đánh tới kia.

- Tiên sư đầu trọc… ngươi bị điên à?

Thấy tiểu hoà thượng đánh về phía mình, Cẩu Thủ ban đầu còn ngơ ngác không hiểu, nhưng rất nhanh phản ứng, xách quần chạy đến té ngã.

Ba mươi sáu viên bồ đề phật nhãn vô địch oanh sát mà xuống, rực rỡ như ba mươi sáu vầng mặt trời nhỏ. Trong nháy mắt mà thôi, địa phương nơi Cẩu Thủ bỏ chạy sáng chói rực rỡ, đến pháp tắc cũng ầm ầm đổ vỡ, đem thiên địa đánh cho run rẩy không ngừng.

Oành!

Nhưng là tiểu hoà thượng còn chưa kịp vui mừng hả giận, một tiếng nổ rung trời đã ập ngay trên đầu nó. Chỉ thấy kinh thiên thần lôi quấn quanh vạn xích, bầu trời trên đầu lúc này là một mảng chói loà quang mang, thiên lôi rực sáng. Từng cỗ từng cỗ huỷ diệt năng lượng hỗn hỗn cuộn trào, nương theo cự phách phất trần mà tới.

Điên cuồng mạnh mẽ, lãnh khốc vô tình, Túc Đạo Long chẳng hề kiêng nể mà đánh xuống sát chiêu. Rõ ràng, hắn không vì tiểu hoà thượng phân tâm mà ngừng tay, bởi vì hắn muốn đoạt đi tính mạng của đối thủ.

Tiểu hoà thượng còn không kịp phản ứng, chẳng có kháng cự cùng chống đỡ, chỉ có tấm lưng trần nhỏ nhắn chìm vào trong vạn đạo thần xích, nhỏ bé vô cùng.

Trời rung đất chuyển, thiên không cuộn trào. Thinh không lúc này cũng như đảo ngược, ầm ầm nổ nát, đại địa hoang tàn, mịt mù không thể nhìn thấu.

- Thứ đầu trọc ngu ngốc, đối mặt với ta còn dám phân tâm, quả thực muốn chết.

Một kích đắc thủ, Túc Đạo Long trong lòng cười lạnh lẽo, dương mắt nhìn về hỗn độn mà nói. Vốn ban đầu hắn còn kiêng kị tiểu hoà thượng ba phần, ai có thể nghĩ rằng tên nhóc này ngu ngốc như vậy, đối chiến với hắn còn phân tâm đây.

Cứ cho là một chiêu của hắn là đánh lén, nhất là đánh lén một tên nhóc tuổi chưa quá mười có vài phần nhục nhã. Nhưng đối với hắn mà nói, chuyện này chẳng hề quan trọng, chỉ cần chiến thắng liền nắm được đạo lý.

- A Di Đà Phật!

Đương thời điểm mà tất cả mọi người nghĩ rằng tiểu hoà thượng phải chết, hoặc chí ít là thụ trọng thương không thể dậy nổi, bên trong sương mù hỗn độn bỗng nhiên vang lên thanh âm niệm phật, thập phần bình thản và an nhiên.

- Lấy giết chóc ngừng can qua, ngươi đã không biết quý trọng tính mạng của mình, tiểu tăng cũng không còn gì để nói.

Chỉ thấy giữa hỗn độn mịt mù ấy, một cái bóng dáng nhỏ bé đạp không mà đứng. Nó cứ thế nhỏ nhắn, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác to lớn khôn cùng. Toàn thân phật uy che chở, bao trùm lấy cửu thiên, trấn áp lên đại địa. Hạo nhiên khí tức trải dài khắp bầu trời u tối, một phiến thiên địa lúc này đây, dường như đều vì nó mà thay đổi.

Lau đi vết máu trên khoé môi, ánh mắt nó tĩnh lặng dán trên người của Túc Đạo Long, kẻ vừa đánh lén nó khi nãy. Không có giận dữ chi uy, cũng không có điên cuồng chi ý, mà cứ thế bình hoà chậm rãi. Nhưng mà, nếu có người nhận thức nó tại đây liền có thể nhận ra rằng nó đang giận giữ.

Một tên nhóc hoà thượng, lúc nào cũng hồn nhiên yêu đời, vui vui vẻ vẻ như nó, quả thực rất hiếm khi nào nổi giận. Nhưng một khi nổi giận, chính là không thể nào tưởng tượng nổi hậu quả. Người xưa có câu rất hay, thất phu giận giữ máu tươi ba thước, thiên tử nổi giận xác chết vương trăm dặm. Nó tuy là người của phật gia, nhưng cũng đồng thời là một con người không hơn không kém. Một khi nổi giận thì máu tươi cũng phải đổ.

- Nó… Nó vậy mà ngự không?

Nơi phương xa quan chiến, không ít người hãi nhiên thất sắc. Thậm chí có kẻ kinh sợ hô lên, trong lòng sóng lớn cuộn qua, không thể nào mà bình tĩnh. Tu sỹ có thể ngự không, chí ít cũng phải đạt Hoá Linh cấp độ. Vậy mà giờ đây trước mặt họ, một tên nhóc mười tuổi đang đường đường chính chính lăng không nơi đó, chẳng phải nói nó cũng đạt tới Hoá Linh. Một cái mười tuổi đạt tới Hoá Linh cảnh, chuyện này quá mức doạ người.

- Hừ! Bằng vào ngươi?

Trông thấy tiểu hoà thượng vậy mà không hề hấn gì, Túc Đạo Long trong lòng thoáng lạnh đi, có chút sợ hãi trong lòng. Công kích của hắn uy lực thế nào, hắn tự nhiên nắm rõ. Vậy mà tên nhóc này tay không tiếp tới, lại chỉ tổn thương đôi chút như thế là đáng sợ cỡ nào.

Chỉ là đã đâm lao thì phải theo lao, lúc này đây hắn đã không còn đường lui nữa rồi. Không đánh được cũng phải đánh, hắn cần kéo dài thời gian nhất có thể. Khi mà Bạch Khôi đánh bại Anh Vũ, tiểu hoà thượng cường đại thêm nữa lại có thể làm được gì?

- Được hay không, chiến một trận liền biết.

Hai tay chắp lại trước ngực, tiểu hoà thượng nhàn nhạt trả lời. Xung quanh nó ba mươi sáu hạt bồ đề phật nhãn đã sớm quay trở về, tản mát ra phật quang vô thượng.

Phật khúc cửu trùng thiên, dưới sự thôi thúc của ba mươi sáu chuôi bồ đề phật nhãn, khí tức của tiểu hoà thượng bộc phát ra trở nên khủng khiếp vô biên. Trên đỉnh đầu nó, thiên không mây mù cũng phải dạt ra tứ phía, giống như khói bụi trần gian đều đang sợ hãi. Trời đất lúc này đây chỉ còn tiếng niệm kinh âm vang, toả ra chí cao vô thượng thần thánh.

Phía bên kia, Túc Đạo Long sắc mặt ngưng trọng khó có thể hình dung, phất trần một lần nữa hiển hoá nơi tay. Thái cực đồ quay tròn bao lấy thân thể, đưa khí tức của hắn cường đẩy lên cực hạn, cùng với khí tức của tiểu hoà thượng đối nghịch.

Không có nói thêm nhiều lời thêm nữa, hai người bắt đầu lâm vào đỉnh phong quyết chiến.

Thái cực xướng, phật khúc ngâm, bầu trời hoành hoành hỗn độn khí, rung động khó mà tưởng tượng nổi. Thậm chí, so với đại chiến bên kia của Bạch Khôi và Anh Vũ cũng không kém chút nào.

Đây lại là một cuộc đỉnh phong chi chiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.